Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Edit: uyenuongmong

Beta: Moè 🍋

Nhan Hề vội đứng thẳng: " Em quên quyển sách, nên trở lại lớp lấy."

Cô bất chấp Tiểu Dã ca tức giận, cúi đầu vòng qua anh chạy như bay.

Trong lớp còn có bạn học chưa về, Nhan Hề cố gắng làm mình trấn định lại, giống như mọi lần không hoảng loạn,nỗ lực ngồi xuống đọc sách.

Một tiếng rưỡi trôi qua, học sinh ở ký túc xá trong trường đi học học tiết tự học buổi tối, Lý Vũ Tĩnh cùng bạn đi tới, an tĩnh ngồi vào chỗ, nhìn đến bọn họ đi lại lặng lẽ, ủ rũ cụp đuôi đánh mất hết sức chiến đấu.

Nhan Hề phỏng đoán người nọ hẳn là đã rời đi rồi, mang lên cặp sách vội vàng đi ra ngoài.

Mới ra đến cổng trường, vai đã bị người tóm chặt: " Mày trốn tao?!"

Khổng thể tin tưởng mà ngẩng đầu, nháy mắt toàn thân run run, Nhan Hề hô hấp dồn dập giãy giụa: " Cô nhỏ, cháu không trốn cô, thật sự, cháu trở lại lớp lấy đồ."

Nhan Linh hít thật sâu áp xuống tức giận, giọng nói trở thành thương lượng: " Nhan Nhan, bà ngoại sinh bệnh, nằm viện khám bệnh cần dùng đến tiền, cháu hiện tại trong tay có tiền sao?"

Nhan Hề nóng nảy: " Lúc cháu đi bà ngoại vẫn còn khỏe mạnh a!"

" Bệnh cấp tính, lão nhân gia bệnh nói đến liền đến," Nhan Linh muốn đoạt cắp sách Nhan Hề " Nhà bọn họ khẳng định cho cháu tiền, mau đưa cho cô nhỏ."

Nhan Hề ôm chặt cặp sách không cho, vội vàng hỏi: " Cháu thật sự không có tiền, cháu muốn đi xem bà ngoại, hiện tại bà đang ở nhà hay ở bệnh viện?"

Nhan Linh không đáp chỉ Nhan Hề mà mắng: " Mày khẳng định có tiền! Tao nuôi mày thế nhưng nhận lại được một cái sói mắt trắng, thủ tục nhận nuôi còn chưa có xong xuôi, tao vẫn là cô mày! Nhà bọn họ một người là hiệu trưởng một người là giáo sư, khẳng định cho mày tiền! Nhanh lấy ra cho tao!"

" Cháu không có!" Nhan Hề gấp đến độ khóc lên " Cô nhỏ cháu thật không có tiền, cháu không lừa cô a!"

" Có hay không tao tìm liền sẽ biết!"


Nhan Hề sức lực nhỏ, tránh không thoát được, gấp gáp cắn mu bàn tay Nhan Linh.

Nhan Linh thực sự tức giận, giơ tay vung qua muốn tát Nhan Hề.

Nhan Linh dùng sức, nghiến răng nghiến lợi vung qua, bàn tay vung lên giữa không trung đột nhiên bị bắt lại.

Hà Tư Dã bắt lấy tay Nhan Linh, thanh âm lạnh lẽo: " Cô thử đánh em ấy xem."

Thanh niên một thân áo trắng giống tuyết hòa vào nhau,thân thẳng như tùng ngạo nghễ đĩnh đạt, ánh mắt rét lạnh thấu xương, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo dọa người.

" Mày mẹ nó là ai? Tao dạy cháu gái liên quan gì đến mày!" Nhan Linh giọng nói mang theo chút sợ hãi, lập tức chửi ầm lên muốn thêm chút can đảm.

Hà Tư Dã sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, dùng sức nắm chặt tay Nhan Linh đau đến hô to:" Nhan Nhan, cháu mau bảo hắn buông tay!"

Nhan Hề không lên tiếng, cả người phát run ngây ngốc đứng nhìn.

Hà Tư Dã chợt dùng sức, hung hăng đẩy Nhan Linh ra xa tầm hai mét.

Nhan Linh lảo đảo ngã trên nền tuyết, bị gió lạnh thổi qua rùng mình, giống như kẻ điên rống to: " Nhan Hề! Mày hiện tại có người chống lưng rồi làm phản có phải không! Mày liền đứng đó trơ mắt nhìn cô mày bị đánh sao!!"

Nhan Hề đôi môi run rẩy, thanh âm nhẹ đến mức vừa mở miệng đã cảm giác như bị gió thổi đi, Hà Tư Dã đứng bên cạnh cũng không nghe rõ: " Cô cũng từng trơ mắt nhìn cháu bị hắn đánh."

