Nàng Dâu Cực Phẩm

“Thiện Dụ và Thiên Hồng không hề có quan hệ gì, chẳng lẽ các vị không biết chuyện này sao?” Trần Khải mở miệng rất đúng lúc, thái độ cực kỳ bình tĩnh.

Trong hoàn cảnh này, nếu anh ta mở miệng thì chính là người phát ngôn thay Lục Chinh.

“Hoang đường! Sao có thể chứ? Lúc trước hai vợ chồng Trương Nham bắt tay nhau một người sáng lập ra Thiên Hồng, một người làm chủ Thiên Dụ, đừng có ở đó ba hoa chích chòe, coi mọi người là kẻ ngốc!” Đổng sự Từ lạnh lùng phản bác, tuy rằng lời này là nói với Trần Khải những ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe quá rõ ràng.

“Đổng sự Từ cũng nói hai công ty này là do hai vợ chồng Trương Nham sáng lập, nhưng nếu bọn họ không phải vợ chồng thì sao?” Trần Khải hỏi lại.

“Không phải vợ chồng? Chuyện này... không có khả năng!”

Những người khác cũng hùa theo.

“Năm đó hai vợ chồng họ kết hôn, tôi còn tới chúc mừng cơ mà, sao có thể làm bộ được?”

“Tháng trước con gái tôi còn gặp họ ở châu Úc, bà Trương đang mang thai đứa thứ hai, bụng to như quả bóng cao su ấy.”

Trần Khải nghe hết những lời bàn tán của mọi người, đột nhiên lắc đầu cười, nửa như than thở nửa như không phải.

“Có lẽ mọi người không hiểu ý của tôi rồi, rất đơn giản, trước khi Thiên Hồng bị thu mua thì bà Trương và ống Trương đã ly hôn.” Không cho mọi người cơ hội mở miệng, Trần Khải gật đầu ra hiệu cho một thư ký khác, người đó lập tức phân phát phần tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước cho từng vị đồng sự, “Mọi người có thể nhìn thấy, đây là đơn ly hôn mà ông Trương và bà Trương đã cùng ký tên lên, còn có văn bản chia tài sản được luật sư công chứng. Bên trong viết rất rõ ràng, ông Trương có 46% cổ phần của Thiên Hồng, mà 8% trong tay bà Trương cũng sẽ thuộc về sở hữu cá nhân của ông ấy.”

“Mà bà Trương cũng sẽ có được cổ phần của ông Trương ở Thiên Dụ, cộng lại cao hơn 70%. Lúc trước khi tập đoàn Lục Thị thu mua Thiên Hồng thì Thiên Du đã bị một công ty khác mua lại rồi.”

Còn công ty kia là của ai, không cần phải nói, tuyệt đối không thoát được liên quan với Lục Chinh.

Trần Khải: “Nói cách khác, hội đồng quản trị, thậm chí toàn bộ tập đoàn Lục Thị đều không có quyền hỏi đến bất kỳ quyết sách nào liên quan tới Thiên Dụ cả. Lục Tổng thông báo chuyện này không phải là trưng cầu ý kiến của mọi người mà chỉ là báo cho có lệ, không hơn.”

Đổng sự Từ trợn tròn mắt, không tin nổi: “Không... chuyện này, sao có thể... Báo chí đã đưa tin rõ ràng rằng Thiên Hồng và Thiên Dụ đều đồng thời bị Lục Thị thu mua...”

“Ha!” Lục Chinh đột nhiên cười lạnh, “Thì ra giới hạn hiểu biết của Đổng sự Từ về công ty nhà mình chỉ là qua báo chí thôi sao? Vậy vấn đề thứ ba, các vị đồng sự đang ngồi đây, lúc trước khi thu mua Thiên Hồng, các vị đã làm những gì? Có mấy phần quan tâm tới nó?”


Thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Đã làm gì ư?

Bọn họ nằm mơ cũng muốn đuổi con sói con Lục Chinh này ra ngoài, chuyện hỏng mới tốt, sao có thể ra tay giúp đỡ chứ?

Mà thời gian đó cũng là lúc bọn họ nhàn nhã nhất. Toàn bộ Lục Thị đều tăng ca, chỉ có bọn họ ở nhà thanh nhàn, có người còn dẫn tình nhân đi ra nước ngoài du lịch cơ mà.

“Sao không ai nói gì?” Nơi nào bị tầm mắt Lục Chinh quét qua, người ngồi nơi đó đều lập tức cúi gằm mặt xuống, “Nói đi!”

Như một tiếng pháo, toàn bộ khí thế thuộc riêng về “Nhị Gia” bùng nổ như một thanh kiếm sắc rời vỏ, nhắm thẳng vào yết hầu.

Đổng sự Từ ngã ngồi xuống ghế da, cả người run rẩy.

“Một đám người ở đây đến hợp đồng còn chưa nhìn mà dám ở trước mặt tôi thảo luận chuyển quyền sở hữu của Thiên Dụ, mặt mũi đúng thật không phải lớn bình thường nhỉ!”

Không ai dám lên tiếng, tất cả đều rụt đầu giả làm chim cút.

Mấy năm nay bọn họ đã quá quen với sự nhàn hạ, sự tình lớn nhỏ công ty đều có Lục Chinh lo hết. Đến khi Lục Chinh đi thì còn có ban giám đốc, bọn họ chỉ cần hằng năm ngồi mát chờ chia hoa hồng, căn bản chẳng cần nhọc lòng chuyện làm ăn của công ty.

Thời gian kéo dài, cứ tưởng như thế là ngon, ai ngờ rằng con hổ cũng có lúc phát uy, trước đó kiềm chế chỉ là vì chưa bị chạm tới điểm mấu chốt mà thôi.

“Các vị ngồi đây còn ý kiến gì không?” Lục Chinh lạnh nhạt mở miệng, chờ trong đúng một chớp mắt, “Nếu không có gì vậy... tan họp.”

Nói xong đứng lên rời đi.

Mấy thư ký do Trần Khải dẫn đầu đi sát theo sau.


Đến khi một đám người ra hết khỏi phòng họp rồi, các đồng sự còn lại trong phòng mới khẽ thở phào. “Rõ ràng là Lục Chinh chơi chiếu Kim Thiền thoát xác, xoay chúng ta vòng vòng mà!”

“Có thể làm hai vợ chồng Trương Nam giả ly hôn, phối hợp để cậu ta tách Thiên Dụ ra khỏi Thiên Hồng, cũng coi như bản lĩnh không nhỏ đâu.” Người trong thương trường có ai mà không biết vợ chồng Trương Nham vô cùng ân ái, trước kia nếu có ai đó nói hai người này sẽ ly hôn thì kiểu gì ông ta cũng trừng mắt lên!

“Bây giờ chúng ta chẳng có cách nào làm gì được cậu ta, chẳng lẽ sau này cũng thế sao?”

“Ha! Lục Chinh cũng coi như một kẻ si tình, khối thịt mỡ lớn như Thiên Dụ mà cũng có thể nhường ra, mắt còn không chớp lấy một cái.”

“Chỉ sợ sau này cậu ta sẽ chắp tay dâng cả Lục Thị ra, đến lúc đó đám lão già chúng ta còn có địa vị gì nữa chứ?”

“Cảnh dịu dàng, mộ anh hùng, có khi lại có thêm một Đường Minh Hoàng!”

“Rốt cuộc người phụ nữ họ Đàm đó có ma lực gì? Năm đó hai nhà Cổ Lục vì cô ta mà náo động hết lên, ngay cả ông cụ Bàng đều không ngồi yên được. Giờ cô ta lại xuất hiện khiến cho Lục Chinh mê muội đến choáng váng đầu óc...”

“Không được, không được! Chẳng lẽ cứ để thế mãi à? Lập tức gọi điện cho ông chủ tịch đi, chỉ có ông ấy ra mặt mới có thể ngăn cản Lục Chinh làm bậy được.”

“Ai gọi đi?”

“Ông gọi đi.”

“Không, không, không, tiếng nói của ông tốt hơn...”

Một phen đùn đẩy, tất cả mọi người đều không muốn.

“Đổng sự Từ, chuyện này là do ông bắt đầu, tốt nhất là ông gọi cuộc gọi này đi?”


Từ Trường Hạo cắn răng, giờ ông ta đã leo lên lưng cọp cũng khó mà xuống được, “Gọi thì gọi!”

Hôm nay Lục Giác Dân dậy muộn hơn thường ngày hẳn một tiếng đồng hồ, tinh thần vẫn cứ rất không tốt.

Lúc dì Hà chuẩn bị xong bữa sáng ai gọi người thì phát hiện ra Lục Giác Dân đang ngồi ngủ trên sofa. Bà vội vàng đi đóng cửa sổ lại, lại cầm một cái chăn lông đắp lên người cho ông cụ.

Không khỏi buồn bực: Chẳng phải tối qua ông cụ đi ngủ sớm lắm sao, lại dậy muộn như thế, sao còn như chưa tỉnh ngủ vậy?

Dù sao Lục Giác Dân cũng sẽ không thừa nhận tối qua vì không có Đàm Thủy Tâm ở nhà nên ông trằn trọc tới tận hừng đông, tính ra ngủ chưa được tròn ba tiếng.

Dì Hà nhẹ nhàng chỉnh chăn, đang định quay về phòng bếp thì điện thoại lại bất ngờ đổ chuông.

Tuy bà đã nhanh chóng bắt máy nhưng vẫn không tránh được đánh thức Lục Giác Dân.

“Xin chào, nhà Lục gia... Chờ một lát ạ...” Dì Hà che microphone lại, nhìn về phía Lục Giác Dân, “Ông chủ, tìm ông à!”

“Đưa máy cho tôi.”

Dì Hà đưa ống nghe qua.

“Tôi là Lục Giác Dân.”

“Chủ tịch, là tôi, Từ Trường Hạo.”

“Đổng sự Từ?” Ấn đường nhíu chặt, “Có việc gì thế?”

Giọng nói rất không vui.

“Xin lỗi vì sáng sớm đã quấy rầy tới ngài, chuyện là thế này...” Đổng sự Từ miêu tả đại khái sự tình một lần, cuối cùng nói “Chúng tôi đều rất lo lắng, nếu Lục Tổng cứ tiếp tục thế này thì rất có thể cả Lục Thị liền trở thành công cụ mua vui cho phụ nữ của cậu ấy mất.”

Ông cụ nghe xong mặt trầm xuống, “Trường Hạo, tôi hỏi cậu, Thiên Dụ là sản nghiệp của Lục Thị sao?”

“... Không phải. Nhưng cậu ấy cũng không thể...”


“Nếu đã không phải thì cậu xen vào làm gì?”

Đầu bên kia cứng đờ.

“Lục Chinh có năng lực dùng cả một ngân hàng đầu tư để lấy lòng vợ nó, lại chẳng động vào tiền của nhà cậu, cũng chẳng động vào tiền của tôi, đó là bản lĩnh của nó. Đừng nói cậu, ngay cả tôi cũng chẳng có tư cách nói gì.”

“Nhưng biểu hiện lúc này của cậu ấy rõ ràng là chưa đủ làm người ta tin phục, lỡ như ngày nào đó cậu ấy cũng đem cả Lục Thị ra mà...”

Lục Giác Dân càng thêm khó chịu trong lòng, giọng lạnh lùng đến đáng sợ, “Đổng sự Từ, tôi hỏi cậu, Lục Chinh không đủ làm người ta tin phục ở điểm nào? Là không kiếm ra tiền cho công ty, hay tiền chia hoa hồng hằng năm cho các cậu không đủ hả?”

“... Chuyện này thì không phải.”

“Vậy chứng tỏ cậu rất tán thành năng lực của nó, đúng không?”

“Hẳn là... như thế.”

“Lại nữa, vừa rồi cậu nói lỡ như ngày nào nó đem cả Lục Thị đi tặng người, cái này có thể không hả? Làm một công ty niêm yết, CEO như Lục Chinh tuy rằng có quyền lên tiếng nhất định nhưng nó cũng phải có trách nhiệm với hội đồng quản trị và các cổ đông, muốn tặng một cái công ty là có thể tặng hả?” Con mẹ cậu coi công ty là rau cải trắng chắc?

“Ví dụ...” Lục Giác Dân không cho đối phương có cơ hội mở miệng, càng nói càng tức, “Cho dù một ngày nào đó nó thật sự đem mọi cổ phần đứng tên nó chuyển cho Đàm Hi thì đó cũng là chuyện của hai vợ chồng chúng nó. Tóm lại đồ vẫn còn ở Lục gia của tôi, trời cũng chẳng lật nổi! Cậu có thể tỉnh táo một chút trước những cái buồn lo vô cớ đấy được rồi. Nếu cậu có nhiều tinh lực như thế thì nên quan tâm tới hoạt động của Lục Thị thì hơn.”

Đầu bên kia đã bị ông cụ bắt bẻ cho không trả lời được.

“Còn nữa, cháu của Lục Giác Dân tôi không phải Chu U Vương, Thương Trụ Vương, tuyệt đối không thể vì một người phụ nữ mà vứt hết trách nhiệm lên chín tầng mây được.”

“Huống chi, con bé Đàm Hi cũng không phải Đát Kỷ, Bao Tự gì đó. Về sau đừng có nhắc lại mấy cái lời kiểu như chắp tay dâng Lục Thị ra mua vui cho phụ nữ nữa. Tôi tin A Chinh, nếu đã quyết định giao Thiên Lụ cho Đàm Hi thì nghĩa là nó đã có tính toán của riêng mình rồi. Sau này đừng có vì mấy chuyện này mà tới làm phiền tôi! Cứ thế đi, cúp máy đây!”

Nói liến thoắng một thôi một hồi, Lục Giác Dân thấy trong lòng thật sướng.

Cháu của ông là người mà đám lão già này có thể bắt nạt được sao?

Đừng nói Lục Chinh, ngay cả Đàm Hi ông cũng không cho họ bắt nạt, dù sao đó cũng là mẹ các chất của ông đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận