Nhỏ nhắn và mảnh khảnh.
Còn có cả sự ấm áp.
Y như năm năm trước đây, chẳng có gì khác biệt cả.
Chẳng phải người ta cứ nói phụ nữ sinh con xong thì dáng người sẽ thay đổi ít nhiều hay sao?
Lục Chinh buồn bực.
Đó là vì anh không biết lúc Đàm Hi ở nước ngoài, mỗi cuối tuần đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để tập thể hình, cũng không biết được cô đã phải kiên trì bao nhiêu lâu mới có được hiệu quả thế này.
“Đi thôi.”
Hai người tiến vào.
Người phục vụ lập tức tiến lên, dẫn bọn họ tới phòng ăn.
“Là ở nơi này, mời hai vị.” Lùi lại nửa bước, nhường đường cho Lục Chinh.
Lục Chinh giơ tay ra đặt lên then cửa, hơi dùng sức, nháy mắt liền để hé ra một cái khe hẹp.
Đàm Hi liếc nhìn anh, sau đó đẩy hẳn cửa ra, một biển màu hồng phấn đập thẳng vào mặt. Cô nghiêng đầu tránh đi theo bản năng, đến khi tập trung nhìn lại, tuy tố chất tâm lý mạnh mẽ cũng không khỏi bị tình cảnh trước mắt dọa cho há hốc mồm.
Căn phòng vốn dĩ được trang hoàng rất tinh tế giờ chất đầy bóng bay màu hồng... trên mặt đấy, bay trên không trung, thậm chí trên trần nhà cũng ngập tràn.
Cách chỗ cô đứng khoảng ba bước, một hình trái tim được xếp bằng hoa hồng, ở giữa còn có một vòng những ngọn nến lung linh nữa.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Lúc này, Lục Chinh đi lướt qua cô, đứng ở giữa trái tim, mặt đối mặt với Đàm Hi, không biết lội từ đầu ra một bó hoa hồng vàng, ôm ở trước ngực.
“Một giọt nước mắt của tình nhân có thể làm ta say, trái tim đa tình xoa nhẹ cũng có thể vỡ, yêu cũng mệt mỏi, hận cũng mệt mỏi, nhưng không yêu không hận thì lại chẳng còn cảm giác gì, đừng nói ai sai, cũng đừng nói ai đúng...”
“Dừng!” Đàm Hi giơ tay ra chặn lại, cả người cô đã nổi đầy da gà rồi. Người đàn ông nhìn cô chằm chằm đầy chấp nhất, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Đàm Hi nuốt nước bọt, “Không phải là muốn ăn cơm ư? Anh đang làm gì thế?”
“Tỏ tình. Không nghe ra ư?”
“Không phải... Ai dạy anh làm thế vậy?”
Bóng bay, nến, hoa hồng, còn có cả hương nước hoa gay mũi tràn ngập căn phòng, nhìn thế nào cũng thấy dung tục quá đáng, tuyệt đối không phải chiêu mà loại người chẳng có tí tế bào lãng mạn nào như Lục Chinh có thể nghĩ ra được.
“Em không thích sao?” Trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia ảm đạm.
“..” Cô phải nói thế nào đây?
“Trên diễn đàn nói, phụ nữ đều thích thế này mà.”
“Diễn đàn nào?”
Lục Chinh báo tên ra, khóe miệng Đàm Hi càng co giật kinh khủng hơn.
“Thời gian năm năm, sao anh chẳng tiến bộ thêm được tí nào thế? Còn dùng biện pháp già cỗi này, dỗ mấy cô gái trẻ thì còn được.”
“Em không ở đây, anh làm gì có ai để luyện tập...” Không luyện tập, tất nhiên là không có tiến bộ rồi.
“Trên đời này có bao nhiêu là phụ nữ, tìm tùy tiện ở đâu mà chả có?” Được rồi, Đàm Hi thừa nhận, mấy lời này có chỉ nói ra vẻ tí thôi.
“Phụ nữ nhiều như thế, nhưng người anh yêu chỉ có mình em.” Người đàn ông nghiêm trang, sắc mặt nghiêm nghị như đang trần thuật sự thật vậy.
Nhưng lọt vào tai người phụ nữ lại trở thành lời âu yếm.
Rất nhiều lúc Đàm Hi cứ nghĩ, rốt cuộc cô thích khối băng Lục Chinh này ở điểm nào cơ chứ? Thậm chí còn không tiếc hết thảy để theo đuổi.
Ngoại trừ “chân dài” ra, có lẽ dáng vẻ nghiêm túc nói lời âu yếm, thỉnh thoảng biểu lộ ra bộ dạng gợi cảm cũng chiếm một phần rất lớn.
Trong sự lơ đãng luôn tràn ngập vẻ thâm tình động lòng người.
Trong sự vô tình lại thổ lộ vẻ có tình tới chết người.
Trái tim thiếu nữ của Đàm Hi không khỏi đập thình thịch trong lồng ngực.
Lục Chinh thấy cô không tỏ vẻ mừng rỡ như điên giống như topic trên diễn đàn nói thì không khỏi khóc ròng, biết ngay là mình đã nghe theo một lời khuyên ngớ ngẩn, còn làm ra một đống chuyện ngu xuẩn nữa.
Môi mỏng mím chặt, giẫm vỡ một quả bóng bay: “Em muốn cười thì cứ cười đi.”
Đàm Hi cố nhịn, khóe môi chỉ hơi cong lên chứ không trắng trợn cười ra thành tiếng.
Lục Chinh nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt cô, đôi mắt hơi rung động.
Buồn bực lập tức tiêu tán, tự nhiên lại cảm thấy mình hành động ngu ngốc nhưng có thể đổi lấy được một nụ cười của cô cũng rất đáng giá...
“Đi thôi.” Đàm Hi chủ động lên tiếng, nếu không có sợ cái kẻ trong ngoài bất nhất này sẽ xấu hổ và giận dữ đến chết mất, “Đổi chỗ ăn cơm khác đi.”
“... Được.” Ánh sáng lại tràn đầy trong mắt.
“Còn nữa, giờ em đã không mấy khi ăn cay nữa rồi.”
Lục Chinh hơi sửng sốt: “Tại sao cơ?”
“Sức khỏe không cho phép.”
“Ngày đó của em tới à?” Mặt người đàn ông hơi đỏ lên, tuy nhiên làn da hơi nâu nên nhìn cũng không rõ ràng cho lắm.
Đàm Hi nhìn anh: “Em đang uống thuốc Đông y điều trị sức khỏe, cần phải ăn kiêng.”
“Uống thuốc Đông y? Tại sao?” Ánh mắt Lục Chinh trở nên lo lắng.
“Lúc sinh con để lại mầm bệnh, phải từ từ điều trị mới khôi phục được.” Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Trong mắt người đàn ông xẹt qua vẻ đau xót.
Đàm Hi không định mở miệng an ủi gì. Cô không phải thánh mẫu, cũng không phải là người có đạo đức tốt âm thầm hy sinh. Những cái mà Lục Chinh nên biết thì cô sẽ không giấu giếm, bao gồm cả bệnh trầm cảm mà cô mắc phải trước khi sinh, hậu quả là khi sinh con cô suýt chút nữa bị băng huyết.
Chỉ có nói ra mới có thể làm anh đau lòng, không phải là muốn nhận lại sự áy náy từ anh mà là hy vọng anh có thể quý trọng ba mẹ con cô gấp bội trong tương lai.
Quá đáng ư?
Đàm Hi không cho là vậy.
Thậm chí cô còn không hiểu nổi những cô gái chưa kết hôn đã có con cứ ra vẻ kiên cường, giấu giếm tất cả, nuốt hết đau khổ vào lòng, chẳng lẽ làm thế là để quảng cáo rùm beng lên rằng mình vĩ đại đến thế nào ư?
Ô, có lẽ Đàm Hi cổ đời này hoàn toàn không phải loại phụ nữ có thể dính dáng gì tới hai chữ “vĩ đại” cả.
Ngược lại, cô là người ích kỷ tới đáng sợ.
“Về sau... sẽ không nữa.” Lúc hai người ngồi ổn định lên xe rồi, Lục Chinh siết chặt vô lăng, đột nhiên nói một câu như thế.
Đàm Hi nghe thấy thế thì cũng không có ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở góc độ người đàn ông không nhìn thấy, khẽ nở một nụ cười.
Cuối cùng, hai người tới một nhà hàng Quảng Đông.
Vừa mới ngồi xuống, Lục Chinh đã cầm lấy thực đơn, gọi liền mấy món thanh đạm, cái gì mà đậu phụ sơn thủy, củ sen muối, gà hầm nấm hương...
Đàm Hi: “...”
Lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện nhiều lắm.
Lục Chinh là trời sinh ít nói.
Đàm Hi thì vội vàng ăn nên miệng cũng không rảnh.
Bữa ăn diễn ra trong không khí tương đối hài hòa, không hề có cãi cọ gì.
Lục Chinh thanh toán xong. Đàm Hi đã xách sẵn túi, dáng vẻ muốn đi.
“Ăn cơm xong rồi, em về đây...”
“Bây giờ?”
“Không thì sao? Nếu em nhớ không nhầm thì em chỉ đồng ý cho anh một tiếng, hiện giờ đã tới lúc phải đi rồi.”
“Hi Hi...”
“Gọi em là Đàm Tổng.” Việc công sẽ có thái độ theo phép công.
Lục Chinh cắn răng: “Em vẫn còn đang giận anh đúng không?”
Đàm Hi không nói gì.
“Lúc ở Hồng Kông, không phải là anh không tin em, mà là không dám... tiếp nhận hiện thực.”
“Anh có gì mà không dám tiếp nhận chứ? Sợ em đòi anh tiền nuôi con, hay sợ em ép anh cưới?”
“Thật không?” Mắt người đàn ông sáng lên, “Em cứ việc ép, nhất định anh sẽ đồng ý mà.”
“... Nằm mơ ấy! Cút đi.”
Lục Chinh trầm mặc hồi lâu, sau đó lại đột nhiên mở miệng: “Không dám tiếp nhận là vì suốt thời gian năm năm qua, anh không hề hoàn thành trách nhiệm mà một người cha, một người chồng nên gánh vách, cũng không làm được gì cho ba mẹ con.”
Sao anh có thể chịu nổi điều này chứ?
Thế nên, thà cứ lừa mình dối người, tin rằng đó là giả, cũng không muốn ở thời điểm loáng thoáng nghe thấy cô bé con kia gọi tiếng “ba” mà ngoái đầu nhìn lại, cho dù là liếc mắt một cái...
Lục Chinh là người, không phải thần.
Anh cũng sẽ có lúc yếu đuối, chỉ vì không thể đối mặt với người phụ nữ đã phải chật vật bỏ ra nước ngoài, còn sinh con cho anh nữa.
So với việc nói lòng anh giận thì không bằng nói là không thắng nổi nỗi nhớ cố suốt năm năm nay.
Nguồn gốc của hận là yêu... hận nặng bao nhiêu thì yêu sâu bấy nhiêu.
Vào thời khắc khi anh nhìn thấy Đàm Hi ở Hồng Kông, mọi oán giận, trách cứ và oán hận của Lục Chinh đều đã tan thành mây khói, thậm chí còn hơi cảm thấy may mắn.
Ít nhất là cô ấy đã trở lại, còn đuổi theo tán tỉnh anh, có ý muốn cứu vãn chuyện cũ, còn không hề yêu người nào khác, chẳng phải vậy sao?
Chờ đợi bao nhiêu năm nay đều đáng giá cả.
Hốc mắt Đàm Hi nóng lên. Cô cắn chặt răng, nén lại nước mắt và sự chua xót trong lòng, “Em biết, anh không cần giải thích.”
“Vậy em tha thứ cho anh rồi sao?” Lục Chinh ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng vẻ chờ đợi.
“Hừ! Nào có dễ dàng như thế?”
“Vậy giờ anh phải làm thế nào?”
“Xem biểu hiện của anh đã.”
Trong đáy mắt Lục Chinh xẹt qua sự vui mừng, nhưng đột nhiên cảm xúc lại hạ xuống, “Em đừng để bọn trẻ gọi anh là ông trẻ Hai nữa...” Không chỉ rất ngứa tại mà còn như đâm thẳng vào tim ấy.
Lời này nói ra với vẻ tội nghiệp, ấm ức tới cực điểm.
Đàm Hi mím môi, cố gắng nhịn cười.
“Đây đều do ai tạo thành? Hử?”
Nợ rồi sẽ có lúc phải trả lại, chưa bao giờ Lục Chinh cảm nhận được chính xác ý nghĩa sâu sắc của mấy lời này như bây giờ.
“Hi Hi...” Ba phần sầu khổ, bảy phần xin tha.
Đàm Hi tuyệt đối không thừa nhận bản thân bỗng chốc hơi mềm lòng.
Cô ho khẽ một tiếng, “Em nói rồi, chờ xem biểu hiện của anh thế nào đã.” Lúc ở Hồng Kông, chẳng phải anh còn trâu bò lắm sao, giờ biết khom lưng cúi đầu rồi cơ à?
Đáng tiếc, bà đây còn chưa chơi đủ.
Đàm Hi đi tới bên đường, giơ tay vẫy một chiếc taxi, “Lục Tổng, không còn sớm nữa, cảm ơn bữa tối của anh, em còn phải về nhà với con đây, tạm biệt.”
Sau đó ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
“Đàm Hi... Em quay lại cho anh...” Người đàn ông đuổi theo khoảng mười mét, tiếng gầm gừ cực kỳ vang dội.
Trong lòng run lên, Đàm Hi ngoái đầu nhìn thoáng qua.
Mẹ ơi, may mà chạy nhanh.
Lục Chinh à Lục Chinh, trước kia toàn là em đuổi theo anh, giờ phong thủy luân chuyển, cũng đến lúc anh phải đuổi theo bà đây rồi.
Nếu không, thật sự không cam lòng...