Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Edit: uyenuongmong

Beta: Moè 🍋

Cu li cao cấp Thẩm Phi dọn một bàn dài trà sữa. Ban một lớp có 48 người, Thẩm Phi một mình dọn xong hai thùng đồ uống, cùng Nhan Hề đi mời từng người, nói chút chuyện chiếu cố Nhan Hề trong lớp, Nhan Hề theo sau ngượng ngùng đỏ mặt.

Thẩm Phi làm xong việc đi ra ngoài hành lang thấy Hà Tư Dã một thân lười biếng dựa cửa, đầu hơi nghiêng nhìn bầu trời xanh thẳm, ngón tay có tiết tấu gõ nhẹ cửa sổ kính.

" Tới đây rồi, đừng có mất kiên nhẫn a." Thẩm Phi đi qua: " Tha thứ cho cô bé chuyện làm vỡ ảnh chụp bà nội cậu? Cư nhiên cho tới bốn trăm tệ? Cậu không sợ cho xong tiền, cô bé lại mang cho bà ngoại kia sao?"

Hà Tư Dã xoay người đi: " Quân sự vay một trăm tệ, tiền vốn cùng tiền lời."

" Tiền lời bốn trăm tệ? Cậu khẳng định không phải thấy bữa trưa người ta chỉ ăn bánh bao trông đáng thương! Đau lòng a!"

" Tôi đau lòng? Học thần nhà cậu không dùng đầu để đau lòng một tiểu nha đầu."

Thẩm Phi: "......."

Sau khi cả lớp uống trà sữa của Nhan Hề, quả nhiên xung quanh bạn học liền cùng cô thân thiện hơn, có người còn cùng cô tán gẫu. Thiệt tình hay không thì không biết, nhưng ít ra cũng không bị cô lập như trước.

Hàn Y Na truyền cho Nhan Hề một tờ giấy, giải thích cùng cô chuyện mình không có xé sách, còn muốn cùng cô làm bạn tốt của nhau. Nhan Hề đọc xong không truyền lại, cô hiểu quá rõ ràng nhân tri diện bất tri tâm*, cô nhìn qua tuy hiền lành,ôn nhu nhưng thật ra rất bài xích với loại người này, không dám dễ dàng tin tưởng nữa.

*Biết người biết mặt mà không biết lòng

Nhan Hề khì thi giữa năm phát huy không tồi, tuy rằng không biết các bạn khác thi thế nào nhưng cô tự tin mình ít nhất cũng lọt được top mười, bằng không liền cô phụ chờ mong của dì và chú.

Thứ sáu thi xong, Phương Nhiên cũng đã đi công tác về, vì cảm tạ Hà gia chiếu cố Nhan Hề, liền mời bọn họ tới nhà dùng cơm.

Dương gia trong sân viện có một cây táo già đang nở đầy hoa, phí chân trời nắng chiều hạ xuống,trong viện đèn lồng sáng lên, trên bàn ăn màu đỏ cơm canh nghi ngút khói.

Phương Nhiên cách Dương Phong hỏi thăm Hà Tư Dã: " Ngày mai dì mang Tiểu Hề đi công viên hải dương chơi, con có muốn đi cùng?"

Nhan Hề biết Tiểu Dã ca khẳng định không có hứng thú, bất chấp lễ phép vội vàng ngẩng đầu: " Dì a, Tiểu Dã ca rất bận....."

"Con ngày mai muốn cùng Dương thúc đi phòng thí nghiệm."

Hà Tư Dã đồng thời mở miệng, hai người thanh âm cơ hồ cùng lên tiếng.

Dương Phong không nghe ra Hà Tư Dã ý cự tuyệt: " Không có việc gì, chúng ta buổi chiều bốn giờ mới bắt đầu."

Hà Tư Dã: "......."

Hà Chính Đông nhìn ra Hà Tư Dã không muốn: " Con không phải còn muốn đi thi bằng lái sao, con dùng xe của ba chở dì cùng Tiểu Hề ra ngoài chơi, lại đi dạo công viên, mẹ con ngày mai có việc, bằng không liền đưa cả mẹ con đi cùng."

Dừng một chút lại dặn dò: " Đừng chạy quá nhanh, chú ý an toàn."

Hà Tư Dã nhàn nhạt liếc tiểu nha đầu đang cố vùi mặt vào bát cơm, không nghĩ tới mượn xe còn phải dùng tiếng của cô, giọng nói lười biếng đáp lời: " Vâng ạ."

*

Cuối tuần, công viên hải dương người đông tấp nập, Hà Tư Dã cất chìa khóa xe đi theo sau lưng Phương Nhiên cùng Nhan Hề. Khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ không kiên nhẫn thong thả bước.

Ngắm cảnh theo đường hầm dưới biển,màu xanh của nước như pha lê chiếu sáng những chú cá bơi qua bơi lại, Nhan Hề nắm tay Phương Nhiên đi thật chậm, ngửa đầu mà nhìn, đôi mắt nai tràn đầy không giấu được kích động, má lúm đồng tiền cười đến lõm sâu, đều sắp vui vẻ đến nhảy dựng lên. Rốt cuộc lần đầu tiên cô được đi cũng là lúc mười tuổi.

" Hiệu trưởng? Nhan Hề?"

Bỗng nhiên một âm thanh mang theo nghi vấn vang lên, là Nhậm Dịch Minh.

Nhan Hề theo bản năng mà lùi lại cách hắn một khoảng, Phương Nhiên nắm tay cô giữ lại, cười nhẹ: " Dịch Minh cũng tới chơi a, đi cùng bạn học?"

Khi đang nói chuyện mấy bạn học cùng lớp cũng đi tới, thấy Nhan Hề cùng hiệu trưởng đứng cạnh nhau,mọi người liền ngây ngốc mà hô: " Chào hiệu trưởng."

Phương Nhiên lúc này mới buông tay Nhan Hề: " Chào các em."

" Tiểu Hề, con cùng các bạn đi dạo a."

" Tiểu Dã, con đi theo bọn họ, trở về dì trả cho con a."

Phương Nhiên vốn là thuận theo tự nhiên, không muốn cùng các giáo viên nói quan hệ giữ mình cùng Nhan Hề, chỉ là nghe tới bọn họ nói ban một có học sinh nghiêm túc học nhất kêu Nhan Hề,thẳng đến tối hôm qua mới nghe Hà Tư Dã nói chuyện Nhan Hề ở lớp bị cô lập, cô đau lòng muốn chết, hối hận không cho mọi người biết quan hệ giữa hai người, hiện tại liền nhân cơ hội này liền lộ ra.

Hà Tư Dã hoàn toàn thành bồi dạo*, đi theo sau vài người, từ xem san hô đến xem cá kình.

*Theo sau, theo bên (kiểu trông giữ trẻ ý ạ)

Thời điểm kết thúc đi ra ngoài, bạn cùng lớp sôi nổi cảm ơn học trưởng, Hà Tư Dã thần sắc đạm bạc, cũng theo lễ phép trả lời lại: " Không cần khách khí,chơi vui vẻ là được."

Nhậm Dịch Minh đứng bên cạnh Nhan Hề, khí chất ôn nhuận, giọng nói ôn nhu: " Cuối tuần mọi người muốn cùng nhau đi xem phim, cậu có muốn đi cùng mình?"

Nhan Hề nhỏ giọng trả lời: " Tớ không đi, các cậu cứ đi đi."

Mọi người nhìn quan hệ giữ cô cùng hiệu trưởng, nên đối với Nhan Hề đặc biệt nhiệt tình, trong đó có một nam sinh ghé sát lại hỏi cô: " A? Không thích xem phim? Con gái đều đặc biệt thích xem phim, vậy cậu bình thường thích cái gì.?"

Nhan Hề giọng càng nhỏ: " Khiêu vũ đi, hồi còn nhỏ tớ rất thích."

Khi nói chuyện, nhiều người vây quanh, Nhan Hề bị các bạn học cùng đông du khách đi bên cạnh chen lấn không khỏi có người đẩy phải vai cô, Hà Tư Dã bỗng nhiên giơ tay, bắt lấy mũ sau áo cô kéo ra khỏi đội ngũ. Nhan Hề bị bất ngờ dưới chân loạng choạng, thất tha thất thểu ngã vào người Hà Tư Dã.

Hà Tư Dã trước ngực bị cô đâm tê rần, vươn tay đỡ lấy cô, lại thức mau buông tay: " Đi đứng không vững, còn muốn khiêu vũ?"

Nhan Hề bị anh châm chọc, mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu xuống: " Xin,xin lỗi."

Cô nắm chặt quai túi đeo, rũ mắt đứng đó trông đến đáng thương.

Hà Tư Dã cảm giác được có một đạo ánh mắt, ngước lên nhìn qua, cùng ánh mắt Nhậm Dịch Minh chạm nhau.

Anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt,dừng hai giây: " Yêu sớm không tốt."

Giọng điệu giống hệt ngày đó ở nhà ăn anh cự tuyệt nữ sinh tỏ tình, âm thanh sạch sẽ mát lạnh, Nhan Hề khó hiểu mà ngẩng đầu.

Bỗng nhiên lại một âm thanh quen thuộc vang lên: " Cậu! Con mẹ nó!"

Thẩm Phi ôm một cô gái,giọng điệu không thể tin tưởng: " Cậu không phải nói đi dạo công viên thực ấu trĩ sao??!"

Hà Tư Dã: "......."

*

Sáng thứ hai, Nhan Hề đi vào lớp, giống như toàn lớp học đều biết chuyện cô có quan hệ với hiệu trưởng, trừ bỏ mấy người ghen ghét,còn lại đa số đều hướng về phía cô tươi cười.

Nhan Hề về ban thấy nhiều thêm một bạn cùng bàn: " Diêu Dao?"

Diêu Dao tùy tiện cười: " Chủ nhiệm lớp an bài, sau này đại tỷ ở đây chiếu cố cậu."

Nhan Hề không biết nên nói gì, liền hướng về nhẹ giọng: " Cảm ơn."

Hôm nay là ngày thông báo điểm thi, tan học mọi người đều vây xem bảng xếp hạng, Nhan Hề không nhúc nhích, khẩn trương ngồi tại chỗ vặn ngón tay, đợi bạn học xem xong cô lại đi nhìn.

Trong chốc lát, Diêu Dao chạy về tới kêu lớn: " Nhan Hề,  cậu đứng thứ 3 toàn ban! Mười hai toàn trường! Lợi hại a!"

Diêu Dao vừa kêu xong thành tích Nhan Hề lại tiếp tục sảng khoái: " Lớp phó học tập thứ nhất, hoa khôi thứ hai, tớ thứ bốn mươi tám ha ha ha."

Nhan Hề nghe được ngây ra.

Phía trước có mấy nữ sinh đang cười nói, âm dương quái khí giống như cố ý nói cho Nhan Hề nghe: "Y Na, cậu thật là lợi hại, đều thi đứng trước cái người có bối cảnh kia a."

Hàn Y Na nhỏ giọng nói: " Đừng nói như thế, cậu ấy cũng nỗ lực rất lợi hại a."

" Cô ta lợi hại? Lợi hại sao không như cậu thi tốt? Cô ta không chừng trước khi thi đều đã biết trước đề."

*

Nhan Hề vật lý thi không tốt, thi trắc nghiệm lựa chọn sai, tiết thực nghiệm cô lại ốm không đi học nên toàn bộ lý giải đều sai. Cô ngồi một mình dưới gốc cây táo, làm lại đề, chỉnh sửa những chỗ sai.

Phương Nhiên cùng Dương Phong sợ Nhân Hề có áp lực, đều không hỏi qua việc học của cô, cho cô một không gian tự do phát huy.

Hơn nữa có vài thứ đứa nhỏ nghe không hiểu cũng không dám nói, sợ bị người khác cảm thấy mình không làm được, nên Nhan Hề không chủ động hỏi bọn họ cũng không ép.

Hà gia hôm nay làm sủi cảo, Chung Vân tới đưa cho bên này một ít, vừa tiến vào cửa đã nhìn thấy Nhan Hề ngồi bên kia cắn bút nhíu mày, bật cười nói: " Tiểu Hề gặp phải bài nào khó hả, đi tìm Tiểu Dã ca của con để nó dạy cho."

Nhan Hề vội vàng lắc đầu: " Không cần, không cần đâu ạ."

"Không có việc gì, Tiểu Dã ca của con hôm nay kiếm lời được hai ngàn, tâm tình tốt, đang nằm chơi ở trong sân."

Nhan Hề không lay chuyển được,liền đứng dậy cầm sách sang sân bên cạnh.

Hà Tư Dã đôi tay đan vào nhau gối sau đầu,lười biếng nằm trên ghế bập bênh dưới cây hòe.

Ánh hoàng hôn rơi trên thân, lan tràn ấm áp. Nắng chiều phiếm đỏ, gió nhẹ thổi qua tóc trên trán khẽ lay động, hai mắt nhắm lại, cong khóe môi, thích ý thật sự.

Nhan Hề lo sợ bất an mà đi qua, không biết có nên hay không đánh thức anh.

Hà Tư Dã cảm giác được bên cạnh ngiều thêm một người, người này chặn nắng hoàng hôn, khí tức mềm mại, hô hấp gấp gáp. Anh đợi hai phút người này cũng không mở miệng.

Gió thổi qua vang lên tiếng lật sách.

Anh chưa mở mắt, giọng nói lạnh nhạt, làn điệu mang theo trào phúng: " Tôi phụ đạo cho cô, lần sau thi không được thứ nhất chính là chỉ số thông minh có vấn đề."

Tác giả có lời muốn nói:

#Tiểu tứ gia hôm nay mặt đau sao#

#Tiểu tứ gia lần trước mặt giống như còn chưa hết sưng phải không#

#Tiểu tứ gia quay đầu lại nhìn quần chúng đang vây xem a#


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui