Nàng Dâu Cá Koi

Vì bị chuyện của tối hôm qua làm cho dọa sợ nên sáng nay Hạ Trúc Linh quyết định xin nghỉ làm. Cô không yên tâm nếu mình bỏ lại Triệu Dịch Quân một mình. Anh ta mà có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ hối hận đến suốt đời.

Triệu phu nhân thấy hơn tám giờ sáng rồi mà con dâu vẫn còn thong dong ngồi ăn sáng thì bèn hỏi.

“Con không cần đi làm sao?”

Hạ Trúc Linh gật đầu.

“Dạ, con xin nghỉ một ngày.”

Cô ngập ngừng nhìn về phía Triệu Dịch Quân đang ngồi đùa giỡn Tiểu Hắc. Có phải cô nhìn nhầm không nhỉ, thái độ của anh ta với Tiểu Hắc rõ ràng là ghét bỏ nhiều hơn mọi ngày.

“Con có chuyện muốn hỏi đạo trưởng.”

Triệu phu nhân khó hiểu.

“Con muốn hỏi chuyện gì? Đã có chuyện gì xảy ra hay sao?”


“Đúng là có chút chuyện…Đợi đạo trưởng đến rồi con sẽ nói.”

Hạ Trúc Linh chỉ dám đáp lại một cách mơ hồ, cô sợ Triệu phu nhân nghe xong thì sẽ lập tức sợ hãi. Từ ngày Triệu Dịch Quân tỉnh lại, thần sắc của bà mới có chút tươi tắn trở lại. Cô không muốn bà phải lo lắng.

Trùng hợp là Hạ Trúc Linh vừa nói xong thì quản gia đã thông báo đạo trưởng đã đến thăm.

Triệu phu nhân kinh ngạc nhìn người đạo sĩ mặc áo choàng vừa đến. Bà vội vàng đứng lên chào đón.

“Chào ngài. Tôi vừa gọi điện thoại để tìm ngài nhưng không gặp được. Tôi còn nghĩ là ngài bận rộn nên định để một lát nữa rồi gọi lại.”

Bà nói sự thật, sau khi nghe con dâu nhờ liên lạc với đạo trưởng bà đã đi làm ngay lập tức. Không ngờ là lại được báo lại là đạo trưởng đã xuống núi từ sớm.

Triệu phu nhân đành tiếc nuối nhắn lại là sau khi đạo trưởng về thì nhắn lại có Triệu Mai ở đế đô xin gặp. Không ngờ rằng là đạo trưởng lại xuống núi để đến nhà bà.

Hạ Trúc Linh cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi đạo trưởng. Triệu phu nhân mời ông ta ra ngoài phòng khách ngồi còn phân phó quản gia đi mang trà lên.

Đạo trưởng nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên xe lăn đang gật đầu chào hỏi mình.

“Tôi cảm nhận là gần đây xảy ra chút chuyện nên đến đây kiểm tra xem sao.”

Triệu phu nhân sững sờ, lời nói của đạo trưởng cùng với thái độ của con dâu khiến bà biết ngay là có vấn đề gì đó.

Đạo trưởng hỏi Hạ Trúc Linh đang ngỡ ngàng nhìn ông. Cô thầm nghĩ là người này quá đáng sợ, không ngờ được rằng là ông ta đã biết mọi chuyện.

“Có phải tối hôm qua có chuyện gì khác lạ xảy ra hay không?”

Hạ Trúc Linh theo bản năng nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Cô vừa mới đến đẩy xe giúp Triệu Dịch Quân lại gần đây.


“Vâng, đúng là có chuyện xảy ra…”

Hạ Trúc Linh chọt chọt ngón tay vào bả vai Triệu Dịch Quân, cô khẽ nói với anh.

“Anh nói đi.”

Việc này để cho đương sự là Triệu Dịch Quân nói ra thì sẽ rõ ràng nhất. Cô dù sao cũng chỉ là người chứng kiến bên ngoài mà thôi.

Triệu Dịch Quân gật đầu.

Trước nay Triệu Dịch Quân không bao giờ tin vào thần thánh ma quỷ, nhưng từ ngày anh có thể từ trong cơn mê mang mà nghe được tiếng nói của vợ mình thì anh đã không do dự gì mà lựa chọn tin tưởng.

“Tầm chín giờ tối qua, đột nhiên tôi cảm thấy mình bị rút cạn sinh lực, một cơn đau buốt chạy dọc từ đỉnh đầu xuống chân. Có cảm giác như cả người đang bị xé nát từng mảnh, tôi còn nghe bên tai một tiếng nguyền rủa lặp đi lặp lại.”

Triệu Dịch Quân cười nhu hòa, không có dáng vẻ gì là người vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh.

“Lúc đó vợ tôi ở bên cạnh, cô ấy vừa ôm tôi thì cảm giác đau đớn trên thân thể đột nhiên rút dần, máu trong người cũng tuần hoàn trở lại. Bên tai cũng không nghe âm thanh gì kì lạ.”

Vợ anh chắc chắn là định mệnh của cuộc đời anh.


Triệu Dịch Quân nắn đệm thịt của Tiểu Hắc, hầu kết trượt lên xuống vài cái. Anh muốn nắm tay của vợ anh bây giờ chứ không phải là của con mèo này.

Hạ Trúc Linh lặng lẽ đứng sau lưng anh, đôi tai dần đỏ ửng lên. Cũng may là người đàn ông này còn biết điểm dừng, không kể ra chuyện hai người bọn họ ôm chặt cứng cả một đêm.

Đạo trưởng nghe xong câu chuyện, ông ta thật lòng cảm thán. Chuyện trên thế gian này quả thật là quá đúng khó lường.

Ông biết cô gái này là người thích hợp với Triệu Dịch Quân nhất, nhưng chính bản thân ông ta cũng không thể tưởng tượng ra được có chuyện phù hợp đến mức độ này.

Loại tình huống này quả thực là cực kỳ hiếm gặp.

Không ngờ Triệu Dịch Quân có thể gặp được một người hoàn toàn tương thích với số mệnh của anh ta trong tình trạng hôn mê nằm liệt giường.

Ban đầu chính đạo trưởng cũng chỉ dám chắc năm phần trong việc Triệu Dịch Quân sẽ bình phục, còn bây giờ thì là hoàn toàn tin tưởng.

Ông ta chưa từng nói rõ với Triệu phu nhân, sợ bà có hy vọng rồi lại thất vọng nên trước nay chỉ nói rằng Triệu Dịch Quân có thể tỉnh lại là đã đáng mừng. Không nên cầu mong nhiều hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận