Nàng Của Anh


"Tô Trà Trà, không ngờ tôi và chị ba thiết kế cái bây để hãm hại cô như vậy, mà anh rể vẫn không cam lòng đưa cô cho bốn tên đàn ông dơ bẩn kia! Tô Trà Trà, cô lợi hại thật đấy!"
"Quả nhiên là do An Ninh sắp xếp!"
An Khang đáp: "Đúng vậy, chính là tôi và chị ba sắp xếp đấy, thì sao nào? Chỉ cần anh rể tin cô thật sự làm một tội ác tày trời như vậy là được!"
An Khang hoàn toàn không có ý tốt, anh ta nói tiếp: "Tô Trà Trà, anh rế là người đàn ông của chị ba đời này cô đừng mong cướp được anh ấy của chị ba! Có điều, nếu như cô muốn theo tôi, tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận"
An Khang nhếch mép cười: "Tuy rằng cô đã từng qua tay anh rể rồi, thế nhưng dựa vào gương mặt này của cô, tôi không chê cô bẩn đâu!"
"An Khang, anh cút ngay cho tôi! Cho dù có chết, tôi cũng theo với anh!"
An Khang cũng không còn tâm tình phí thời gian với Tô Trà Trà được nữa, anh ta lập tức nắm lấy tóc của cô tàn nhẫn đập vào phía cửa xe.

"Tô Trà Trà, rượu mời không uống muốn rượu rượu phạt sao! Tôi đồng ý là tôi hứng thú với cô chính là muốn cho cô chút mặt mũi! Vậy mà nhìn cô kìa, cô cho rằng cô là ai Cô chỉ là một con điểm! Nói dứt lời, An Khang dùng sức đạp tàn nhắn Tô Trà Trà xuống đất.

Sau cú chạm đầu óc cô choáng váng khiến cô ngã trên mặt đất nhất thời không bò dậy nổi, thế nhưng dù đau ra sao, cô cũng không thể để cho An Khang động vào người mình được.

Cô cố gắn lăn người muốn chạy trốn khỏi thân thể An Khang, thế nhưng An Khang cũng không quá nóng vội, anh ta giống như mèo vờn chuột chọc ghẹo cô.

"Tô Trà Trà, trốn làm gì! Cô có trốn thế nào cũng vậy thôi, vô vị thật!"
An Khang vô cùng đắc ý "Cởi quần áo ra! Đêm nay, anh đây đảm bảo sẽ cho cô được thoải mái!"
"Nằm mơ đi!"
Nghĩ đến đứa con trong bụng, trong lòng Tô Trà Trà không khỏi có chút hoảng loạn.

Cô sợ hãi ôm lấy bụng lùi về sau.


"An Khang, anh cút ngay cho tôi! Đừng chạm vào người tôi!"
"Đừng đụng vào cô? Tô Trà Trà, nếu đêm hôm khuya khoắt tôi chạy đến đây không phải để động vào cô, vậy chẳng lẽ tôi đến đây để cho ma quỷ ăn tôi sao?"
Nói xong, anh dùng sức khống chế Tô Trà Trà khiến cô ngã lăn trên đất.

Cô thật sự đau đớn và cảm thấy bụng của mình cũng đang rất đau.

Không! Cô đã mất một đứa con rồi, cô tuyệt đối không để đứa nhỏ này có chuyện nữa! Tô Trà Trà cản chặt môi dùng sức ôm bụng mình và bụng cô càng ngày càng đau.

Cô nhìn thấy An Khang lại gần, liền vội vàng lên tiếng: "An Khang, anh tránh ra! Nếu như anh bước thêm một bước nữa, tôi lập tức cần lưỡi tự sát!"
"Tốt, cản lưỡi tự sát đi, Tô Trà Trà con người của tôi khẩu vị rất nặng, nếu như cô biến thành một bộ thi thể thì đêm nay tôi nghĩ sẽ lại càng vui vẻ.

"
"An Khang, tên điên này!"
Tô Trà Trà bất lực, hóa ra chết chính là cách duy nhất để kết thúc cơn đau này! Anh ta vươn tay, muốn gỡ bỏ áo trước ngực Tô Trà Trà, thế nhưng đột nhiên âm thanh vang lên giữa trời đêm.

"Trà Trà!"
Ánh đèn từ chiếc xe của Lục Minh Thành chiếu đến trên người Tô Trà Trà và An Khang.

Uyển Dư có thể rõ ràng nhìn thấy Tô Trà Trà yếu ớt nằm trên tảng đá cả người bị nhuộm đỏ một màu máu, Uyển Dư xông đến tát thẳng vào mặt của An Khang.

"Anh làm cái gì Tô Trà Trà vậy hả? Ai cho phép anh khi dễ Trà Trà như vậy! Tôi sẽ giết chết anh!"

Uyển Dư gần như hoàn toàn mất đi lý trí sau khi nhận được tin nhắn cầu cứu của Tô Trà Trà, Uyển Dư đã cố chạy hết sức đến nơi này thậm chí trên đường Lục Minh Thành còn vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, thế nhưng bọn họ vẫn chậm mất rồi.

Tên khốn khiếp An Khang này, anh ta bắt nạt Tô Trà Trà thành cái dạng gì đây! An Khang đẩy mạnh Uyển Dư một cái, khiến cô lùi về sau mấy bước.

Vốn dĩ, An Khang vẫn còn đang muốn dạy dỗ Uyển Dư một trận ra trò, thế nhưng khi anh ta nhìn thấy gương mặt của Uyển Dư, con người lập tức hiện lên tia thèm thuồng dơ bẩn.

"Uyển Dư? Lâu rồi không gặp nhỉ!"
An Khang liễm môi, nói tiếp: "Nếu cô đến đây thì tốt rồi! Hai người thật sự là quá đơn điệu, đêm nay, hay là ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa đi!
Chữ "nào"
còn chưa kịp ra khỏi miệng An Khang thì đã bị Lục Minh Thành đánh thẳng vào miệng.

Anh ta rất sợ Lục Minh Thành nhưng vẫn mạnh miệng quay sang quát Lục Minh Thành: "Lục thiếu, anh làm như vậy không được! Anh là anh em tốt của anh rể tôi, sao lại giúp đỡ con tiện nhân Uyển Dư bắt nạt tôi chứ!"
"Con tiện nhân?"
Lục Minh Thành đánh thêm một cú nữa vào miệng của An Khang.

An Khang đau đến mức gào loạn lên, anh ta cảm giác một cái răng cửa của mình đã rung rinh rồi.

Anh ta còn chưa kịp bình tĩnh trở lại thì Lục Minh Thành đã liên tiếp đấm vào mặt của anh ta.

Ngay lúc này nhìn thấy chiếc xe của Chiến Mẫn Quân dừng bên cạnh xe của Lục Minh Thành, sau đó là Chiến Mẫn Quân lao nhanh ra khỏi xe khiến cho An Khang trong nháy mắt tìm lại được chút sức lực.


"Anh rể, mau tới cứu em! Lục thiếu sắp đánh chết em rồi!"
An Khang? Trong lòng Chiến Mẫn Quân đột nhiên có linh cảm cực kì bất an, dự cảm hoang mang trong lòng.

"Anh rể, cứu mạng! Cứu mạng!"
"Lục cửu, đến cùng là có chuyện gì?"
Dù sao thì An Khang cũng là em trai của An Ninh, vì vậy Chiến Mẫn Quân cũng không thể mặc kệ sống chết của cậu ta.

Anh thấy miệng cậu ta đầy máu, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

Vì vậy Chiến Mẫn Quân liền tiến tới muôn ngăn Lục Minh Thành lại thì nghe tiếng của Uyển Dư: "Trà Trà, cậu tỉnh dậy đi! Cậu nhanh tỉnh dậy đi mài! Trà Trà, cậu cố gắng một chút, mình đưa cậu đi bệnh viện! Mình đưa cậu đi bệnh viện ngay đây cậu nhất định phải cố gắng!"
Cô là bác sĩ nên cô một chút kỹ năng về chẩn đoán, cô đã kiểm tra sơ lượt thương tích của Tô Trà Trà và cô có cảm giác đứa bé trong bụng của Trà Trà khó có thể cứu được vì nơi đây không cách rất xa bệnh viện.

Uyển Dư ôm lấy Tô Trà Trà: "Trà Trà, xin lỗi cậu, mình tới trễ! Trà Trà, cậu cố lên, cậu cố chịu một chút! Cậu không thể có chuyện! Mình, Tiểu Bối và Tiểu Bảo đều không thể mất đi cậu được!"
Tình huống của Tô Trà Trà lúc này thật sự nguy kịch, mạch yếu, yếu đến mức khiến cho Uyển Dư lo rằng cô sẽ như vậy mà ngủ mãi không tỉnh.

"Cậu trẻ, chúng ta nhanh chóng đưa Trà Trà đến bệnh viện!"
Chiến Mẫn Quân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Trà Trà đang nằm im không nhúc nhích trong lòng Uyển Dư.

Anh ta cảm thấy hai mắt của mình cũng bị những giọt máu tươi kia nhuộm đỏ mất rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Chiến Mẫn Quân, An Khang không tự chủ được mà run rẩy, thế nhưng nghĩ đến lần trước anh ta bắt nạt Tô Trà Trà, Chiến Mẫn Quân dù có tức giận vẫn đứng về phía anh ta, lựa chọn tin tưởng anh ta.

Vì vậy, anh ta giống như có thêm vài phần sức lực.


"Anh rể, ui da! Đau chết mất! Anh rể, anh mau cứu em! Nếu không thì Lục thiểu giết em mất!"
An Khang vừa câu cứu Chiến Mẫn Quân, vừa không quên đâm thêm một đao lên người Tô Trà Trà.

"Tô Trà Trà, con tiện nhân ấy ai cho phép cô ta chủ động câu dẫn em chứ! Đúng là muốn hại chết em mài!"
Tô Trà Trà chủ động câu An Khang sao!
Chiến Mẫn Quân siết chặt nắm tay, lời này của An Khang nói ra nửa chữ anh cũng không tin.

Anh muốn giết chết An Khang, thế nhưng chuyện này có thể để sau.

Vì thân thể Tô Trà Trà đã chờ không nổi nữa rồi! "An Khang, tốt nhất là nên cầu nguyện cho Tô Trà Trà bình an vô sự.

Nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ tìm cậu đến đền mạng!"
Chiến Mẫn Quân chạy vọt đến trước mặt Uyển Dư và Tô Trà Trà, muốn ôm lấy Tô Trà Trà vào lòng.

Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào người Tô Trà Trà thì anh đã bị Uyển Dư tát vào mặt.

"Chiến Mẫn Quân, anh đừng chạm vào người Trà Trài"
Uyển Dư đã từng nghĩ rằng Tô Trà Trà có thể có được một cuộc sống mới, thể nhưng không ngờ sau khi được tự do cô vẫn bị Chiến Mẫn Quân hành hạ.

Tối hôm nay, tuy rằng Tô Trà Trà bị thương thảm như vậy không phải do chính Chiến Mẫn Quân làm, thể nhưng là do chính anh ta ban tặng! Cô biết rõ Chiến Mẫn Quân không phải dễ chọc đến, thế nhưng cô vẫn muốn đánh Chiến Mẫn Quân, một cái tát thật sự là quá hời cho anh ta, chỉ là hiện tại cô muốn cứu Tô Trà Trà vì vậy ngay lúc này không có cách nào liều mạng với Chiến Mẫn Quân nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận