Nàng Của Anh


Bác sĩ Hoàng là một nữ bác sĩ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, cô ấy là họ hàng xã của Lục Minh Thành, cũng là học tỷ của Uyển Dư
Nhìn thấy Uyển Dư nằm bất động trên chiếc ghế với thân hình đẩy máu, ánh mắt bác sĩ Hoàng nhìn Lục
Minh Thành với vẻ trách móc
Hình như là cô ấy nghĩ rằng Uyền Dư đã bị Lục Minh
Thành hành hạ đến như vậy.

Bác sĩ Hoàng kiểm tra cơ thể của Uyển Dư, Quý
Ngôn với Uông Thiếp bọn họ đều ngoan ngoãn lui ra ngoài, nhưng đôi chân của Lục Minh Thành giống như cứng đờ ở thành giường, thế nào cũng không đi ra ngoài.

Gương mặt điển trai của Quỷ Ngôn mang theo mây phần hoài nghi, anh hiểm khi thấy dáng và nghiêm tục như vậy.

Hương Thiếp, anh đang nói cái gì vậy? Anh nói Cửu tẩu đã nhờ dì Giang nhiều lần giúp cô ấy đòi tiền Lục Cửu sao? Chuyện này làm sao có thể.

Tôi không nghĩ Cửu tàu là loại người như vậy!" "Quỷ tổng, đây là sự thật.

Mỗi lần dì Giang liên lạc với lão đại, lão đại đều bảo tôi đưa tiền cho dì Giang.

Năm năm qua, tôi đã đưa cho cô ấy phải một hai tỷ.

Tuy rằng một hai tỷ không phải là nhiều tiền đối với lạo đại, nhưng cô ấy tham lam như vậy khiến lạo đại rất tức giận, vì vậy lão đại mới để tôi dạy dỗ cô ấy.

Uông Thiếp thật thà nói với Quý Ngôn.

"Tôi không tin! Cửu tẩu không thể đòi Lục Cửu nhiều tiến như vậy được! Chắc là có hiểu lầm gì ở đây th Quý Ngôn với Uyển Dự mặc dù không phải thân thiết, nhưng anh ta tin rằng cô không phải loại người tham lam, có thể bởi vì do ánh mắt của cô quá thuần khiết, không dính nhiều bụi trần gian.

Sau khi Quý Ngôn vừa nói xong câu này, anh ta đột nhiên nhớ tới hôm đó đến chỗ của dì Giang có gặp Tôn Oánh Oánh, gia cảnh của Tôn Oánh Oánh mặc dù rất bình thường nhưng trên người toàn mang đồ hiệu, mỗi phụ kiện trên người cô ta đều rất giá trị.

Trong đầu Quý Ngôn lóe lên điều gì đó, anh ta gấp gáp nói: "Điều tra! Uông Thiếp, anh đi điều tra xem tiền rất cuộc đã đi đâu! Số tiền đó đều là thông qua dì Giang đưa cho Cửu tẩu, nhưng trong chúng ta không ai biết được cuối cùng thì dì Giang có đưa tiền cho Cửu tầu hay không! Tôi nghi ngờ rằng số tiền đó đến Cửu tàu cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó
Sau khi nghe những lời này của Quý Ngôn, trong ánh mặt của Uông Thiếp cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Quả thực, đều do dì Giang là người đến chuyển lời giúp Uyển Dư.

Bọn họ lại đều quá tin tưởng dì Giang, thậm chí không nghĩ đến việc dì Giang sẽ nói dối
Thực ra, đối với Uông Thiếp mà nói, muốn điều tra rõ ràng tài khoản của một vài người rất dễ dàng, nhưng vì chưa bao giờ nghi ngờ qua nên anh ta đã không kiểm tra tài khoản của Uyền Dư với dì Giang.

Sau khi bác sĩ Hoàng xử lý vết thương trên người Uyển Dư xong, Quý Ngôn cùng với Uông Thiếp mới đi vào phòng của Lục Minh Thành.

Bác sĩ Hoàng tuy là trưởng bối nhưng cô cũng có chút kiêng sợ người đàn ông uy quyền một tay che mây che mưa này, nhưng vì đứng trên cương vị là một bác sĩ, có những lời cô cần phải nói ra.

Cô gái nhỏ thật quá đáng thương, bị một người nội tâm phức tạp như Lục Cửu hành hạ thành bộ dạng này, cũng không biết cuộc sống những ngày sau này khi nào mới ổn!
Bác sĩ Hoàng hằng giọng: "Lục Cửu, tôi có một vài lời muốn nói với anh." "Nói đi!"
Ánh mắt Lục Minh Thành chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, cảnh tượng lúc anh tìm thấy cô tối hôm qua vô cùng đáng sợ, anh thực sự sợ một khi dời mắt, cô sẽ lại biến mất.

"Lục Cửu, trên người cô gái nhỏ này không có dấu hiệu bị xâm phạm.

Anh chắc không vẫn chưa đạt được mục đích
Bác sĩ Hoàng dừng lại, rồi nói tiếp: "Lục Cửu, tôi biết có một số câu tôi nói ra sẽ khiến anh sẽ không vui, nhưng tôi bắt buộc phải nói.

Anh ở cái tuổi này đúng lúc vào độ tuổi sung sức, có những đòi hỏi này tôi có thể hiểu được.

Nhưng anh dù có muốn đến mức nào cũng nên tìm thời điểm đúng lúc chứ, cô gái nhỏ nhà người ta bây giờ vẫn còn tới tháng, anh lại muốn đến mức này thì cũng quá." bình của Uyền Dư, cơn tức giận của cô dần dần lấn át nỗi sợ hãi đối với Lục Minh Thành.

Bác sĩ Hoàng cũng là một phụ nữ, nghĩ đến nỗi bất "Lục Cửu, tôi nhất định phải nói một câu này, cuộc chiến đẫm máu này ...!khẩu vị của anh quá nặng rồi.

Cô gái nhỏ nhà người ta không đồng ý tôi có thể hiểu được một người đàn ông cao to như anh thế nào lại động tay với cô ấy chứ! Lần này may mắn, anh động tay với cô ấy chỉ làm cô ấy ra máu nhiều hơn, nhưng nếu có lần sau không cần thận đạp trúng bụng ảnh hưởng đến tử cung, thì đó là chuyện cả đời người." "Hazz, bụng bị đạp đến bầm đen như vậy, anh ra tay thực sự quá hung ác rồi!"
Bác sĩ Hoàng vẫn muốn nói gì đó với Lục Minh
Thành, nhưng ánh mắt Lục Minh Thành lúc này quả đáng sợ như thể sắp ăn thịt người, cô nuốt nước bọt, cố kìm lại lời nói dài dòng của mình.

Cô thu dọn hộp thuốc của mình, nhìn chằm Lục Minh
Thành một lúc "Lục Cửu, hi vọng anh biết kiểm chế bản thân Nói xong, Bác sĩ Hoàng cầm hộp thuốc bước nhanh ra ngoài.

Quý Ngôn khẽ cười thầm nhìn thấy Lục Cửu bị Bác sĩ Hoàng xem như một con quái vật nội tâm phức tạp, anh ta không khỏi cười thành tiếng.

"Lục Cửu, anh có nghe thấy không? Bác sĩ Hoàng nói khẩu vị của anh quá nặng! Tôi cũng nghĩ khẩu vị của anh đúng là quá nặng mà "
Sắc mặt Lục Minh Thành đen càng thêm khiếp sợ: "Hừ, tôi có khẩu vị nặng cho nên chân của anh cũng không cần nữa rồi!”
Quý Ngân nhanh chóng che miệng lại, anh ta không muốn bị khẩu vị nặng này của Lục Minh Thành đánh gẫy chân đầu.

Quý Ngôn thực sự đúng là một người chủ không chịu nổi cô đơn, không nói chuyện giống như đang chịu đựng chết vậy.

Vẫn chưa im được mấy giây anh ta lại nói với Lục
Minh Thành: "Lục Cửu, anh cũng đừng tự trách minh quá nhiều,
Chuyện tối hôm qua anh đúng là hơi quá đáng, nhưng chúng ta cũng nên cảm thấy may mắn, bạ người đàn ông khốn nạn đó vẫn chưa đạt được mục đích của chúng.

“ Đúng vậy, trên người cô Diệp cũng không có gì quá nghiêm trọng, cũng không bị bọn chúng...!đây cũng là trong cái rủi có cái may."
Uông Thiếp cũng nhẹ giọng an ủi Lục Minh Thành.

Sau một hồi trầm lặng, Uông Thiếp lại ngập ngừng nói với Lục Minh Thành: "Lão đại, tôi vừa mới điều tra rõ một chuyện, chuyện này liên quan đến cô Diệp
Nói
Lục Minh Thành lạnh lùng ra lệnh.

"Tôi đã đi kiểm tra tài khoản của cô Diệp và dì Giang cũng như tài khoản người nhà dì Giang "
Nói đến đây, Uông Thiếp thấp thỏm ngẩng mặt lên liếc nhìn Lục Minh Thành, thấy ánh mắt mờ mịt của
Lục Minh Thành, anh ta dừng lại sau đó nói: "Năm năm qua, tôi đã chuyển tiền đến tài khoản của dì Giang, nhưng dì ấy không có chuyển đến tài khoản của cô Diệp.

" "Mà ...mà là chuyển đến cho con gái ruột của dì ấy, tài khoản của Tân Oánh Oánh, Cô Diệp chỉ nhận được một trăm vạn vào năm năm trước, một trăm vạn đó cô Diệp không có mặc ý tiêu pha phung phí mà là nộp hết vào tiền viện phí.

" "Tôi đã đi kiểm tra, em trai ruột của cô ấy trong một vụ tai nạn xe đã biến thành người thực vật, cô Diệp trong những năm này đều cố gắng tiếm tiền để trả được tiền viện phí cho em trai mình.

Lão đại, chúng ta hình như đã hiểu lầm cô Diệp rồi, cô ấy hình như không phải là người ham vinh ham tiền như chúng ta nghĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui