Nàng Dâu Cực Phẩm

Lưu liếc nhìn Ngộ Hạ, biểu cảm lạnh lùng hơi hòa hoãn đôi chút.

“Hừ!” Cô bé con xoay đầu lại, cố ý không nhìn cậu nhóc nữa.

“Chị có bám lấy, nhưng người ta cũng chưa chắc đã nhận đầu”

“Còn lâu ba mới là người như vậy nhé!” Cô bé lập tức phản bác, hai bên má vừa đỏ lại vừa phồng.

“Chị quên cuộc gọi video lần trước rồi hả, ông ấy có thái độ thế nào?” Mỉm cười châm chọc.

Ngộ Hạ bỗng nhiên trầm mặc, mím chặt môi lại, không nói lời nào.

Lần trước, ba nói không quen biết cô bé... còn hung dữ với cô bé nữa...

Lục Chinh trở về văn phòng, gọi điện thoại nội bộ đến cho Trần Khải.

“Boss?”

“Điều tra các mối quan hệ xã hội gần đây của Nhiễm Dao”

“Cô... Nhiễm ư?”

“U”

“Cụ thể là trên phương diện nào ạ?” “Quan hệ gia đình, đặc biệt là con của họ hàng thân thích”

Trong lòng Trần Khải bắt đầu thấy hoài nghi, nhưng ngoài mặt vẫn không hề thể hiện điều gì, “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức”

Thịnh Mậu.

Kết thúc cuộc họp nhân viên, Đàm Hi nghỉ ngơi một lát, rồi lại không ngừng bắt đầu các cuộc họp nhỏ khác.

Đầu tiên là tổ quyết sách do Linda dẫn đầu, Mike, Tạ Văn Ti qua mấy năm rèn luyện đã trở thành hai cánh tay trợ thủ đắc lực của Linda.

Ba người còn lại là người mới do công ty tuyển vào cách đây chưa đến một năm.

Linda: “... Sau khi chuyển đến thủ đô, tuy lượng nghiệp vụ của công ty tăng ổn định, các kênh khách hàng cũng có sự mở rộng, nhưng chất lượng khách hàng lại giảm mạnh, rất ít gặp được những đối tác hợp tác xuất sắc như Thực phẩm Cửu Châu.”

Còn Cửu Châu, là do Đàm Hi đơn thương độc mã dẫn dắt họ lấy được trong năm đó.


“Ngoài ra, tập đoàn Hằng Phong có mối quan hệ hợp tác mật thiết với chúng ta hình như cũng có hiện tượng lung lay. Tôi đã thử liên hệ với đối phương, nhưng lần nào cũng là do thư ký của họ ra mặt trao đổi, miệng nói rất hay, nhưng thực ra đều là ngân phiếu khống...”

Đàm Hi gật đầu, “Chuyện của Hằng Phong tôi đã biết rồi, tạm thời các cô cứ gác sang một bên, tôi sẽ cùng với Lưu Tổng theo sát chuyện này

Cuộc họp kéo dài nửa giờ đồng hồ, Đàm Hi nghe mọi người nói xong, lại nói ra suy nghĩ của mình, cô đứng dậy: “Tan họp”

Nhanh nhẹn dứt khoát.

Tiếp đó đến lượt tổ thao tác, cũng là tổ có nhân viên tương đối hùng hậu trong ba tổ. Aiken đứng đầu, Lâm Diệu Diệu, Tôn Bái Châu, Lưu Đông Thanh, Lâm Tầm, đều là những gương mặt quen thuộc, ngoài ra còn có hai gương mặt mới nữa.

“Đàm Tổng, đây là các case lớn nhỏ đã qua tay tổ thao tác chúng tôi trong năm năm gần đây, ghi chép chi tiết lại quá trình thao tác và kết quả cuối cùng, với đính kèm dữ liệu liên quan và báo cáo phân tích” Aiken vừa bước vào đã lấy tài liệu ra đưa cho Đàm Hi.

Đàm Hi nhướng mày, như cười như không.

“Khụ... Đàm Tổng, cô cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?”

“Xem xem có phải anh đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây hay không, kết quả chứng minh đúng là như vậy? Cô lắc lư tập tài liệu trong tay.

Aiken ngại ngùng gãi đầu, cười ngờ nghệch.

“Ngồi đi” Đàm Hi cầm tập tài liệu trong tay, nhưng không vội xem ngay, “Nếu anh đã nhắc đến những case đã qua tay anh, vậy tôi muốn nghe xem tổ thao tác các anh trong năm năm nay đã làm được những cuộc giao dịch lớn nào?”

Tất cả im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

Đàm Hi hơi kinh ngạc, “Sao lại có phản ứng này?”

Aiken xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, một lúc sau, “...Chúng tôi, chưa từng đụng tới vụ lớn nào cả”

Lúc này hơi... lúng túng rồi.

“Ok, không làm cũng không sao hết, vậy thử nói xem tình hình mọi người nhập thị trường như thế nào nào”

Sắc mặt Aiken hơi dịu xuống, bắt đầu báo cáo với Đàm Hi.

Lúc này bầu không khí cứng đờ vừa nãy mới dần hòa hoãn.

Cũng đúng nửa tiếng sau, tổ thao tác rời đi, tổ quản trị rủi ro lên thay.


“Đàm Tổng” Sài Thiệu dẫn theo các nhân viên trong tổ đi vào.

“Ngồi đi”

“Đã làm theo lời cô nói là tổng kết lại các sự kiện rủi ro lớn nhỏ trong năm năm gần đây lại, đây là bản ghi chép chi tiết, còn có cả số liệu thống kê có liên quan...”

Ba tổ họp xong, Đàm Hi không kịp uống lấy một ngụm nước đã lại triệu tập chủ quản ba bộ phận nhân sự, kế toán, marketing đến họp.

Trong lúc đó, điện thoại đổ chuông một lần, có tin nhắn wechat gửi đến.

Đàm Hi đều không kịp xem.

Đến khi toàn bộ các cuộc họp đều đã kết thúc, thời gian hẹn với tổng tài của Hằng Phong cũng đã đến.

Nhà hàng Tụ Phúc.

Lưu Diệu lái xe, đúng mười hai rưỡi hai người đến nơi.

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi anh chị có hẹn trước không ạ?”

“Co.”

“Phòng nào ạ?”

“Sảnh Thưởng Hà”

“Mời anh chị đi bên này...”

Đàm Hi đi trước, Lưu Diệu đi sau.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến sảnh, “Bây giờ anh chị có gọi món luôn không?”

Lưu Diệu đang định cầm menu, không ngờ giữa chừng bị Đàm Hi đưa tay chặn lại, “Cứ đợi đã”

“Ha?”


“Tránh lãng phí”

Lưu Diệu không rõ ra sao, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mười hai giờ năm mươi, đã quá thời gian hẹn hai mươi phút, Lưu Diệu bắt đầu không ngồi yên được nữa, còn Đàm Hi vẫn bình tĩnh như cũ.

“Hay là gọi điện thoại giục họ thử?”

Lưu Diệu gọi điện thoại, một lúc sau nói: “Không ai nghe máy”

Đàm Hi cười lạnh, “Đến bây giờ anh còn không hiểu sao?”

“Đáng ghét! Lại bị chơi một vố rồi!” Trong đôi mắt người đàn ông lóe lên vẻ bực mình.

Anh ta phụ trách liên hệ với Niên Hoằng Nghị, nhưng nay đã có chuyện rồi...

Chuyện đầu tiên anh ta làm khi Đàm Hi trở về đã nát bét, thực sự là không còn mặt mũi nào.

“Bây giờ đã biết tại sao tôi bảo anh đừng gọi món chưa?” Cô cong môi cười, không nhìn ra có bất kỳ sự không vui nào.

Lưu Diệu nghẹn lời, “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Đàm Hi đứng dậy, đi ra bên ngoài, ý cười trong mắt thu hết lại, thay vào đó là sự tĩnh mịch: “Trước đây tôi đã từng nói, Hằng Phong không đến, hậu quả tự chịu. Anh có truyền đạt lại ý này cho đối phương không?”

“Nói lại nguyên văn”

“Tốt lắm”

Lưu Diệu cảm thấy sau gáy lạnh toát, bao năm không gặp, lại một lần nữa cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Đàm Hi, so với trước kia càng lộ rõ hơn.

“Thông báo cho Trình Vũ, bắt đầu làm thủ tục đơn phương hủy hợp đồng, cụ thể thao tác quy trình ra sao bảo cổ ấy ngày mai đến văn phòng tôi bàn cụ thể, ngoài ra...”

“Hủy... hủy bỏ hợp đồng?!” Hai mắt Lưu Diệu như chực rớt ra ngoài, miệng há to đến mức có thể nhét vừa được cả một quả trứng gà.

Đàm Hi nghiêng đầu, lãnh đạm liếc nhìn anh ta: “Lưu Tổng, xin hãy chú ý hình tượng”

“Ặc... ờ” Điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt xong, Lưu Diệu lúng túng khẽ ho mấy tiếng, “Đàm Tổng, chúng ta hủy hợp đồng với Hằng Phong thật sao?”

“Nếu không thì sao? Bây giờ trong tôi giống như đang đùa lắm à?”

Sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, đúng là không hề có dấu hiệu giống như đang đùa.

“Nếu như đơn phương hủy hợp đồng, Thịnh Mậu rất có khả năng sẽ phải đến một khoản tiền bồi thường lớn, chúng ta...” Lưu Diệu khựng lại, “Mất nhiều hơn được”

“Anh phải nhớ lấy Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh lại, giọng điệu nghiêm túc, “Cải tổn thất mà một đối tác không trung thành mang lại còn lớn hơn nhiều so với chi phí phải trả để đá họ ra khỏi cuộc chơi”


Lưu Diệu im lặng, rơi vào trầm tư.

Đàm Hi nói tiếp: “Trước mắt, bề ngoài Hằng Phong thể hiện giống như đang án binh bất động, nhưng thực tế lại năm lần bảy lượt thăm dò xem giới hạn của Thịnh Mậu đến đâu, không ngừng vượt quá giới hạn, ví dụ như chuyện xảy ra ngày hôm nay. Người ta được một bước lại tiến hai bước. Thịnh Mậu có thể nhịn được lần một lần hai, nhưng còn đến lần thứ ba thứ tư, thậm chí là vô số lần sau này, anh định làm thế nào?”

“Dao chém đá nhiều lần sẽ trở nên cùn đi, sự nhẫn nhịn của con người cũng dần mở rộng hơn sau khi trả qua nhiều lần thỏa hiệp, theo đó cứ trở thành điều tất nhiên. Đã có lòng không muốn phản kháng thì càng không có lực để phản kháng, rồi kết cục cũng chỉ có một con đường chết!”

m mưu của Hằng Phong, không chỉ là đoạt được lợi ích về tiền tài, mà còn muốn lợi dụng phương thức “nước ấm nấu ếch” để kéo sập Thịnh Mậu!

Đàm Hi: “Đuổi to khó vẫy, vướng chân vướng tay, cách tốt nhất chính là tự cắt đuôi, chặn hết đường sống”

Trước mắt Lưu Diệu sáng lên, “Tôi hiểu rồi”

“Ngoài ra, truyền tin tức ra ngoài, nói rằng Thịnh Mậu liên kết với CK đã góp vốn 100 triệu đô la Mỹ vào dự án Sơn Thủy Danh Đồ của Lục Thị”

“Hả...” Lưu Diệu hít một ngụm khí lạnh.

Vừa ra tay đã là 100 triệu đô la Mỹ.

Đàm Hi hừ lạnh: “Tôi muốn xem xem, Hằng Phong có còn ngồi yên được nữa không? Muốn qua cầu rút ván, vậy cũng phải xem xem đối tượng là ai?

Lưu Diệu: “Nhỡ chẳng may Lục Thị không chịu phối hợp, để Hằng Phong biết tin tức là giả, thế...”

“Tặng không cho họ một món hời, vừa có thể tạo thế cho dự án mới, vừa có thể đả kích Hằng Phong, còn không cần tiêu tốn một đồng tiền nào, cũng không mất chút sức lực nào, Lục Thị có ngu mới không chịu phối hợp!”

“Cô cũng biết đấy, không lâu trước đây, Lục Thị đã thay đổi người nắm quyền...” Lưu Diệu vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Đàm Hi, chỉ sợ có chỗ nào dùng từ không đúng, chọc đến chỗ ngứa của Đàm Hi, “Tổng tài đương nhiệm Lục... Chinh, tính tình quái dị, thường xuyên hành động không theo lẽ thường, tôi lo anh ta sẽ cố ý chống đối...”

Nói vậy cũng không phải là không có lý.

Đàm Hi vừa nghĩ đến tính cách ăn mềm không thích ăn cứng đó của Lục Chinh, bây giờ đối với cô cứng mềm đều không ăn, đúng là đau đầu.

Không ngờ người đó vì giận dỗi cô mà thực sự gây ra chuyện tự hại mình hại người. “Thế này đi, cứ truyền tin ra ngoài trước, còn phía Lục Thị cứ để tôi xử lý”

“Vâng.”

Hai người rời khỏi nhà hàng, Lưu Diệu hỏi: “Bây giờ về công ty à?”

Đàm Hi móc điện thoại ra, mở khóa, đang định trả lời, bỗng nhiên ánh mắt hơi khựng lại, một giây sau đã trở nên nôn nóng bất an. Tuy cô vẫn cố gắng trấn tĩnh, nhưng ánh mắt đã lộ rõ vài phần hoảng loạn.

“Lập tức đi đến tòa nhà Lục Thị! Nhanh!”

Lưu Diệu không hỏi nhiều, lập tức khởi động xe.

Chiếc xe lao đi như tên bắn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận