Nàng Dâu Cá Koi


Hạ Trúc Linh biết thừa chuyện hai người này lặn lội đến đây tìm cô không chỉ đơn giản là muốn chứng kiến cô kết hôn rồi sống hạnh phúc.

Chắc chắn đằng sau còn có chuyện gì khác.
“Vậy sao? Nhưng tôi có dự định kết hôn hay không thì cũng không liên liên quan gì đến hai người.”
Hạ Tưởng hít một ngụm khí lạnh, đập bàn.
“Làm gì có cái chuyện đấy.

Tao nói cho mày biết, tao đã chọn cho mày được một người tốt, mày mau lập tức thu dọn đồ đạc về đế đô kết hôn.”
Hóa ra là muốn cô nghe theo sự sắp đặt của ông ta về kết hôn.

Không biết bắt cô lấy chồng thì ông ta sẽ thu được bao nhiêu lợi ích.
Hạ Trúc Linh hỏi ngược lại ông ta.
“Ông muốn tôi lấy người nào?”
Hạ Tưởng thấy đứa con gái này không cãi lại mà còn hỏi thêm thì cũng dịu giọng.
“Là con trai lớn nhà giàu nhất đế đô - Triệu Dịch Quân.”
Hạ Trúc Linh có chút ngạc nhiên, cái tên này không phải là người hôm qua cô mới nghe được từ chỗ chị đồng nghiệp sao.
Phương Nhược dịu dàng phân tích cho cô.

“Nhà họ Triệu nhà có thế lực nhất ở đế đô, chắc con cũng nghe đến tên nhà họ rồi.

Chúng ta cũng không gạt con, nhà họ Triệu đang muốn tìm con dâu cho con trai lớn nhà họ Triệu, cha con thấy rất hợp với con.”
“Chúng ta cũng chỉ muốn tìm cho con một nơi nương tựa tốt.

Con xem, giờ con cứ ở lại cái thành phố bé này vất vả khổ sở cũng đâu kiếm được mấy đồng.

Giờ chỉ cần lấy chồng là lập tức sẽ có một số tài sản khổng lồ.

Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu không phải là rất tốt hay sao?”
Hạ Trúc Linh không tin bà ta lại tốt bụng đến như thế, cô hỏi ngược lại bà ta.
“Tốt đến như thế thì sao bà không gả con gái bà vào nhà họ Triệu.”
Phương Nhược chột dạ, không phải là bà ta không nghĩ đến chuyện đấy.

Dù sao đợi Triệu Dịch Quân chết là có thể cầm trong tay một số tiền lớn rồi lại lấy người khác cũng được.
Nhưng bà ta thấy những vị phu nhân khác phân tích cũng rất đúng.

Dù sao thanh danh của con gái cũng rất tốt, gả cho Triệu Dịch Quân xong rồi cũng sẽ mang danh là quả phụ.
Bà ta không nỡ đẩy con gái mình vào hố lửa.

Huống hồ gì chỉ cần gả cho Triệu Dịch Thần, người thực sự nắm quyền tập đoàn Triệu thị là có thể có tất cả.
Bà ta mau chóng tìm cớ đối phó với cô.
“Phương Chi còn đang đi học, làm sao có thể kết hôn được.

Ngược lại thì con đã tốt nghiệp đi làm mấy năm, cũng nên...”
Hạ Trúc Linh gắt lời, xé rách lời nói dối của bà ta.
“Dù còn đi học thì cũng đã đủ tuổi kết hôn.

Cứ kết hôn trước rồi cô ta vẫn có thể đi học được.

Chẳng nhẽ Triệu gia lại mong muốn một cô con dâu ít học nên cấm cô ta tiếp tục tới trường hay sao?”
Phương Nhược nghẹn họng khi nghe lời cô nói, bà ta không biết phải trả lời sao cho thích hợp.

Hạ Trúc Linh tiếp tục hỏi.
“Hay là Triệu gia có vấn đề gì nên bà mới muốn tôi gả vào đấy?”
Câu nói sắc bén của Hạ Trúc Linh như chọc thủng tuyến phòng thủ của hai người kia.

Sắc mặt của họ lúc trắng lúc đỏ, không nghĩ tới rằng chỉ mới nói có hai ba câu đơn giản mà con nhỏ này đã phát hiện ra.
Quả nhiên không thể coi thường nó, sắc sảo y như người đàn bà đã chết kia.
Phương Nhược chữa cháy, nói nhỏ.
“Làm gì có chuyện đó.”
Hạ Tưởng lập tức bênh vực bà ta mà lại cao giọng quát mắng Hạ Trúc Linh.
“Mày toàn nghi ngờ vô căn cứ.

Triệu gia là nhà giàu, có cái vấn đề gì chứ.”
Ông ta sầm mặt, thể hiện uy quyền của người làm cha.
“Mày đừng có không biết tốt xấu.

Tao là cha mày, tao có quyền quyết định cuộc đời mày.

Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.

Mày không muốn gả cũng phải gả.”
Hạ Trúc Linh cười mỉa mai, những lời nói vô liêm sỉ như thế này mà Hạ Tưởng cũng có thể thốt ra được.


Đúng là cô đã đánh giá thấp độ mặt dày của ông ta rồi.
Triều đại phong kiến đã diệt vong cách đây cả trăm năm mà ông ta vẫn còn vin vào cái cớ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”.

Không còn cái lý do nào vụng về hơn nữa.
Đáng lẽ ra ông ta cũng phải chôn cùng cái thời phong kiến đấy rồi chứ.
“Ông Hạ, ông đang sống dưới thời pháp trị đấy.

Tôi cũng muốn xem là tôi không đồng ý ông có thể trói tôi lại rồi đưa vào nhà họ Triệu hay không?”
Chỉ cần cô không ký vào giấy đăng ký kết hôn thì ai có thể bắt ép được cô.

Mười năm trước ông ta đã bỏ mặc cô, thì mười năm sau cũng đừng hòng nhúng tay vào việc của cô.
Hạ Trúc Linh đứng dậy, cầm túi xách lên, nhìn hai kẻ trước mắt rồi nói.
"Bất kể các người có chủ ý gì, cũng đừng hòng tính kế trên đầu tôi.

Đừng quên trong tay tôi vẫn còn toàn bộ số cổ phần của mẹ."
Cô mỉa mai nói với Hạ Tưởng.
"Chắc hẳn ông cũng không muốn tôi trở lại tranh giành công ty với ông đâu nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận