Nàng Của Anh


Người đàn ông như cậu trẻ, anh muốn người phụ nữ nào mà là không được, nếu anh đối với cô là cầm lòng không được thì chỉ là sự mới lạ nhất thời, cô sẽ không xem là thật.

"Cậu trẻ, làm ơn buông tôi ra.

Tôi là bạn gái của Hàn mập, chủ chẳng qua chỉ là cậu trẻ của tôi thôi."
Cô là bạn gái của Hàn Tịnh còn anh chỉ là cậu trẻ của cô.

Lục Minh Thành đột ngột thức tỉnh, anh nhanh chóng buông Uyển Dư ra.

Đúng vậy, anh bây giờ đang làm cái gì vậy chứ, anh đã hứa với Hàn Tịnh sẽ không tiếp cận với Uyền Dư rồi, nhưng đêm nay anh vậy mà giống như bị quỹ dẫn đường, lái xe đến tiểu khu của cô một cách vô thức, còn không nhịn được mà hôn cô.

Thậm chỉ vì không muốn cô tiếp xúc thân thiết với Hàn Tinh, anh đã yêu cầu cha của Hàn Tịnh đưa Hàn Tình sang Châu Phi công tác.

Lục Minh Thành quay người lại, anh phiền não châm một điều thuốc, nhã ra làn khói sương mù.

Làn sương mờ ảo bao phủ khuôn mặt tuấn tủ của anh, nhưng biểu cảm của anh loan.

vô cù hoàng
Lục Minh Thành cuối cùng cũng buông cô ra, Uyển
Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút thất vọng.


“Cậu trẻ, chuyện tôi hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.

Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi Tần Chí Minh đi
Uyển Dư lui về phía sau mấy bước, điểm tình giữ khoảnh cách nói với anh.

"Ù."
Lục Minh Thành lạnh nhạt đáp, giữa hai người họ giống như có một khoảng cách rất lớn.

"Cậu trẻ, anh nghỉ ngơi sớm đi.

Sau này nếu chúng ta có thể không gặp nhau vậy thì tốt nhất là đừng gặp."
Vẫn là giọng điệu hờ hững như cũ đó, như thể sự nhiệt tình vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của Uyển Dư Uyển Dư tự giễu chính mình, đúng vậy, chỉ là ảo giác mà thôi, một người đàn ông như cậu trẻ sao lại có thể thực sự thích cô ấy chứ!
Từ nay về sau, cậu trẻ sẽ chỉ là trưởng bối của cô, là thứ mà cô ...!không thể có được.

Tôi qua bởi vì nụ hôn của Lục Minh Thành khiến Uyển
Dư ngủ không ngon, đau đầu kinh khủng.

Ngay khi đến văn phòng Uyển Dư đã nhận được một bỏ hoa lớn gồm 99 bông hồng đen.

Trong bỏ hoa có tấm thiệp: Ánh sáng là tội lỗi thế giới, đến đây nào cô gái của tôi, chào đón em, bước vào nỗi nhung nhớ của ác quỷ.

Trên tấm thiệp không có chữ ký, không biết tại sao khi nhìn bông hồng đen lớn, trong lòng Uyền Dư lại dâng lên cảm giác lo lắng.

Giống như một cuộc sống yên bình cuối cùng cũng sẽ bị phá vỡ, và rồi ảnh sáng cuối cùng sẽ bị quỷ dữ nuốt chửng.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, di động của Uyên Dư vang lên, là tin nhắn WeChat của Hàn Tịnh gửi tới.

Hàn mập: "Lão đại, nhớ em quá.

Em có nhớ anh không?"
Uyển Dư Hàn mập, hoa là anh gửi tới sao?"
Hàn mập: "Hoa? Hoa gì cơ? Lão đại, có người tặng hoa cho em sao? Anh vừa mới đi nước ngoài mà đã có người muốn đập chậu cướp hoa rồi! Lão đại, em không thể cùng người khác bỏ chạy, em nếu như bỏ chạy cùng người khác anh sẽ xuất gia làm hoàng thượng! Huhu, lạo đại em không thể bỏ rơi anh !"
Uyển Dư: "Em thực sự là rất muốn nhìn thấy dáng vẻ anh khi không có tác đó nha
Hàn mập: "Em làm tổn thương anh rồi, vậy mà còn cười nửa...!Vốn dĩ Uyển Dư đang khá phiền muộn, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương mà Hàn Tịnh gửi tới, tâm trạng của cô liên tốt hơn rất nhiều.


Thật sự rất dễ dàng hòa hợp với Hàn Tinh với tư cách là một người anh em tốt, nhưng là người yêu, cô lại cảm thấy luôn thiếu một chút gì đó.

Uyền Dư liếc nhìn bó hoa hồng đen to bên cạnh, nghĩ đó là trò chơi khăm của người khác, vào lúc ăn trưa cô trực tiếp đem bỏ hoa hồng đen to đó ném vào thùng rác.

Sáng sớm hôm nay, Tô Trà Trà về nước, Diệp Thanh Viên cũng chuyển đến bệnh viện trong nước.

Chiều hôm nay nhân lúc bệnh viện không có việc gì niên Uyển Dư xin về sớm, đến bệnh viện trong thành phố thăm Diệp Thành Viên.

Lúc này Tô Trà Trà về nước tìm việc làm, đúng lúc có thể giúp cô giữ giúp hai đứa nhỏ, năm năm trước.

Tô Trà Trà đã bị người đàn ông mà bản thân yêu nhất tổng vào tủ, sau năm năm sống trong bằng chết trong ngục tù, cô hy vọng Tô Trà Trà trở về nước lần này có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không phải gặp tên cặn bã nào nữa.

Uyển Dư gọi điện thoại cho Tô Trà Trà, cô đang dắt hai đứa nhỏ của mình đi dạo mát hít thở không khí ở quảng trường bên ngoài tiểu khu.

Uyển Dư không ngờ rằng cuộc điện thoại của cô lại tạo cơ hội cho kẻ ác ý lợi dụng, thật nguy hiểm, chúng đang từng chút từng chút một tiếp cận hai đứa nhỏ.

Một video và cuộc phỏng vấn của Diệp Hiểu Khê đang được phát trên màn hình lớn ở quảng trường nhỏ bên ngoài tiểu khu Phúc Tình
Diệp Hiểu Khê với đổ hiệu trên người, khí chất nho nhãn cao quý, nhưng trên mặt cô ta lại ngân ngấn lệ, khóc rất ấm ức.
Diệp Hiểu Khê từ trước đến nay luôn cao quý lạnh lùng, bây giờ đột nhiên khóc đến thảm thiết, điều này lập tức dấy lên sự tiếc thương của vô số người hâm mộ.

Hơn nữa vụ bê bối của Diệp Hiểu Khê đã bị dập tắt từ lâu, được thay thế bằng một bản tin tẩy trắng hoàn hảo.

Cô ta đã khóc rất đau đớn trong buổi họp báo khiến người hâm mộ của cô ta cảm thấy đau lòng hơn thay cô ta.


Nhân vật nam chính trong bức ảnh đã chứng minh răng nhân vật nữ chính trong ảnh không phải là Diệp Hiểu Khê, cái gọi là sảy thai cũng bị Diệp Hiểu Khê có tình diễn khóc biến mình thành nhân vật bị người khác hãm hại.

Trải qua chuyện lần này hình ảnh của Diệp Hiểu Khê không những không bị ảnh hưởng mà còn làm cho sự nghiệp của cô ta lên một tầm mới.

"bà cô Diệp diễn hay thật đấy, dì cứ tiếp tục diễn thế này sớm muộn gì cũng phải đoạt nữ hoàng Oscar đấy chứ." Diệp Uyền Nghi chán ghét liếc nhìn màn hình lớn.

“Cô ta sẽ không đắc ý được quá lâu đâu." Diệp Gia Bảo lạnh nhạt nói.

Lần này scandal của Diệp Hiểu Khê có thể dập tắt được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ông chủ, ông chủ đã nói, sau này ông chủ rồi sẽ không quan tâm đến Diệp Hiểu Khê nữa, Diệp Hiểu Khê nếu lại xảy ra chuyện e rằng trở mình không kịp! "Anh, anh lại có âm mưu gì vậy" Diệp Uyễn Nghi cười rạng rỡ lấy lòng" Không đúng, không đúng nha, là cao mưu" “Vẫn đang nghĩ." Diệp Gia Bảo ngắng mặt nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang và kính râm đang vội vàng đi về phía bọn họ, cậu lạnh lùng cắn môi: “Nhưng bây giờ, bà cô Diệp đã chủ động đi đến tới cửa rồi!" “Cái gì?!
Diệp Uyển Nghi không khỏi kêu lên, vừa quay mặt lại liền thấy Diệp Hiểu Khê đang đứng ở trước mặt bạn họ.

Diệp Hiểu Khê mấy hôm nay ăn ngủ không ngon.

Cô không biết tại sao Hàn Tiris lại tin rằng Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi là con của anh ta, nhưng khi nghĩ dòng máu trên người bọn chúng là của Lục Minh Thành, cô hận đến bốc hỏa.

Chi một khi bọn chúng biến mất vĩnh viễn thì bí mật trên người của chúng mới có thể được giấu kin hoàn toàn
Diệp Hiểu Khê vốn là muốn thuê người giết hai đứa nhỏ, nhưng chuyện này quả quan trọng, cô ta không địch làm, cô ta không yên tâm.

Cô ta ăn muối còn nhiều hơn hai đứa nhỏ ăn cơm cô ta không tin mình lại đầu không nổi với hai đứa nhóc thúi này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận