“Giác Dân?”
- “Hả?” Mắt ông cụ Lục lộ ra vẻ xấu hổ, “Anh Vương, vừa rồi anh nói gì ấy nhỉ?”
“Tôi hỏi, có phải phong thái của em dâu vẫn như xưa hay không.”
“Không phải cầu này. Cầu trước ấy, anh nói chúc mừng tôi được như ý nguyện gì cơ?”
“Chẳng phải trước đây ông cứ nhắc mãi với tôi là muốn được bế chắt trai à? Giờ có hẳn hai đứa, chẳng phải được như ý nguyện thì là gì? Ông ấy, chắc mừng thầm trong bụng lắm chứ gì!”
Lục Giác Dân ngẩn người ra.
Mà bàn tay đang pha trà của Đàm Thủy Tâm cũng run rẩy theo.
Yên lặng trong chớp mắt.
Sau một hồi lâu: “Anh Hậu Tồn, anh nói... chắt trai gì cơ?” Bà cụ Lục gần như ngừng thở, cẩn thận hỏi lại.
Là cái mà bà đang nghĩ tới sao?
Vương Hậu Tồn thấy phản ứng của hai ông bà cụ thì như hiểu ra cái gì, lập tức kinh ngạc: “Hai ông bà vẫn chưa biết à?”
Lục Giác Dân và Đàm Thủy Tâm liếc nhìn nhau, tim đập thình thịch.
“... Chuyện xảy ra như thế đấy, con gái theo họ mẹ, con trai theo họ ba, đương nhiên tôi cũng chỉ nghe An Bác kể mà thôi, nó tới dự tiệc mà.”
Vương An Bác là con trai cả của Vương Hậu Tồn, mấy năm trước tới thủ đô gây dựng sự nghiệp, cũng làm ăn khá tốt, hiện giờ cũng được coi là một nhân vật có ảnh hưởng trong thương giới.
Vốn dĩ, anh ta nể mặt Lục Chinh nên mới đi dự, chưa bao giờ nghĩ sẽ được chứng kiến một trò hay như thế, vừa về đến nhà là lập tức đi báo ngay cho ông già nhà mình biết.
Lúc này mới có chuyện Vương Hậu Tồn tự mình tới cửa với cái cớ chúc mừng có chắt trai.
“Bà lão, lập tức, lập tức gọi điện thoại cho thằng nhãi ranh kia về ngay cho tôi!” Lục Giác Dân nghiến răng nghiến lợi, trái tim đập bình bịch trong ngực.
Cũng không biết là quá bực mình hay là vui sướng quá mức nữa.
Lúc này, bà cụ Lục cũng không đối đầu với ông nữa mà lập tức đi lấy điện thoại.
Ngay cả bà cũng không nhịn được muốn mắng một tiếng “nhãi ranh”, loại chuyện này còn có thể giấu được sao?
Quả thực là làm bậy!
Có điều, hai đứa chắt, còn là thai long phượng nữa... Hạnh phúc tới trở tay không kịp, cả người Đàm Thủy Tâm đều bay bổng.
“Để tôi nói chuyện với nó!” Ông cụ Lục nghiệm mặt, lạnh lùng mở miệng.
“Gấp cái gì? Còn chưa nghe đây này.”
“... Đã được chưa?” Lục Giác Dân thúc giục.
“Không có người nghe máy?”
“Nhãi ranh! Tôi không đánh chết nó không được!”
“Ông quát cái gì chứ? A Chinh sẽ không cố ý không nghe máy đầu, chắc chắn có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì? Chuyện này mà nó còn giấu giếm, quả thực... đúng là đồ vô pháp vô thiên! Mau gọi cho Tiểu Trần đi.”
Lúc Trần Khải nhận được điện thoại thì đang xem báo cáo thống kê, có hai số liệu bị sai nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, đang bực bội thì điện thoại lại đổ chuông.
“Alo, xin chào, tôi là Trần Khải.”
“Tiểu Trần.”
“Chủ tịch!” Lập tức thu lại mọi buồn bực, chỉ còn sự cung kính.
“Lục Chinh đầu rồi? Bảo nó nghe điện thoại đi.”
“Giờ Boss không ở văn phòng ạ!”
“Thế nó đi đâu?”
“Chuyện này... cháu cũng không rõ lắm.” Trần Khải căng da đầu nói dối, rõ ràng biết chủ tịch không thích Đàm Hi nên anh ta không thể ăn ngay nói thật rằng... Cháu trai quý báu của ngài bỏ mặc cả việc công ty không thèm lo, tự mình chạy đi trang trí phòng ăn, chỉ vì một bữa tối không quá 60 phút với Đàm Tổng được.
Nếu anh ta mà nói như thế thì phỏng chừng ngay ngày mai có thể thu dọn đồ đạc về nhà, tự mình ăn mình.
“Sao nó lại không nghe máy chứ?” m thanh uy nghiêm của ông cụ Lục lại vang lên bên tai.
“Có lẽ... không nghe thấy, hoặc là hết pin rồi ạ.”
Bên này, Trần Khải phải chịu giày vò, bên kia, Lục Chinh vui vẻ chuẩn bị cho bữa tối hôm nay, điện thoại vứt ở trên xe đổ chuông hết lượt này tới lượt khác.
Sau khi Đàm Hi và Lưu Diệu rời khỏi bệnh viện liền quay lại công ty ngay.
Lưu Diệu lái xe, chuyên tâm điều khiển vô lăng.
Đàm Hi ngồi trên ghế phụ, trên đùi đặt một chồng tài liệu, đọc lướt nhanh chóng.
“Đàm Tổng, chuyện tìm người giúp việc có kết quả rồi.”
“Nhanh thế sao?”
“Cũng là trùng hợp thôi, mẹ tôi có một người bạn lúc trước vẫn luôn ở dưới quê chăm sóc cha mẹ chồng đã già, trước đây không lâu cả hai cụ đều đã đi nên bà ấy dọn tới thành phố đoàn tụ với chồng, vừa hay sáng nay tới thăm
mẹ tôi, lúc nói chuyện phiếm mẹ tôi có nhắc tới chuyện tìm người giúp việc, vừa hay bà ấy cũng đang cần tìm việc làm.”
“Thế này đi, chút nữa anh gửi sơ yếu lý lịch của bà ấy qua email cho tôi, nếu không có vấn đề gì thì bảo bà ấy sáng mai tới biệt thự.”
“Được.”
Một rưỡi chiều, hai người về tới công ty.
Đàm Hi lập tức mở một cuộc họp các trưởng bộ phận, Lưu Diệu thấy thế thì không khỏi cảm thấy kính nể.
Cùng lúc đó, tại studio ở tầng 27 của giải trí Tinh Huy.
Nhiễm Dao ngồi ở phía sau màn hình theo dõi, thỉnh thoảng chép miệng, mặt đầy tươi cười, “Không hổ danh là tiểu công chúa nhà chúng ta, làm gì cũng tốt, chụp ảnh đẹp, ghi hình càng đẹp hơn.”
Trợ lý Trương Lộ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi người bé gái: “Hạ Hạ quá đáng yêu.”
“Khụ! nghiêm túc, nghiêm túc, cô chính là người đảm đương phần sắc đẹp của phòng làm việc của chúng ta, đừng bày ra dáng vẻ si mê thế, mất mặt lắm.”
“...” Chỉ cho quan phóng hỏa!
“Phải rồi, poster tuyên truyền cuối cùng đã in xong chưa?”
“Bên xưởng in nói muộn nhất ngày mai là có thể xong.”
“Được, cố nhớ để ý sát sao vào, lần này số lượng in khá lớn, chỉ cần xảy ra một chút sai lầm là có thể tạo ra hậu quả không thể đánh giá nổi đâu.”
Đừng nghĩ chỉ là một tấm poster nho nhỏ, thế nhưng trình độ in ấn sẽ có ảnh hưởng trực tiếp tới cảm quan đầu tiên của khách hàng, mà cũng quyết định xem hàng hóa tung ra có chiếm được tiến cơ của thị trường hay không.
“Được, tôi sẽ chú ý.”
Nhiễm Dao gật đầu: “Mặt khác, cũng phải thúc giục bên xưởng chế tạo nữa mới được.”
“Yên tâm đi, ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho người phụ trách ở bên đó, ba ngày tới hiện trường một lần, sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhưng mà Nhiễm Tổng à, liệu số lượng hàng quý này của chúng ta có tăng lên nhiều quá rồi không?”
“Nhiều á? Tôi cảm thấy bình thường thôi, xem hưởng hứng trên official website thì thấy không tệ mà.”
“Nói thì nói thế, nhưng lỡ như ế hàng... chết chết chết, miệng tôi quạ đen quá!” Trương Lộ vỗ bôm bốp vào miệng mình.
“Yên tâm đi, có Hạ Hạ ở đây sao mà ế được?” Không nói tới cái khác, chỉ cần Lục Đại Soái Ca thôi là được rồi, thẳn thắn mà nói, một sợi lông tơ trên cái đùi vàng ấy còn hơn cả cái eo thổ của cô ấy chứ.
Cô trợ lý gật đầu: “Hình như cũng đúng.”
Cô ta không nghĩ nhiều như Nhiễm Dạo, chỉ cảm thấy bộ quần áo nào mặc lên người tiểu công chúa cũng đẹp vô cùng, không có lý nào không bán nổi.
Keven búng ngón tay một cái, “Cắt!”
Ngô Hạ từ trên sân khấu chạy xuống trước mặt anh ta, “Chú à, cháu cũng muốn xem!” Bàn tay nhỏ chỉ vào màn hình.
“Được thôi.” Keven bế cô bé lên đùi mình ngồi, “Đấy, nhìn xem đây là cô tiến bé nhỏ nào này, sao lại xinh xắn như thế cơ chứ? Ôi trời ơi, quá xinh đẹp.”
Lời nói làm cho cô bé không ngừng cười rộ lên, chú nói cô bé là cô tiên bé nhỏ, vui quá!
A Lưu ngồi trên sofa gần đó, thu ánh mắt lại, cúi đầu, tiếp tục tháo dỡ linh kiện trong tay.
Không nhịn được thầm mắng: Chị gái ngốc, mới được khen vài câu đã không biết Đông Tây Nam Bắc gì rồi, cẩn thận bị người ta bán vào vùng núi sâu làm con dâu nuôi từ bé!
Studio chỉ thuê một ngày, nhưng giá lại không thấp, Nhiễm Dao cực kỳ đau lòng.
Cũng may Ngộ Hạ rất cố gắng, lần quay nào cũng đều cực kỳ thuận lợi.
Đúng bốn giờ chiều, công việc kết thúc.
Cuối cùng không cần phải đau đầu vì việc tuyên truyền nữa, Nhiễm Dao thở phào một hơi, sau đó vung tay lên: “Đi nào, dì đưa các cháu ra ngoài chơi...”
Cô bé con rất hứng thú, ngồi trên đùi Keven, bàn tay nhỏ đập vào nhau một cái: “Được ạ!”
A Lưu lại chỉ liếc nhìn một cái đầy lạnh nhạt, cậu bé rất đúng đắn, không thèm chơi đâu.
Trên con phố đi bộ ở trung tâm thành phố.
Nhiễm Dao dắt hai đứa nhỏ vừa đi dạo vừa ăn, cuối cùng tiến vào một cửa hàng bánh ngọt, lúc này ba người mới dừng lại nghỉ chân.
“Muốn ăn gì nào?” Nhiễm Dao hỏi hai đứa nhóc.
Mắt Ngộ Hạ lấp lánh: “Để cháu chọn kỹ đã...” Cuối cùng chọn một bánh pudding hương việt quất.
A Lưu lạnh mặt: “Ngọt, không thích.”
Thời gian chờ đợi trôi qua từng giây từng phút.
Tròng mắt cô bé con đảo tròn, đột nhiên mở miệng: “Dì, cháu có thể mượn điện thoại của dì chơi một chút không?”
“Được thôi, này...” Đừng nói điện thoại, cho dù trái tim nhỏ cũng có thể móc ra không ngần ngại, ai bảo cô bé này quá mức đáng yêu đâu chứ?
“Cảm ơn dì ạ!”
Nhiễm Dao nghiêng mặt, ghé sát vào.
“Chụt-” Một cái hồn thơm tho rơi xuống gò má cô.
Trái tim lập tức trở nên ấm áp.
A Lưu nhìn Ngộ Hạ một cách khó hiểu, mày nhỏ hơi nhíu lại nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra.
Đàm Hi xem email Lưu Diệu gửi tới cho mình, người giúp việc họ Cẩu, 50 tuổi, chồng là kiến trúc sư công trình, con trai mở một cửa hàng ở trong thành phố cũ.
Quan hệ gia đình đơn giản, quan trọng là người rất thành thật.
Nhìn tướng mạo cũng thấy dễ gần, thế nên cô liền gọi điện thoại cho Lưu Diệu: “Người này nhìn được đấy, ngày mai bảo bà ấy tới biệt thự đi, không có vấn đề gì thì coi như có thể bắt đầu công việc rồi.”
“Được.”
“Cứ thế đi.” Đàm Hi chuẩn bị cúp máy...
“Khoan đã!” Lưu Diệu đột nhiên cao giọng lên.
“Còn có việc gì à?”
“Không... Là tôi tự nhiên nhớ ra nên nhắc nhở cô một cầu, giờ đã 5 giờ 40 phút rồi.”
“Hů?”
“... 6 giờ, cô và Lục Tổng có hẹn.”
Đàm Hi bừng tỉnh, quả thực Lưu Diệu mà không nhắc thì cô cũng bận quá mà quên luôn.
“Được, tôi biết rồi.”
Buông điện thoại ra, Đàm Hi đứng lên, đi vào phòng nghỉ.