Mấy bác bảo vệ nghe động tĩnh lớn liền chạy về phía này: " Cô kia! Cô kêu cái gì."

Nhan Linh trên mặt nhất thời hoảng hốt, nhìn đến đồng phục bảo vệ sợ hãi bò dậy nghiêng ngả chạy đi, vừa chạy vừa chỉ vào Nhan Hề mắng: " Con sói mắt trắng! Bà ngoại mày nếu như hôm nay bệnh chết thì chính là do mày hại!"

Nhan Hề hai mắt đỏ bừng, nước mắt thi nhau rơi xuống, thân ảnh nhỏ gầy run run khổ sở ngồi trên nền tuyết giữ trời đông giá rét, nhìn bóng dáng cô nhỏ rời đi, quanh thân sự thương tâm thất vọng cùng bất lực gắt gao bao bọc lấy cô, hai mắt dần trở nên trống rỗng mịt mờ.

Hà Tư Dã uốn gối cúi người, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt cô, thanh âm trầm thấp phá lệ ôn nhu: " Nhan Hề, nhìn tôi."

Nhan Hề mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, bừng tỉnh lại càng thêm ủy khuất, không chớp mắt, nước mắt lại càng rơi lợi hại thành từng chuỗi.


Hà Tư Dã chậm rãi nâng ngón tay cái, khẽ chạm vào má cô, lạnh lạnh, nước mắt vương trên mi cơ hồ đều muốn đông lại thành tuyết. Trong mắt anh hiện lên một tia đau lòng, bỗng dưng anh khẽ mỉm cười: " Muốn xem đánh nhau không?"

Nhan Hề lông mi còn vương nước mắt,hoang mang: " Dạ??"

Thẩm Phi từ phía đối diện hô to: " Tứ gia nhanh lên a! Chúng ta muộn mất một giờ rồi! Bị chúng nó mắng không tôn trọng người a!"

*

Mùa đông, ánh sáng mặt trời mỏng manh rất nhanh bị che khuất, công viên Nam Hồ một mảnh tối tăm, tuyết trắng khắp nơi. Hà Tư Dã ba người đứng một bên, một bên khác đứng bảy tám người trẻ tuổi cao to du thủ du thực *, cầm gậy gộc, đã chờ đến không kiên nhẫn.

*lang thang không có công ăn việc làm ổn định

Nhan Hề nhìn đến phát ngốc, vội vàng bắt lấy cánh tay Hà Tư Dã: " Tiểu Dã ca, anh muốn đánh nhau sao, anh đừng đánh nhau a! Hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy."

Thẩm Phi cười lớn: " Yên tâm, anh trai em từ nhỏ đến lớn bị hẹn gặp mặt vô số lần, sức chiến đấu vô cùng lớn."

Nhan Hề ngốc rồi: " Hả?"

Thẩm Phi hướng về phía cô nháy mắt: " Nữ sinh theo đuổi anh trai em quá nhiều, bị cự tuyệt các cô ấy liền tìm anh trai mình làm chủ, mấy năm nay anh đều bồi chạy thành cao thủ điền kinh a."

Nhan Hề không thể tin tưởng!!

Thẩm Phi lại nói: " Bất quá em cần giữ bí mật a, anh trai em có đại học nhìn trúng phải khảo hạch tư cách, không thể để người khác biết việc đánh nhau."

Nhan Hề hoang mang, chỉ vào đối diện: " Bọn họ cũng đều biết a!"

" Bọn họ đều là bại tướng dưới anh trai em,nào còn dám ra ngoài nói loạn, mặt mũi gặp người đều phải nói chính mình vấp cửa té ngã."

Hà Tư Dã đứng bên cạnh không kiên nhẫn nghe được nữa, cởi ra áo khoác trắng hướng đầu Nhan Hề ném qua: " Lùi lại."


Nhan Hề vội vàng lùi lại muốn xốc áo lên, Hà Tư Dã đè tay cô lại: " Không cho phép nhúc nhích, không được nhìn lén tôi đánh người."

Nhan Hề hô hấp khẩn trương, tức khắc tay không dám lộn xộn.

Trước mắt một mảnh tối, thính giác trở nên dị thường mẫn cảm, nghe được âm thanh Tiểu Dã ca lười biếng, trầm thấp: " Năm phút! Tốc chiến tốc thắng, tôi còn muốn về nhà làm bài tập."

Đối diện truyền đến âm thanh khàn khàn khó nghe: " Thật con mẹ nó còn làm ra vẻ, đừng nói nhảm nữa, anh em xông lên!"

Nhan Hề vội vàng muốn xốc áo lên nhìn, trên đầu liền vang lên tiếng nói: " Nhìn lén tôi không dạy cô học bổ túc."

Nhan Hề tức khắc cứng đờ, không dám động đậy.

Cô chỉ nghe được âm thanh thân thể va chạm, có tiếng gậy gộc đánh vào người, có tiếng thét đau chói tai, còn có thanh âm Thẩm Phi ca mắng người, duy nhất chỉ không nghe thấy thanh âm Tiểu Dã ca. Cô nín thở nỗ lực phân biệt, tựa hồ nghe đến âm thanh anh cười trầm: " Thật sự có tài nhỉ."

Nhan Hề cắn chặt môi, đôi tay khẩn trương nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không có cảm giác đau.

Tiếng kêu la ngã trên mặt đất, tiếng kêu đánh kêu giết xung quanh, còn có âm thanh hùng hùng hổ hổ uy hiếp. Giống như qua một thời gian dài Nhan Hề không dám hô hấp, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi: " Mẹ nó, tứ gia thật trâu bò!"

Nhan Hề cứng người, sốc vội áo khoác trên đầu ra muốn xem lại bị một người chặn tầm mắt.

Bầu trời đêm treo một vầng trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người thiếu niên làm hình dáng anh ấm áp thêm vài phần, ngày thường ánh mắt lãnh đạm lạnh lẽo, lúc này lại mang theo chút ý cười.

Nhan Hề đối diện mắt anh, mang theo sùng bái. Anh hơi thở có chút gấp, cảm mạo cùng đánh nhau làm hai má phiếm hồng, đôi mắt đào hoa câu người sau khi đánh nhau thêm phần hưng phấn: " Nhìn lén! Không muốn học bổ túc nữa sao?"

Nhan Hề vội vàng nói: " Muốn muốn!"

Anh khẽ cười nhẹ, thần sắc lười biếng tản mạn, chậm chạm lấy lại áo khoác: " Không được nói với ba tôi."

Nhan Hề mỗi lần nghe được anh nói câu này, nội tâm vui mừng, giống như cô cùng Tiểu Dã ca thân cận hơn, bởi vì họ có chung bí mật.

Đầu gật gật như dã tỏi: " Vâng vâng."

Thẩm Phi bên kia hùng hùng hổ hổ mà dùng ngôn ngữ thu thập tàn cục, chạy lại phía Nhan Hề: " Đúng rồi, vừa nãy ở cổng trường là cái tình huống gì?"

Nhan Hề vô thức sợ hãi nhìn lén Hà Tư Dã.


Hà Tư Dã mười ngón tay đan vào nhau, lười biếng bẻ: " Nhìn tôi làm cái gì, muốn nói liền nói, không muốn liền thôi."

Nhan Hề nghĩ nghĩ, nhỏ giọng kể: " Đó là cô nhỏ của em, cô nhỏ thích đánh bạc, trong nhà tiền đều bị cô chơi hết, còn đi vay nặng lãi."

Thẩm Phi chép miệng: " Ai da, cô bé đáng thương."

Đã qua chín giờ tối, Hà Tư Dã mệt mỏi, đầu đau lợi hại, chân sải bước dài: " Về nhà."

" Tiểu Dã ca."

Nhan Hề theo phản xạ bắt lấy tay anh.

Hà Tư Dã nhíu mày, tầm mắt chuyển từ tay lên mặt cô: " Gì?"

Nhan Hề khẩn trương: " Cô nhỏ nói bà ngoại bị bệnh, tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng em muốn đi xem. Tiểu Dã ca, anh cảm mạo không thoải mái, anh đi về trước, em đi xem một chút, chính là phiền toái anh cùng Dương thúc và dì Phương nói một tiếng."

" Còn có việc kia, hôm nay, cảm ơn anh...."

Hà Tư Dã nhíu mày không nói chuyện.

Lúc này trong rừng cây chợt vang lên tiếng vỗ tay, người nọ trong lòng ngực treo một cái máy quay, vỗ tay xong lại tiếp tục giơ máy quay lên quay bọn họ.

" Thật xuất sắc, học thần ra ngoài đánh nhau, thật mới mẻ,thật trâu bò ."

Lời tác giả:

Tứ gia: Hôm nay cậu ra vẻ thật CMN thành công J

Lời edit:

Bắt đầu từ chương sau mình sẽ thay đôi cách xưng hô nha.

Vì một màn anh hùng cứu mỹ nhân, vì hôm nay Tứ gia cười thật đẹp a.

Nên muốn cho hai bạn gần nhau hơn:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận