An Ninh trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, bố trong lời nói của đứa trẻ này là ai? Đứa con của Tô Trà Trà
không phải lúc đã đã chết trong ngục tù rồi sao, thế nào vẫn còn sống cơ chứ?!
Lúc An Ninh vẫn chưa hết bàng hoàng thì Diệp Uyển Nghi với dáng vẻ ấm ức đang rụt rè bước tới chỗ Chiến Mẫn Quân.
Cô bé một bên vừa lau nước mắt, bên kia vừa ngẩng mặt lên nhìn Chiển Mẫn Quân:
"Bố , chú là bố cháu có phải không? Cháu biết chú chính là bố cháu, mẹ mỗi tối đều ôm lấy ảnh chú mà rơi
nước mắt! Bố, bố tại sao không đến thăm con với anh trai? Bố không biết đâu, mình mẹ nuôi hai chúng con thực sự rất khổ cực!”.
Diệp Uyển Nghi càng nói càng ủy khuất, nước mắt của cô bé như những hạt cườm rơi lã chả, nhìn thấy cảnh này khóe môi của Diệp Gia Bảo giật giật.
Tô Trà Trà hoang mang cực độ, đứa trẻ lắm trò Diệp Uyển Nghi này đang làm cái quái gì vậy? Cô ôm lấy ảnh của Chiến Mẫn Quân mà lau nước mắt lúc nào vậy? Năm năm trong ngục tù, nước mắt cô sớm đã rơi cạn rồi có được không! Cô sẽ không vì Chiến Mẫn Quân mà lãng phí nước mắt nữa!
Sau khi nghe lời nói của Diệp Uyển Nghi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Chiến Mẫn Quân cũng tràn đầy
kinh ngạc.
Tô Trà Trà thực sự đã sinh cho anh ta cặp sinh đôi trai gái sao? ! Chẳng lẽ từ lúc anh ta tống cổ vào tù, cô
nói bản thân mang thai chính là thật? !
Nếu Tô Trà Trà lúc đó thực sự mang thai của anh ta thì con của anh ta bây giờ cũng đã được năm tuổi rưỡi
rồi, nhưng hai đứa nhỏ này nhìn lại cũng không tới dáng vẻ năm tuổi, chắc hẳn do bọn nhỏ những năm này sống rất khổ, cả người không đủ dinh dưỡng.
Ở thương trường bất khả chiến bại này ngoài Lục Minh Thành, Quý Ngôn, Giang Mạc Thần thì Chiến Mẫn Quân cũng nằm trong bộ tứ ở Hải Thành, giây phút này thực sự không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với hai đứa nhỏ này.
“ Bố, bố tại sao lại không nói chuyện?”
Diệp Uyển Nghi tiếp tục lau nước mắt:
“Bố, có phải người không muốn con và anh trai phải không? Huhu, Bối Bối đáng thương quá đi, mọi người đều nói Bối Bối là đứa trẻ không có bố, hóa ra Bối Bối thực sự là đứa trẻ không có bố mà.."
Diệp Gia Bảo thật sự không muốn khóc lóc như tên ngốc giống như Diệp Uyển Nghi, nhưng bởi vì muốn tìm
lại một công đạo cho dì Trà Trà, cậu nhóc kiêu ngạo mở miệng: " Bảo Bảo cũng là đứa trẻ không có bố, bố không cần Bảo Bảo nữa rồi.” “Ta." Chiến Mẫn Quân đã quen với vẻ lạnh lùng cứng rắn, đối mặt với chuyện này anh ta thực sự không biết nên nói mấy câu dịu dàng nào với đứa trẻ.
Ánh mắt anh ta hướng vào Tô Trà Trà " Tô Trà Trà, sáu năm trước cô thực sự có thai sao?!” “ Chiến tiên sinh, anh tự mình đa tình quá rồi, Bảo Bảo và Bối Bối không có bất cứ quan hệ gì với anh cả” Ngay khi Tô Trà Trà định kéo tay của hai đứa nhỏ thì cổ tay của cô đã bị Chiến Mẫn Quần siết chặt: "Tô Trà
Trà, bọn nhỏ là con của tôi sao lại không có quan hệ gì với tôi! Tô Trà Trà, ai cho cô lá gan mà dám đem con
của tôi biến mất khỏi tầm mắt của tôi?!”
Tô Trà Trà bật cười, cô cười đến vô cùng nhẫn tâm, cô muốn nói, Chiến Mẫn Quân, con của anh sớm đã
chết từ lâu rồi, đứa nhỏ đã bị người anh phải đến giết chết lúc còn ở trong bụng tối rồi.
Những câu nói này cuối cùng Tô Trà Trà vẫn không nói ra, cô chỉ lạnh lùng cười nhạt: "Chiến Mẫn Quân, tôi nói rồi, bọn nhỏ không có liên quan gì đến anh, bọn nhỏ không phải là con của anh nên anh đừng có tự mình đa tình nữa!"
"Tô Trà Trà, nếu bọn nhỏ không phải con của tôi thì là con của ai?!! Nói! Tôi không tin có lại có gan sinh con cho người đàn ông khác!”
Ánh mắt Chiến Mẫn Quân hiện lên tia khát máu, nghĩ đến việc Tô Trà Trà có thể cùng người đàn ông khác lên giường, anh ta cáu kỉnh đến mức muốn giết người.
“Mẹ, mẹ đừng cố ý chọc tức bố nữa mà! Chúng con đều nhìn thấy ảnh của bố rồi, chú này chính là bố của
chúng con!”
Không đợi Tô Trà Trà lên tiếng thì Diệp Uyển Nghi là nhanh nhẩu nói.
“ Bố, người tại sao lại không cần chúng con với mẹ nữa, có phải là bố không thích chúng con không?” “Ta." Chiến Mẫn Quân phát hiện ra, lúc anh ta đối diện với hai đứa nhỏ này thì trái tim lạnh giá của anh ta bất giác mềm nhũn, anh ta lúng túng nói: “ Không phải ta không thích hai đứa, ta chỉ là...!chỉ là ta không biết đến sự tồn tại của hai đứa” “Bố, bây giờ bố đã biết sự tồn tại của chúng con rồi, vậy có phải sau này gia đình chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa không?” Lông mi dài của Diệp Uyển Nghi khẽ động, lúc nói ra lời này cô bé còn nhìn An Ninh khiêu khích khiến An Ninh tức đến nhảy dựng.
“Bối Bối, em đang nói bậy bạ gì vậy, bố sắp cưới người khác rồi, ông ấy sớm đã không cần chúng ta nữa thì làm sao có thể không tách rời chúng ta chứ?” Khuôn mặt nhỏ như tảng băng của Diệp Gia Bảo đầy ủy khuất: " Ngay cả khi chúng ta đã tìm được bố thì vẫn là những đứa trẻ không có bổ như xưa mà thôi.”
“Em không muốn trở thành đứa trẻ không có bố đầu!”.
Diệp Uyển Nghi chớp mắt, giọt nước mắt lớn lại lăn dài xuống:
" Bối Bối không muốn trở thành đứa trẻ không có bố! Các bạn đều ức hiếp chúng ra, bọn họ nói chúng ta là đứa trẻ không có bố, Bối Bối thực đáng thương mà!” Diệp Uyển Nghi đáng thương kéo lấy cánh tay của Chiến Mẫn Quân: “Bố, người đừng có cùng dì khác kết hôn có được không? Bối Bối muốn có mẹ, Bối Bối cũng muốn có bố.."