“Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói nữa!” Tô Trà Trà giữ hai đứa trẻ trong vòng tay, cô sợ những vệ sĩ áo đen đó sẽ làm hại đến bọn nhỏ.
"Ừm, giữa chúng ta đúng thật không có chuyện gì để nói, nhưng hai đứa nhỏ này là máu mủ của tôi, nhất định phải giữ lại!" "Chiến Mẫn Quân, anh điên rồi! Tôi đã nói rồi bọn nhỏ không có quan hệ gì với anh!" Vài vệ sĩ cùng nhau bước tới giật lấy Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi khỏi vòng tay của Tô Trà Trà, Tô Trà Trà gấp gáp đến cực độ, nhưng với sức mạnh của cô lại hoàn toàn không phải là đối thủ của những vệ sĩ cao lớn này, cô hoàn toàn không cách nào cướp hai đứa nhỏ trở về.
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi vẻ mặt bình tĩnh, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp, tiếp cận Chiến Mẫn Quân như thế này bọn chúng mới có thể khiến An Ninh khóc đến mức khóc không ra tiếng, báo thù cho dì Trà Trà!
"Chiến Mẫn Quân, tên khốn nhà anh! Anh mau trả Bảo Bảo Bối Bối cho tôi!"
Tô Trà Trà lo lắng đến mức không còn giữ được nụ cười lãnh đạm nữa, cô lao tới bắt lấy Chiến Mẫn Quân,
nhưng lúc cô vẫn chưa đụng tới người của Chiến Mẫn Quân thì đã bị vệ sĩ của anh ta chặn lại.
“Tô Trà Trà, bọn nhỏ là máu mủ của tôi, tôi tại sao phải trả lại cho cô!” Chiến Mẫn Quân lạnh lùng nhưởng mi “Một tháng tôi sẽ cho cô hai cơ hội gặp mặt bọn nhỏ” Nói xong, Chiến Mẫn Quân ôm hai đứa nhỏ rời đi.
Đợi đến khi Tô Trà Trà thoát khỏi đám vệ sĩ này thì cô đã không tìm thấy dấu vết của hai đứa nhỏ nữa, cô lo lắng đến mức nước mắt rơi gần hết, vội vàng bấm số của Uyển Dư: "Tiểu Uyển, cô nhanh tìm Lục Minh Thành đi! Bảo Bảo với Bối Bối bị Chiến Mẫn Quân cướp đi rồi, Hải Thành này chỉ có Lục Minh Thành mới có thể đầu lại Chiến Mẫn Quân thôi!” Uyển Dư nhận được điện thoại của Tô Trà Trà thì lo lắng đến không yên, cô không muốn đi tìm Lục Minh
Thành, nhưng cô cũng phải thừa nhận Tô Trà Trà nói không sai, ở Hải Thành rộng lớn này ngoại trừ Lục Minh Thành thì thực sự không còn ai có thể ngang sức với Chiến Mẫn Quân!
Uyển Dư không có số điện thoại của Lục Minh Thành, cô vốn dĩ muốn gửi tin nhắn wechat cho Lục Minh
Thành nhưng cô sợ anh sẽ một lúc lâu không nhìn điện thoại.
Sau khi nghĩ lại, cô liền trực tiếp dùng wechat gọi điện video cho Lục Minh Thành.
Gần như ngay lập tức video được kết nối.
Ngay khi Uyển Dự muốn nói với anh về chuyện Bảo Bảo cùng Bối Bối thì một giọng nữ quyến rũ truyền đến tai cô.
"Lục Thiếu, đêm nay người ta sẽ chăm sóc tốt cho anh mà."
Tay Uyển Dư cứng đờ, điện thoại trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống đất, cô hình như đang quấy rầy chuyện tốt của cậu trẻ.
Uyển Dư không muốn nhìn thấy Lục Minh Thành cùng người phụ nữ khác tình tứ anh anh em em, nhưng nghĩ tới việc hai đứa nhỏ vẫn còn ở trong tay của Chiến Mẫn Quân, cô vẫn là mặt dày không ngắt kết nối video.
"Cậu trẻ, tôi.." Uyển Dư chưa kịp nói xong thì có tiếng vật nặng rơi xuống ở bên đầu kia video, ngay lập tức giọng nói lạnh lẽo như phát ra trên đỉnh núi của Lục Minh Thành phát ra "cút !"
Cút...!
Cậu trẻ nói cô cút! Cô quấy rầy chuyện tốt của cậu trẻ, cậu trẻ quả thực tức giận rồi.
Cậu trẻ vốn dĩ đã mặt lạnh tâm lạnh rồi, bây giờ anh tức giận càng giống như đóng băng mười dặm, anh
đồng ý giúp cô mới là lạ!
Nghĩ đến đây Uyển Dư liền vội vàng cúp điện thoại.
Cùng lắm là cô xung vào nhà Chiến Mẫn Quân liều mạng với anh ta, cho dù có phải liều chết cái mạng già này cô cũng sẽ không để Chiến Mẫn Quân làm hại
đến hai đứa nhỏ.
Tuy vậy trong lòng Uyển Dư vẫn có một cảm giác se thắt không nói nên lời, mới chiều nay cậu trẻ còn tặng quà cho cô, anh còn tỏ vẻ quan tâm có một chút, không ngờ mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà bên.
cạnh anh đã có người phụ nữ khác rồi.
Uyển Dư nắm lấy điện thoại, vừa định chạy ra ngoài căn hộ nhỏ thì điện thoại của cô vang lên.
Là một số lạ.
Uyển Dư suy nghĩ một lúc rồi bắt máy, không ngờ đến Lục Minh Thành vậy mà lại điện lại cho cô.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng của Lục Minh Thành vẫn lạnh bằng như cũ, rõ ràng là tâm trạng của anh bây giờ vẫn rất tệ.