Nàng Dâu 8X, Mẹ Chồng 6X

Nếu tuổi thanh xuân là mùa xuân của cuộc đời, vậy thì trường đại học chính là một vườn hoa với trăm hoa khoe sắc.

Trong vườn hoa này, mỗi người đều cố gắng tận hưởng hết mùa hoa của mình và người khác, có những đóa hoa nở rộ rực rỡ, có những đóa hoa chỉ nép mình e thẹn, rực rỡ và e thẹn không hẹn mà cùng tạo nên một bữa tiệc hoa đầy màu sắc, tưới ướt cho tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết và sưởi ấm tâm hồn những con người trẻ tuổi.

Chỉ có điều tuổi xuân này thật ngắn ngủi, chỉ một cái chớp mắt, chỉ một giây phút, chỉ một tích tắc. Học kỳ cuối cùng của năm thứ tư, Tống Ca tìm được bạn trai cho mình, đồng thời cũng được tuyển dụng vào một doanh nghiệp nước ngoài ở Bắc Kinh. Mặc dù mẹ cô, bà Phó thị trưởng Hà đáng kính trong mọi cuộc họp đều không quên nhắc nhở rằng, thành phố quê hương họ đang rất cần nhân tài, nhưng Tống Ca cho rằng, mẹ cô đã cống hiến cả tuổi xuân của mình cho quê hương, không có lý do gì phải cống hiến cả con gái của mình nữa, cô kiên quyết không chịu quay về, cô cảm thấy mình thích hợp với đất Bắc Kinh hơn.

Cuối cùng Phó thị trưởng Hà cũng không miễn cưỡng con gái nữa, bà biết con gái mình đã lớn, con đường cuộc đời cô nên đi như thế nào, bà là mẹ chỉ có quyền nêu ra ý kiến chứ không có quyền quyết định.

Bạn trai của Tống Ca, Vương Tân là bạn học cùng đại học với cô, bố mẹ anh đều là người gốc Bắc Kinh, gia đình không có gì đặc biệt. Mặc dù bốn năm đại học, những người theo đuổi tán tỉnh Tống Ca rất nhiều, có những người còn là con đại gia, tài sản giàu gấp mấy lần gia đình Tạ Siêu Phàm, có những người con ông cháu cha, nhưng tiếp xúc với họ, Tống Ca luôn cảm thấy cô không thể tìm thấy cảm giác an tâm và đáng tin cậy mà Tạ Siêu Phàm từng cho cô, cảm giác ở cùng với họ cứ như đang ở trên mây, hình như cái thế giới này được sinh ra là để dành cho họ, có thể nghe theo lời họ sai bảo bất cứ lúc nào. Tống Ca không thích cảm giác này, mẹ cô cũng năm lần bảy lượt nói với cô là không nên kết bạn với những anh chàng công tử nhà giàu.

Vương Tân là một người cao lớn, nhưng người anh không thô như Trần Thần mà là cái dáng vẻ cao lớn nhưng rất nho nhã, lịch sự, còn một điểm nữa mà Tạ Siêu Phàm không bằng anh, đó là anh chàng Vương Tân học tin học nhưng lại chơi dương cầm rất hay. Cũng chính vì điều này mà Tống Ca chọn anh trông số những người theo đuổi mình. Sự từ chối của Tạ Siêu Phàm năm xưa dù sao vẫn để lại một nỗi ám ảnh trong lòng cô, khiến cô như vẫn còn giận dỗi, hứa rằng nếu có cưới ai thì phải cưới người hơn anh, không thể hơn anh về mọi mặt thì ít nhất có một mặt nào đó cũng phải vượt trội anh.

Thời gian rảnh rỗi, Vương Tân thường kéo Tống Ca tới phòng văn nghệ của trường, chơi cho cô nghe những bản nhạc nổi tiếng thế giới của Moza, Bethoven, Sô-panh… Cô lắng nghe những giai điệu kinh điển phát ra từ đôi tay tài hoa của Vương Tân… Thi thoảng điệu nhạc du dương như muốn ru người ta vào cõi mơ, thi thoảng lại như một cơn sóng biển xô lên cuộn xuống, khiến cô như được bay giữa bầu trời rộng lớn, giữa những mặt biển bao la, những con suối trong vắt, được lắng nghe tiếng chim kêu, vượn hót, được nghe tiếng gió tiếng mua, vị thần đáng yêu Cupid dường như đã bắn một mũi tên vào tim cô, dắt cô bước vào cõi thần tiên, như mộng như thực.

Một ngày cuối tuần của kỳ đầu tiên năm học thứ tư, lần đầu tiên Vương Tân đưa Tống Ca về nhà. Bố Vương Tân là một người chuyên chỉnh đàn dương cầm, mẹ anh là kế toán trong một công ty nhà nước. Lần đầu tiên tới nhà Vương Tân, nếu không phải là Vương Tân ra sức kéo cô tới thì có lẽ cô đã định bỏ về mấy lần. Vương Tân cùng cô ngồi trên ghế salon, mẹ anh hỏi thăm tình hình nhà cô như cán bộ điều tra hộ tích, hỏi bố mẹ cô làm việc ở đâu? Trước đó, Tống Ca không hề nói cho Vương Tân biết mẹ cô là Phó thị trưởng thành phố, cô chỉ nói nơi mẹ cô làm việc chứ không hề nói tới chức vụ của bà, sở dĩ cô không muốn về quê làm việc chủ yếu là vì cô không muốn sống trong sự bảo vệ của mẹ, lúc này cô càng không muốn nhờ mẹ mà nâng cao “điểm” của mình trong mắt mẹ chồng tương lai. Tống Ca nói mẹ cô là viên chức nhà nước, bố cô là một kỹ sư ở Cục Thủy lợi. Mẹ Vương Tân lại hỏi:

- Mẹ cháu làm việc ở đơn vị nào? Bây giờ mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền?

Tống Ca nói:

- Mẹ cháu làm ở Ủy ban nhân dân thành phố, mỗi tháng… – Tống Ca từ trước tới nay không biết mẹ mình kiếm được bao nhiêu tiền nên chỉ buột miệng, – Khoảng hơn 3.000 tệ ạ.

Mẹ Vương Tân chớp mắt, lẩm bẩm một câu rất nhỏ nhưng Tống Ca vẫn nghe thấy:

- Cùng lắm cũng chỉ là một phó phòng.

Sau đó bà lại hỏi cô sau này có được ở lại Bắc Kinh không? Nói là sinh viên gốc Bắc Kinh bây giờ muốn ở lại đây còn rất khó, các sinh viên ngoại tỉnh tới muốn ở lại Bắc Kinh thì đều phải nhờ các mối quan hệ. Hình như con trai bà cưới người nào không quan trọng, quan trọng là cưới người ở đâu. Bố Vương Tân mấy lần muốn chuyển chủ đề nhưng vẫn không thể ngăn cản được những câu hỏi tỉ mỉ của bà.

Vương Tân kiên quyết bắt cô ở lại nhà anh ăn cơm, Tống Ca nhìn cái bếp lạnh lẽo, lại thấy thái độ chẳng lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình của mẹ Vương Tân, nói dối là chiều nay ở trường còn có việc nên xin phép ra về.

Lúc Vương Tân từ trong nhà đuổi theo, Tống Ca đã đón taxi về trường trước rồi.

Ngồi trên taxi, trong đầu Tống Ca toàn là hình ảnh khuôn mặt bí xị của mẹ Vương Tân, những câu hỏi nhiều hàm ý đó vang lên trong tai cô, cô không biết tại sao tình yêu của cô lại luôn gặp trắc trở như thế? Lúc nào cũng phải thất vọng vào lúc mình đang tràn trề hy vọng, dường như số phận có một bàn tay nào đó sắp đặt mọi thứ trước mặt cô, cô không thể đưa tay ra vì chỉ cần cô đưa ra, những thứ mà cô muốn có sẽ lập tức thay đổi vị trí.

Taxi dừng lại trước cổng trường, Tống Ca xuống xe đi về phòng. Bỗng dưng từ đằng sau có người gọi cô:

- Tống Ca, đi chơi hả? Sao đi có một mình?

Tạ Siêu Phàm ôm quả bóng từ sân bóng rổ chạy ra, người đầy mồ hôi, từ xa đã gọi cô, Tống Ca lườm anh một cái, không lên tiếng, nghĩ bụng chẳng hiểu ngày gì mà sao lắm chuyện bực mình.

Cùng học một trường, ký túc xá nam và nữ lại ở rất gần nhau, đi học hay tan học, đi ra hay đi vào đều có thể đụng phải mặt nhau, lần nào Tạ Siêu Phàm chào hỏi cô, nếu cô không tỏ ra lạnh nhạt thì cũng chỉ chào lại qua loa lấy lệ, trong lòng vẫn cảm thấy bực bội vì chuyện của nhiều năm trước.

Tạ Siêu Phàm thấy Tống Ca chẳng buồn để ý gì tới mình thì vội vàng chạy lên chặn trước mặt cô:

- Này bạn cũ, nể mặt tớ tí chứ, làm gì đến nỗi đấy? Mấy lần trước mặt các bạn khác, tớ chào cậu cậu chẳng buồn để ý, người ta còn tưởng là tớ bị thần kinh nữa.

- Mặc kệ tớ, đang bực mình đây! – Tống Ca đứng lại.

Tạ Siêu Phàm nói:

- Ồ thế hả, tớ cũng đang bực mình đây. Nào, ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tớ mời.

Tống Ca nghĩ bụng nếu mình cứ cố chấp quá thì hình như cũng không hay lắm. Lần đó, cuối tuần Lâm Đan Phong tới tìm Tạ Siêu Phàm, hai người hẹn cô cùng đi ăn cơm, Tống Ca kiên quyết không đi, một phần là vì Tạ Siêu Phàm, một phần là vì lòng tự trọng của mình đang “lên cơn”, trường của Lâm Đan Phong nổi tiếng hơn trường của cô, mà trong lòng cô thì vẫn luôn coi Lâm Đan Phong là tình địch.

Tống Ca nói:

- Đừng có lắm chuyện, cậu thì buồn cái gì?

Tạ Siêu Phàm nói:

- Đừng nhắc nữa, cứ tới cuối tuần là Lâm Đan Phong lại phải đi làm gia sư, tớ thì không muốn về nhà, mấy anh em trong ký túc xá thì cả ngày ôm lấy cái máy tính lên mạng, nếu không thì cũng đi với người yêu, còn mỗi tớ là cô đơn một mình, đánh bóng mãi cũng chán!

Tống Ca nói:

- Cậu mời thật hả?

Tạ Siêu Phàm nói:

- Đương nhiên rồi, chỉ cần cậu chịu nể mặt, cậu thích đi đâu thì đi!

Tống Ca nói:

- Thế thì được! Nếu cậu đã chủ động đưa đầu vào rọ thì tớ cứ thế mà chuẩn bị dao thôi! – Tống Ca đưa tay ra làm động tác như đang “chặt” xuống.

Tạ Siêu Phàm cười, cậu lại nhìn thấy vẻ thoải mái, thẳng thắn của Tống Ca:

- Được, được! Tới lúc đó chỉ cần để lại cho tớ một hơi thở để thanh toán tiền là được. Chờ lát nhé, tớ quay lại ngay.



Trong tiệm ăn Quảng Đông ở gần trường, Tống Ca và Tạ Siêu Phàm vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng vui vẻ, Tống Ca nói với Tạ Siêu Phàm về mẹ của Vương Tân, Tạ Siêu Phàm nói:

- Còn lâu mới bằng mẹ tớ, kiên quyết không thay đổi định kiện với mẹ của Lâm Đan Phong. – Anh nói tiếp. – Cậu không biết đâu, tớ với Tiểu Phong yêu nhau năm năm rồi, vậy mà Tiểu Phong chưa tới nhà tớ một lần! Tớ đang phát rầu lên đau, làm thế nào mới để cho người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tớ và người phụ nữ mà tớ yêu nhất quen biết nhau nhỉ?

Tống Ca kinh ngạc lắng nghe, không ngờ tới bây giờ Lâm Đan Phong vẫn không dám đặt chân tới nhà Tạ Siêu Phàm! Chắc là những bà mẹ chồng trong thiên hạ này đều như thế.

- Haiz, Siêu Phàm, cậu nói xem, có phải những bà mẹ chồng đều coi con dâu là kẻ thù không? Cứ như thể người ta sắp cướp mất con trai của mình đi vậy.

Tạ Siêu Phàm lắc đầu:

- Không biết, những việc mà mẹ tớ làm xem ra thì đều là vì muốn tốt cho tớ, nhưng tớ lại chẳng thấy nó tốt ở điểm nào cả. Cậu nói xem, cứ về tới nhà là ngày nào cũng hối thúc tớ mau có người yêu, nhưng cô gái tớ yêu thì mẹ tớ lại không đồng ý. Cậu nói là kẻ thù sao? Tớ thấy mẹ tớ với Lâm Đan Phong chẳng khác gì kẻ thù không đội trời chung. Lâm Đan Phong có làm gì mẹ tớ đâu cơ chứ.

Xem ra bà mẹ chồng mà mình gặp phải vẫn chưa phải là người cay nghiệt nhất, Tống Ca thấy đỡ giận mẹ Vương Tân hơn rất nhiều.

- Haiz, có phải là vì… – Tống Ca định nói gì lại thôi.

- Vì gì? – Tạ Siêu Phàm hỏi.

Tống Ca lấp liếm:

- Không có gì, tớ cũng không biết mẹ cậu nghĩ gì nữa.

Xem ra lần đó mình từ chối giúp đỡ Lâm Đan Phong, những việc sau đó cậu ấy hoàn toàn không biết gì, hoặc có thể Lâm Đan Phong cũng không biết là ai giúp đỡ cô ấy, Tống Ca cảm thấy không nói thẳng ra có lẽ vẫn tốt hơn.

- Haiz, cậu đoán xem, Bạch Như Tuyết yêu ai? – Tạ Siêu Phàm hỏi.

Tống Ca lắc đầu, đã lâu lắm rồi Bạch Như Tuyết không liên lạc với cô.

- Trần Thần! Mấy hôm trước tớ lên mạng gặp anh chàng này, giờ đang tự đắc lắm!

- Vậy sao? Hai người họ yêu nhau? Tớ không tin đâu!

- Cậu cũng không tin phải không? Khi đó tớ cũng không tin! Trần Thần bèn cho tớ xem ảnh cậu ấy hôn Bạch Như Tuyết, tớ vẫn còn giữ ảnh đấy trong điện thoại, để tớ tìm cho cậu.

Dù sao thì cũng là bạn bè cũ, vừa nói về chuyện xưa là không dứt được lời, nói chuyện bạn bè, chuyện tình yêu rồi chuyện công việc, cả Tống Ca và Tạ Siêu Phàm đều nói rất vui vẻ, không lâu sau, trên chiếc bàn ăn trước mặt hai người chất một đống vỏ bia.



Khi điện thoại của Tống Ca gọi tới, Bạch Như Tuyết đang ngồi xem phim trong phòng khách nhà Trần Thần. Trần Thần vừa mua một bộ đĩa “Ca vũ thanh xuân”, hai người ngồi dựa lưng vào salon, vừa ăn bim bim vừa xem phim, xem tới chỗ hài hước, hai người đầu gập bụng ra mà cười, Hạ Thu Đông vốn định ăn trưa xong thì ở nhà ngủ một chút, nhưng không chịu được sự ồn ào của hai người, giận dữ bỏ ra ngoài.

Đã lâu lắm rồi Bạch Như Tuyết không liên lạc với Tống Ca, Trần Thần đổi cho cô số điện thoại mới cũng ít người biết, không hiểu sao Tống Ca lại có số điện thoại của cô? Trong điện thoại, Tống Ca nói cô nghe nói tới chuyện của Bạch Như Tuyết và Trần Thần rồi, hỏi Bạch Như Tuyết sao chẳng nói gì với cô? Đã thế đổi số điện thoại cũng chẳng báo cho cô một tiếng, nói là hôm nào nghỉ học về nhà sẽ tìm cô tính sổ.

Bạch Như Tuyết thực ra không muốn cho Tống Ca biết cô và Trần Thần yêu nhau, hồi học cấp ba, có một lần cô và Tống Ca đi qua sân thể dục, đúng lúc đó đội bóng của trường đang thi đấu, nhìn thấy một đám con gái đứng xung quanh hô vang tên của Trần Thần như một lũ điên, Tống Ca hỏi Bạch Như Tuyết ai là Trần Thần? Bạch Như Tuyết kinh ngạc nhìn Tống Ca, tại sao ngay cả Trần Thần, ngôi sao đội bóng rổ của trường, một người mà đám nữ sinh say mê mà cô cũng không biết sao, Tống Ca nói:

- Tớ không có hứng thú với bọn con trai đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Lúc này Bạch Như Tuyết mới biết cho dù Trần Thần chơi bóng rổ có xuất sắc tới đâu thì trong mắt Tống Ca, anh vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch.

Ngày nay, Tống Ca thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, còn cô và gã ngốc kia cùng học trong một trường, rồi lại sắp về sống chung một nhà, người mà Bạch Như Tuyết không muốn cho biết chuyện này nhất chính là Tống Ca. Số phận của họ từ khi sinh ra được quyết định là phải khác nhau một trời một vực, hồi học cấp ba, cô dính lấy Tống Ca như hình với bóng, trong thâm tâm của chú vịt con xấu xí mang theo giấc mộng thiên nga, mong rằng có một ngày lớp lông của con thiên nga sẽ che giấu đi sự xấu xí, tự ti của cô, không ngờ giấc mộng đại học đã tan thành mây khói, cô lại phải trở về với sự thực tàn khốc.

Bạch Như Tuyết biết tình bạn giữa cô và Tống Ca suốt ba năm trung học không phải là một tình bạn vô tư, trong sáng, tình bạn giữa họ chưa bao giờ bình đẳng, Tống Ca là một cái cây, còn cô chỉ là một thân tầm gửi bám lên cái cây đó, cô luôn luôn phải là người phục tùng thì mới được cái cây ban cho “ân điển”. Tình bạn này không thể nào bền vững, cũng không thể kéo dài, đó là lý do vì sao từ sau khi vào học đại học, Bạch Như Tuyết chủ động kéo dãn khoảng cách với Tống Ca.

Bạch Như Tuyết ấp úng, muốn che giấu mối quan hệ giữa cô và Trần Thần, Tống Ca bên kia nói:

- Cậu đừng giả vờ, ảnh thân mật giữa cậu với Trần Thần tớ còn xem rồi, chỉ chưa được đích thân cậu kể chi tiết mà thôi.

Bạch Như Tuyết xấu hổ im lặng, Tống Ca bên kia vừa cúp điện thoại thì Bạch Như Tuyết đã nhào vào lòng Trần Thần vừa đánh vừa cào cấu, hỏi anh bức ảnh anh lén chụp hai người hôn nhau, anh đã cho những ai xem rồi? Trần Thần bị đánh, không dám đánh trả, chỉ đành ấp úng nói:

- Chắc chắn là cái gã Tạ Siêu Phàm đó đi chơi cùng Tống Ca rồi cho cô ấy biết, hôm ấy anh lên mạng gửi cho cậu ta, còn anh chưa cho ai xem cả.

Bạch Như Tuyết giằng điện thoại của Trần Thần, xóa bức ảnh của họ đi, khiến Trần Thần tiếc ngẩn tiếc ngơ, Trần Thần từng nói đó là minh chứng quý giá chứng minh cho mối tình đầu của mình, anh sẽ giữ nó suốt đời. Trên sân bóng rổ, anh từng thắng vô số trận bóng, nhưng nó không thể nào so sánh với trận thắng trên sân bóng tình yêu, từ ngày giành được trái tim của Bạch Như Tuyết, con đường bóng rổ của Trần Thần lại rẽ vào một bước ngoặt mới, ban đầu, anh coi bóng rổ là sự nghiệp cả đời của mình, nhưng từ giây phút được ôm Bạch Như Tuyết vào lòng, anh mới biết đối với anh, bóng rổ không thể nào quan trọng bằng Bạch Như Tuyết.

Trần Thần cũng không hiểu vì sao trước mặt Bạch Như Tuyết, anh luôn luôn phải thỏa hiệp. Cho dù yêu cầu của cô vô lý như thế nào, anh đều nghĩ đủ mọi cách để đáp ứng cho cô, nếu không như vậy thì anh sẽ cảm thấy mình cao lớn, khỏe mạnh chỉ là vô dụng, dường như sự mạnh mẽ của anh chỉ để dành riêng cho Bạch Như Tuyết, anh sinh ra đã là một chiếc ô bảo vệ cho cô, mặc dù chiếc ô bảo vệ này Bạch Như Tuyết chỉ cho phép mở ra vào cuối năm học thứ ba, cho dù người dưới chiếc ô chuyển từ một chiếc ô khác sang.

Mối tình đầu của Bạch Như Tuyết là anh chàng Vĩ Đại Vi ở khoa Mỹ thuật của Học viện Sư phạm, Vĩ Đại Vi là một tài tử nổi tiếng trong học viện, dáng người gầy gầy, tóc dài chấm vai, mặc dù nhà trường đã có lệnh cấm các sinh viên để những kiểu đầu kỳ quái, nhưng họ vẫn không có cách nào khác với các sinh viên khoa nghệ thuật. Họ quen nhau trong bữa tiệc đón sinh viên mới, Bạch Như Tuyết của khoa âm nhạc vừa mới xuất hiện đã thu hút được hàng tràng pháo tay và tiếng huýt sáo của những anh chàng bên dưới sân khấu, Trần Thần tự hào khoe:

- Bạn tôi đấy, là hoa khôi của trường Nhất Trung!

Thế là anh chàng tội nghiệp bị bọn nam sinh khoa thể dục lao vào đánh đấm tơi bời, cứ như thể miếng thịt duy nhất trong bát cơm đã bị Trần Thần cướp đi mất, vừa hận vừa ngưỡng mộ. Trái tim của Vĩ Đại Vi khoa Mỹ thuật khẽ đập lỗi một nhịp, nhanh chóng lấy bảng vẽ đeo sau lưng ra, tốc họa tư thế đẹp của Bạch Như Tuyết trên sân khấu, khi bản nhạc Bạch Như Tuyết đàn lên tới cao trào thì những nét phác họa của Vĩ Đại Vi cũng đã hoàn thành, hình ảnh cô hiện lên trong bức tranh vô cùng sinh động, các sinh viên khoa Nghệ thuật yêu cầu người dẫn chương trình ngăn Bạch Như Tuyết lại, Vĩ Đại Vi bước lên sân khấu, đi về phía Bạch Như Tuyết đang cúi thấp đầu, sau đó trịnh trọng tặng bức vẽ cho cô. Bạch Như Tuyết từng tham gia vô số lần biểu diễn, từng nhận được rất nhiều hoa tươi, nhưng cô chưa bao giờ được nhận một món quà như thế này, khuôn mặt xấu hổ của cô bỗng chốc đỏ bừng lên, nói một tiếng cảm ơn rồi định vội vàng đi xuống sân khấu, không ngờ người dẫn chương trình giơ cao bức tranh trong tay cô lên để những người bên dưới nhìn cho rõ. Bạch Như Tuyết chỉ đành giơ cao tranh lên, Trần Thần nhìn thấy, cô gái trong bức tranh đó đẹp như tiên nữ hạ phàm, còn thần tiên, thoát tục hơn cả Bạch Như Tuyết ngoài đời thật, giận dữ ngồi phịch xuống đất, anh biết anh nhanh chân nhanh tay nhưng cũng không thể nào bằng một “gã cướp đường”, Vĩ Đại Vi vẽ Bạch Như Tuyết lên giấy, còn Trần Thần thì vẽ Vĩ Đại Vi trong lòng mình, từ giây phút đó, anh đã thề sớm muộn gì cũng phải trả mối thù này.

Sau lần đó, Bạch Như Tuyết không hề liên lạc với Vĩ Đại Vi, sự rụt rè của con gái khiến cô chỉ biết chờ đợi, mặc dù những chàng trai xung quanh cô không ngừng tấn công, nhưng vẫn không ai có thể lọt vào mắt Bạch Như Tuyết. Những chàng trai ưu tú ở Học viện sư phạm rất ít, những người có trí tuệ một chút thì đều đã vào học những trường tốt hơn, còn những người học ở trường này nếu không phải ham chơi lười học thì cũng là người kém thông minh. Về điểm này Bạch Như Tuyết hiểu rõ hơn ai hết, muốn đãi cát tìm vàng ở một nơi như thế này thì không thể nào nóng vội được. Hôm đó, tài năng của Vĩ Đại Vi đã khiến Bạch Như Tuyết cảm động, cô luôn giấu bức tranh đó dưới chiếu, thường xuyên lấy cớ sắp xếp lại giường chiếu để xem thật kỹ, cô nhìn bức tranh còn đẹp hơn, có thần hơn người thật, thầm đoán tâm trạng của người đàn ông tên Đại Vi đó khi vẽ tranh cho cô, mỗi lần như thế, Bạch Như Tuyết đều thấy tim mình đập thật nhanh, cảm giác này cũng giống như năm xưa khi cô thầm yêu Tạ Siêu Phàm, chỉ có điều chàng trai có khí chất của một nhà nghệ thuật đó không đẹp trai và học giỏi như Tạ Siêu Phàm nên rõ ràng là hơi lép vế hơn một chút.



Lần thứ hai gặp lại Vĩ Đại Vi là ở trong nhà ăn của trường, hôm đó Bạch Như Tuyết vừa mới bước vào nhà ăn đã thấy trong đó có rất nhiều người đang quây lại cãi nhau ầm ĩ, lúc tới gần mới phát hiện ra trên áo Vĩ Đại Vi bị dính mấy sợi mì, khắp người thì là nước canh, dưới chân Trần Thần thì là cái bát canh vỡ vụn. Trần Thần nói Vĩ Đại Vi va vào anh trước, Vĩ Đại Vi thì nói Trần Thần cố ý dẫm vào chân anh. Bạch Như Tuyết lập tức hiểu ra chuyện gì. Cô lại gần, đứng về phía Vĩ Đại Vi, chẳng nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm và Trần Thần, Trần Thần lúc đó đang tỏ ra vô cùng dữ dằn, kiên quyết bắt Vĩ Đại Vi phải đền bát canh cho mình thì lập tức ngậm miệng lại, độ lượng nói:

- Thôi bỏ đi, lần này tôi không tính toán với cậu nữa, coi như tôi xui xẻo!

Vĩ Đại Vi vốn dĩ không muốn dây vào anh chàng cơ bắp cuồn cuộn này, cũng không hiểu vì sao cái gã này năm lần bảy lượt gây khó dễ cho mình! Cũng không hiểu vì sao vừa nãy Trần Thần còn vô cùng hung hăng mà bây giờ lại bất ngờ tỏ ra hiền lạnh.

Khi Bạch Như Tuyết đứng cạnh mình lên tiếng, Vĩ Đại Vi mới vỡ lẽ ra vì sao mình cứ bị người ta “chơi đểu”.

Trần Thần tuyệt đối không thể ngờ được rằng những hành động mà anh cho rằng thông minh lại khiến Bạch Như Tuyết và Vĩ Đại Vi tới gần với nhau hơn. Từ lần đó, Vĩ Đại Vi chính thức hẹn hò với Bạch Như Tuyết, trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, trong phút chốc, Bạch Như Tuyết và Vĩ Đại Vi trở thành tiêu điểm của Học viện sư phạm.

Mối tình này kéo dài tới học kỳ hai năm thứ ba, vẫn là Trần Thần, chặn Bạch Như Tuyết ở cổng trường, nói là muốn nói chuyện với cô, Bạch Như Tuyết từ sau khi yêu Vĩ Đại Vi không bao giờ còn để ý tới Trần Thần nữa, không hiểu anh tìm cô để nói chuyện gì? Trần Thần nói:

- Tớ đưa cậu tới một nơi, đảm bảo đi rồi, cả đời này cậu sẽ cảm kích tớ.

Bạch Như Tuyết thấy anh quả quyết như vậy cũng chỉ đành theo anh lên taxi.

Chiếc taxi đưa họ tới một con phố tranh trong thành phố. Bạch Như Tuyết đi theo Trần Thần tới trước một phòng tranh trang hoàng rực rỡ. Trong đó, Vĩ Đại Vi đang quay lưng về phía họ, giới thiệu với một người khách về bức tranh trong tay mình, bên cạnh là một người đàn bà khoảng ngoài ba mươi tuổi, trang điểm và ăn mặc rất hợp thời trang thi thoảng lại khoác tay lên vai anh ta, nhìn thấy cảnh này, Bạch Như Tuyết thẫn thờ đứng im.

Người đàn bà nghe thấy tiếng người bước vào vội vàng quay người lại chào hỏi, Vĩ Đại Vi ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Như Tuyết, bức tranh trên tay rơi xuống đất. Bạch Như Tuyết còn chưa kịp nói gì, Vĩ Đại Vi đã đẩy cô ra khỏi phòng tranh, cầu xin cô cho anh được giải thích rõ.

Ở một chỗ dành cho người đi bộ nghỉ ngơi trên đường, Bạch Như Tuyết chất vấn Vĩ Đại Vi người đàn bà khoác tay lên vai anh là ai? Vĩ Đại Vi nhìn Trần Thần đang đứng chờ cách đó không xa, biết là việc không thể giấu giếm được nữa, ấp úng nói:

- Là… là người đàn bà sống cùng với anh.

Bạch Như Tuyết nghe như sét đánh ngang tai:

- Bà ấy… bà ấy có thể làm mẹ anh được!

Vĩ Đại Vi biết ngày này sớm muộn gì cũng tới nên quyết tâm lột mặt nạ:

- Tôi là thế đây, người ta đồng ý, tôi cũng không phản đối, thì sao? Cô ấy cho tôi những gì tôi cần, cho tôi cơ sở vật chất ổn định, giúp tôi hoàn thành ước mơ, cô có thể không? Cô có cho tôi được những thứ đó không?

Hai mắt Bạch Như Tuyết tóe lửa:

- Thế tôi với anh là cái gì?

Vĩ Đại Vi nói:

- Cô có thể cho tôi sự nhiệt tình mà cô ấy không cho được, hơn nữa cô cũng có những gì cần ở chỗ tôi, chẳng ai nợ ai cả!

Bạch Như Tuyết chưa bao giờ thấy một kẻ nào vô lại như thế, những lời thề non hẹn biển, những đêm chỉ có cô biết, anh biết và không người ngoài nào biết, những lời thơ, ý văn hai người từng nói với nhau, tất cả đều vỡ vụn một cách lặng lẽ, cô còn tưởng rằng mình đã tìm được tình yêu thực sự, tìm được chàng bạch mã hoàng tử đáng để mình gửi gắm cả đời, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối cô bất quá chỉ là một đóa hoa, một chiếc lá, một người mẫu xinh đẹp trong mắt anh, cô chỉ đáng để anh vẽ vào tranh chứ không thể nào bước vào trái tim anh.

Bạch Như Tuyết nhào vào người đàn ông đã hủy hoại ước mơ của cô mà cào cấu, con người sao có thể bỉ ổi và vô liêm sỉ tới nhường này?

Trần Thần thấy Bạch Như Tuyết lao vào đánh Vĩ Đại Vi thì như một mũi tên, hét lớn:

- Tao đánh cho mày bại liệt luôn!

Một tay anh kéo Bạch Như Tuyết vào lòng mình, một nắm đấm giáng mạnh vào gã khốn nạn đã làm tổn thương vị nữ thần mà anh yêu mến, cả đôi chân cũng được sử dụng, cho tới khi những người xung quanh gọi cảnh sát tới.

Ở sở cảnh sát đi ra, Bạch Như Tuyết như người mất hồn, nước mắt như mưa, Trần Thần không yên tâm về cô, muốn đưa cô về nhà, Bạch Như Tuyết không chịu về nhà, cũng không chịu về trường, cô không muốn bố mẹ và bạn bè nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của mình.

Đầu óc Bạch Như Tuyết trống rỗng. Từng kỷ niệm của những ngày tháng ở cùng Vĩ Đại Vi đang giày vò cô, không ai hiểu được sự đau đớn trong trái tim cô, gã cầm thú đó không chỉ tước đi tình yêu của cô, niềm tin của cô mà cả sự trinh tiết mà mẹ cô vẫn dặn cô rằng phải bảo vệ thật kỹ. Mặc dù sự trinh tiết đó từ lâu đã không còn được mọi người coi trọng như trước, nhưng khi dâng hiến nó cho anh ta, cô vẫn còn thật ngây thơ, thuần khiết, cô chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ mà cô đã nhất mực yêu thương lại là một gã cầm thú.

Đó là một ngày cuối tuần sau một tháng chính thức yêu nhau, Vĩ Đại Vi đưa cô tới một cái hồ ở ngoại thành, trong đám cây cỏ rậm rạp, Vĩ Đại Vi mở tập tranh mà anh ta luôn mang theo bên mình ra, bắt đầu phác họa cảnh tượng trước mắt, Bạch Như Tuyết ngồi cạnh anh ta, ngắm nhìn mặt nước phẳng lặng, cảm nhận sự lãng mạn mà Vĩ Đại Vi mang tới cho cô. Không biết từ lúc nào, Vĩ Đại Vi bỗng dừng bút vẽ, nhìn Bạch Như Tuyết bằng ánh mắt say đắm, kích động nói, anh muốn vẽ một bức tranh để cả cô và anh cả đời không quên, hy vọng cô sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện này.

Bạch Như Tuyết không biết phải giúp anh như thế nào, cho tới khi Vĩ Đại Vi ấp úng nói, Bạch Như Tuyết mới hiểu anh muốn cô khỏa thân nằm trong bụi cỏ, làm người mẫu cho anh, anh muốn có một bức tranh thật chân thật.

Bạch Như Tuyết không đồng ý, Vĩ Đại Vi bèn quỳ xuống van nài cô, anh nói:

- Tuyết, anh rất yêu thương thân thể của em, không, anh không chỉ yêu thương mà còn trân trọng nó, chính vì như vậy nên anh mới muốn vẽ nó ra, vẽ vào trái tim anh, vẽ vào trí nhớ anh, để anh luôn ghi nhớ nó cả đời, em yên tâm đi, anh sẽ không chạm vào em đâu, cả đời này, nếu không được sự đồng ý của em, anh sẽ không bao giờ chạm vào người em, em là nữ thần trong lòng anh, em có biết không?

Trong ánh mắt của Vĩ Đại Vi, Bạch Như Tuyết dần dần cởi từng cúc áo, phơi bày trọn vẹn thân thể ngà ngọc của mình trong đám cỏ, Vĩ Đại Vi đi tới, ngắt một bông hoa dại, trịnh trọng cài lên tóc cô, rồi lại nhặt một chiếc lá cỏ, che đi chỗ kín của cô, anh cố gắng để cô thấy thật tự nhiên, thoải mái, để cô cảm thấy mình như đang hòa làm một với thiên nhiên tươi đẹp nơi đây.

Suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Vĩ Đại Vi cũng dừng bút vẽ. Bạch Như Tuyết nhìn mình trong tranh, vô cùng xúc động, cô không biết vì sao, tranh của Vĩ Đại Vi luôn khiến cô phát hiện ra những vẻ đẹp khác nhau của chính mình, bức phác họa lần trước thể hiện được cái thần thái và cốt cách cao quý của một nàng tiên nữ, còn bức tranh lần này thì trang nghiêm và thần thánh, lẽ nào đây chính là mình trong trái tim Vĩ Đại Vi?

Bạch Như Tuyết để mặc Vĩ Đại Vi mặc quần áo cho mình, mặc kệ anh không ngừng hôn cô, cảm nhận được sự run rẩy của anh và sự tê dại của mình, giây phút đó, nếu anh muốn, trái tim và thân thể của cô chắc chắn không thể nào từ chối được anh.

Nhưng anh không làm vậy, anh chỉ ôm chặt lấy cơ thể đã mặc quần áo cẩn thận của cô, không ngừng run rẩy, không ngừng khẩn cầu cô đừng cười anh.

Đêm đó, Bạch Như Tuyết cam tâm tình nguyện dâng hiếu thứ quý giá nhất của mình cho Vĩ Đại Vi, người đàn ông khiến cô ngưỡng mộ, thương yêu và tin tưởng.

Trong căn phòng nhỏ bé, dột nát của một cái nhà trọ nhỏ, trên chiếc giường không biết đã có bao nhiêu người từng nằm ngủ, Bạch Như Tuyết vẫn cảm nhận được sự lãng mạn của hoa cỏ và sự thần thánh của bầu trời rộng lớn.

Vệt máu hồng bên dưới của Bạch Như Tuyết một lần nữa khiến Vĩ Đại Vi rơi nước mắt, anh ôm chặt cô vào lòng, nói vô số lần câu “Anh yêu em”, cho tới khi giấc ngủ len lỏi vào giữa họ, cho tới khi nửa đêm tỉnh dậy, họ lại điên cuồng lao vào nhau.

Sự mặn nồng này kéo dài suốt một năm. Thực ra Bạch Như Tuyết phải nên tỉnh mộng từ lâu, cô chỉ vì quá tin tưởng vào tình yêu, quá tin tưởng vào tài năng của Vĩ Đại Vi nên mới khiến giấc mộng này kéo dài tới hôm nay.

Một ngày cuối tuần năm thứ hai, Vĩ Đại Vi phải về nhà, Bạch Như Tuyết kiên quyết đòi theo anh về, ban đầu Vĩ Đại Vi không đồng ý, nhưng không chịu nổi sự cố chấp của cô nên cuối cùng cũng phải gật đầu. Nhà Vĩ Đại Vi ở một huyện nhỏ, chiếc xe đường dài đi suốt hai tiếng đồng hồ mới tới bến. Xuốngxe, Bạch Như Tuyết ho sặc sụa vì bụi, Vĩ Đại Vi không những không giúp cô mà còn trách cô lẽ ra không nên tới. Bạch Như Tuyết không hiểu vì sao Vĩ Đại Vi lại không muốn đưa cô về nhà anh, khi bước vào nhà rồi, Bạch Như Tuyết mới hiểu vì sao. Mặc dù trước khi tới cô đã có sự chuẩn bị về tâm lí, nhưng sự nghèo khổ của Vĩ Đại Vi vẫn khiến cô phải giật mình. Căn phòng nhỏ bé xập xệ tối om om, nhưng trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có điều sự sạch sẽ này càng thể hiện rõ sự nghèo khổ của gia đình anh. Bố mẹ Vĩ Đại Vi đều là công nhân đã thất nghiệp của một xưởng nhỏ trong huyện, hiện nay mẹ anh ở nhà làm nội trợ, còn bố anh làm bảo vệ cho một công ty. Trong sự nhiệt tình và nhường nhịn của bố mẹ Vĩ Đại Vi, Bạch Như Tuyết miễn cưỡng ăn được nửa bát cơm, buổi chiều trên đường về trường, khuôn mặt Vĩ Đại Vi lúc nào cũng khó đăm đăm, Bạch Như Tuyết cũng chẳng biết phải nói gì.

Về trường, họ vẫn yêu nhau, nhưng Bạch Như Tuyết cảm thấy rõ ràng tình yêu của hai người không còn nồng thắm như trước nữa. Vĩ Đại Vi lấy lí do cuối tuần phải đi làm gia sư nên ít hẹn hò cô hơn. Bạch Như Tuyết tưởng rằng vì lòng tự trọng của anh đang “tác oai tác quái” nên thời gian này, tình cảm của họ mới nhạt đi như thế, còn thực ra tình yêu vẫn còn đong đầy, chỉ cần cô không nói chia tay thì chắc chắn Vĩ Đại Vi cũng không rời xa cô, cho dù gia cảnh nhà cô cũng như vậy, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn nhà Vĩ Đại Vi rất nhiều vì nhà cô còn ở thành phố.

Bạch Như Tuyết có nằm mơ cũng không ngờ được rằng chỉ trong vòng có nửa năm, chàng bạch mã hoàng tử của cô đã bám theo một người đàn bà giàu có, vậy mà anh ta vẫn giấu giếm vô cùng khéo léo, ngay cả Trần Thần còn biết chuyện mà cô lại không thay biết gì, cô ngu ngốc đến nỗi đã tận mắt nhìn thấy mà vẫn không tin là Vĩ Đại Vi phản bội cô.

Trần Thần đi theo sát Bạch Như Tuyết, anh không biết phải khuyên nhủ cô như thế nào, càng khônghiểu vì sao cô lại đau lòng như thế. Ông trời bắt đầu phủ tấm màn đêm xuống vạn vật, người đi đường càng lúc càng thưa, Trần Thần lấy hết dũng khí, chạy lên chặn Bạch Như Tuyết lại:

- Mình về thôi, cậu muốn tới đâu mình đưa cậu tới đó.

Bạch Như Tuyết hét lên:

- Tôi đi chết đây, cậu đưa tôi đi chết mau lên!

Trần Thần sợ quá, vội vàng ôm lấy Bạch Như Tuyết, cầu xin cô:

- Cứ trách tớ đi, lẽ ra tớ không nên đưa cậu tới cái phòng tranh đó, nhưng tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi!

Bạch Như Tuyết ra sức giằng ra, cô khóc lớn:

- Cậu mong sớm thấy ngày này lắm phải không? Thế này thì cậu vui rồi chứ! Cậu đạt được mục đích rồi chứ!

Trần Thần không biết làm cách nào để Bạch Như Tuyết bình tĩnh lại, anh nắm tay Bạch Như Tuyết, tát mạnh vào mặt mình:

- Như Tuyết, đánh tớ đi, cậu cứ đánh mạnh tớ đi! Tớ sai rồi, tớ đáng chết.

Bạch Như Tuyết im bặt tiếng khóc, tiếng cô tát lên mặt Trần Thần vang lên rõ ràng trong đêm tối, cô cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên tay mình, bỗng dưng cả người cô mềm nhũn, nghẹn ngào khóc.

Trần Thần cõng Bạch Như Tuyết lúc này đã vô cùng mệt mỏi đi vè phía thành phố, cho tới khi nhìn thấy một chiếc taxi. Trước cửa một khách sạn nhỏ, Trần Thần dìu Bạch Như Tuyết xuống xe, đi vào trong. Đêm hôm đó, cảm đêm Trần Thần không chợp mắt, anh ở bên bảo vệ Bạch Như Tuyết cho đến khi trời sáng.

Trời sáng, Bạch Như Tuyết tỉnh lại, thấy Trần Thần vẫn ngồi cạnh cô cả đêm như một tòa tháp, thấy sự lo lắng trong đôi mắt vằn tia máu đỏ, sự băng giá trong lòng dường như đã sụp đổ, cô ôm cổ Trần Thần, ôm người con trai quan tâm lo lắng cho cô như cha mẹ cô đã từng quan tâm lo lắng…

- Cả đời này, dù tớ thế nào cậu cũng không chê bai tớ phải không?

Trần Thần gật đầu.

- Cả đời này, dù tớ thế nào cậu cũng không bỏ rơi tớ phải không?

Trần Thần càng gật đầu kiên định hơn.

Bạch Như Tuyết dựa vào lòng Trần Thần, ôm chặt lấy anh như ôm cọng cỏ cuối cùng cô gặp được giữa dòng nước xoáy, cô nghe trái tim mình nói, nghệ thuật thì sao, hư vinh thì sao, cả đời này có một người yêu mình chân thành thế này là đủ lắm rồi.

Lớn ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trần Thần tiếp xúc thân mật với con gái như thế, mặc dù trước đây anh cũng từng có mối quan hệ không rõ ràng với một vài cô gái, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ dừng lại ở mức nắm tay chứ chưa bao giờ thực sự được hôn, bởi vậy mà cậu bị rất nhiều bạn khác cười nhạo. Không phải vì không có cơ hội mà Trần Thần chỉ nghĩ mình chưa gặp đúng người mà thôi, những cô gái lắm điều như mẹ anh nắm tay còn được chứ nếu bảo anh phải phát triển quan hệ với họ thì Trần Thần sẽ lập tức có cảm giác sợ hãi, sợ chỉ cần một nụ hôn thôi cũng có thể lặp lại vết xe đổ của mẹ anh, sẽ phải chịu đựng một người như mẹ suốt đời, thế là mọi ham muốn của Trần Thần đều tan thành mây khói.

Có những người khi sinh ra đã được ông trời giao cho số mệnh phải chờ đợi người khác, còn có những người sẽ được người khác đợi, trong tình yêu, Trần Thần càng lúc càng tin tưởng vào câu nói này.

Trong lòng ôm Bạch Như Tuyết đang khóc như mưa, Trần Thần hạnh phúc tới mức tưởng mình sắp ngất đi, mặc dù trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể dễ dàng để lần đầu tiên của mình và Bạch Như Tuyết xảy ra ở một cái khách sạn nhỏ bé xập xệ này, để tương lại tuyệt đẹp của họ có một cái mở đầu không đẹp. Anh an ủi Bạch Như Tuyết sau đó ra bàn lễ tân thanh toán, rồi lại gọi một chiếc taxi, kéo Bạch Như Tuyết đi thẳng về nhà mình.

Thực ra Bạch Như Tuyết không muốn đến nhà Trần Thần trong bộ dạng như thế này, cô cảm thấy với tình trạng của mình hiện tại, nếu gặp bố mẹ Trần Thần thì thật là đáng ngại, nhưng Trần Thần nói đi nói lại nhiều lần, bố mẹ anh không có nhà, còn giơ tay thề với cô, “địa bàn” của anh anh làm chủ, cô muốn gặp ai thì gặp, không muốn gặp ai thì không cần quan tâm. Bạch Như Tuyết cũng cảm thấy với dáng vẻ này thì mình cũng không thể về nhà được, nghĩ lại nếu đã gửi gắm cuộc đời mình cho Trần Thần thì chi bằng cứ bắt đầu ngay từ bây giờ, để xem chàng trai đã theo đuổi mình suốt bốn năm nay có thể đem lại cho mình cái gì.

Mặc dù Bạch Như Tuyết đã sớm nghe đồn về gia thế nhà Trần Thần nhưng đúng là “trăm nghe không bằng một thấy”. Bạch Như Tuyết theo Trần Thần đi tham quan nhà anh, phải nói là cô thấy sửng sốt, một căn nhà với hai phòng khách, ba phòng ngủ và hai nhà vệ sinh rộng 180m2, so với căn nhà nghèo nàn rách nát của mình thì khác nhau một trời một vực, mặc dù nhiều đồ đạc trong nhà bị phủ một lớp bụi mỏng nhưng Bạch Như Tuyết chỉ cần nhìn cũng có thể nhận ra những sản phẩm của “Vương triều”, cô chỉ mới từng được nhìn những món đồ đó trên ti vi chứ chưa bao giờ được dùng thử. Cái ti vi và dàn loa chiếm quá nửa bức tường dường như muốn nói với Bạch Như Tuyết một sự thực rằng, cho dù bố mẹ cô có chăm chỉ làm việc suốt cả cuộc đời thì cũng không thể nào có một cuộc sống như thế này.

Khi Trần Thần đưa Bạch Như Tuyết về phòng ngủ của mình, trước mắt cô là cái giường đôi rộng rãi, thoải mái, Bạch Như Tuyết thấy dáng vẻ nóng lòng sốt ruột của Trần Thần, bỗng dưng buột miệng:

- Không được.

Trần Thần rụt tay lại, kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Bạch Như Tuyết mím chặt môi:

- Làm sao em biết anh có thật lòng với em không?

Trần Thần ngồi phịch xuống:

- Có phải em như con chim sợ cành cong…?

Bạch Như Tuyết nhướn mày lên, Trần Thần im bặt, không nói nữa. Rồi anh giơ tay trái lên:

- Anh thề được không?

Bạch Như Tuyết lắc đầu:

- Em không tin.

- Thế anh phải làm thế nào em mới chịu tin anh? – Trần Thần nhanh chóng suy nghĩ, bỗng dưng hét lên:

- Có rồi em chờ chút… - Anh chạy đến phòng ngủ của bố mẹ tìm cái gì đó, giây lát sau, trong tay anh là quyển sổ hộ khẩu: - Cục cưng, bọn mình đi đăng kí, sau đó em giấu sổ đi, tạm thời không nói với bố mẹ, khi nào kết hôn thì tính sau, tới lúc đó mang giấy tờ đăng kí ra cho họ xem là được rồi, dù sao hai đứa mình cũng đã tới độ tuổi kết hôn theo quy định, giờ muốn đăng kí kết hôn cũng không quá phức tạp.

Bạch Như Tuyết cười nhạo anh:

- Anh đừng có tưởng bở! Còn chưa đâu vào đâu đã đòi cưới con người ta?

Trần Thần nói:

- Nếu em vẫn không tin anh thì anh cũng học theo người khác, trước khi đăng kí kết hôn anh viết giấy cam đoan, thứ nhất là đáp ứng những yêu cầu hợp lí của em trước khi kết hôn, thứ hai là nếu sau khi kết hôn mà anh có chuyện gì sai trái thì sẽ bồi thường tổn thất tinh thần cho em là một vạn, thứ ba là nếu đơn phương yêu cầu li hôn thì phải bồi thường tuổi xuân cho em là mười vạn. Nếu em vẫn còn không tin thì thật sự anh chẳng còn cách nào khác.

Hai mắt Bạch Như Tuyết sáng lên:

- Em thấy ngoài tiền bồi thường có thể suy nghĩ xem thì những điều kiện khác không cần phải sửa nữa.

Trần Thần kinh ngạc:

- Cục cưng, em coi là thật hả?

Bạch Như Tuyết chỉnh lại quần áo, đứng lên:

- Em nói cho anh biết, Trần Thần, từ nay về sau em sẽ không để chịu thiệt lần thứ hai nữa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui