“Rõ ràng trước đó tôi vẫn gọi được mà, sao giờ lại... À! Có khả năng là cài đặt quyền hạn từ chối cuộc gọi từ số máy lạ...” Vương Nhạc Bình đoán.
Giám đốc Hứa nhíu mày, “Vậy không ổn rồi.”
“Thực ra,“ Vương Nhạc Bình châm chước rồi nói, “Đầu phải cứ nhất định là cô bé kia, trong tay chúng ta còn rất nhiều ngôi sao nhí chính thức mà, chỉ cần hiệu quả quảng cáo đạt được thì người đại diện là ai có quan trọng gì đầu.” Cho dù không nổi tiếng thì với thực lực của Tập đoàn Tinh Huy cũng có thể làm cho nổi tiếng lên được.
Giám đốc Hứa xua tay: “Không giống nhau.”
Trong lòng Vương Nhạc Bình lộp bộp.
“Cô cũng thấy sự hưởng ứng trên weibo rồi đấy, thậm chí còn nổi tiếng ra cả nước ngoài. Ngôi sao nhí dưới năm tuổi vốn đã ít rồi, mặc dù có mấy đứa nhưng cũng chẳng nóng chẳng lạnh, còn lâu mới đạt được tới nhiệt độ mà công ty muốn. Mặt khác, đây là người mà đạo diễn Trang đã chỉ đích danh muốn chọn, sao có thể nói đổi là đổi?”
“Chỉ đích danh ư?”
“Ừ. Đạo diễn Trang vừa xem qua video liền quyết định luôn là cô bé này.”
“Vậy... phải làm sao bây giờ?”
Giám đốc Hứa trầm ngâm một hồi lâu rồi đáp, “Trước tiên tra bối cảnh của cô bé này đi đã, có thể từ chối cành ô liu do Tinh Huy đưa ra không hề do dự như thế, vậy thì điều kiện gia đình chắc chắn không tệ đầu. Mặc khác, liên hệ với phòng làm việc March, xem có thể thám thính được tin tức có ích nào không. Không có lý nào quay video cho March mà không muốn làm đại diện cho Tinh Huy.”
“Được, tôi lập tức đi làm ngay.”
Bên kia, Đàm Hi đang lâm vào trầm tư.
Hai ngày gần đây, cô thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại thế này. Sự khác nhau duy nhất là những người tìm đến trước đó đều là công ty nhỏ không có danh tiếng gì, còn lần này lại là đại ca của ngành giải trí, Tập đoàn Tinh Huy.
Đúng thế, chính là Tinh Huy một tay nâng Hàn Sóc nổi tiếng kia.
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lập tức gọi điện thoại cho Nhiễm Dao.
“Alo! Hi Hi! Vừa lúc tớ có việc muốn nói với cậu đây...” Điện thoại vừa chuyển, còn chưa đợi Đàm Hi nói gì, Nhiễm Dao đã nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cô nghe.
Thì ra, sau khi Ngộ Hạ quay video và chụp poster cho March xong, văn phòng của Nhiễm Dao có hai hướng truyền thống, một là truyền thống truyền thống, một là dùng internet làm chủ công, weibo làm trận địa.
Phòng làm việc dựa theo kế hoạch tuyên truyền đã có sẵn từ trước tuyên bố poster và video trên tài khoản weibo của mình, sau đó bỏ tiền ra thuê một vài tài khoản VIP lớn chuyển tiếp lại, sau đó lại mua một nhóm seeder, hiện tại hầu hết các văn phòng đều làm như thế, thậm chí còn có nhà chịu bỏ tiền ra mua cả hot search nữa.
Nhiễm Dao không có dã tâm lớn như thế, mà trước giờ March cũng toàn dựa vào chất lượng và danh tiếng để giành thắng lợi, thế nên cũng không định đầu tư quá nhiều tiền vào, dù sao cũng chỉ muốn nó nóng một chút để quan sát hưởng ứng của thị trường thôi.
Lúc đầu không hề có động tĩnh gì.
Sau đó, người của phòng làm việc cũng chẳng quan tâm nữa.
Ai ngờ, hai ngày trước, một tài khoản VIP lớn gần triệu fan đột nhiên lại chuyển tiếp weibo của văn phòng Nhiễm Dao, còn viết status...
“Nhìn đi! Trong mắt cô bé có ngôi sao!”
Ngày thường, tài khoản VIP lớn này chỉ hay chia sẻ mấy thứ “dễ thương”, có câu truyện siêu ngắn, cũng có trẻ con đáng yêu, nhưng đại đa số là trẻ con người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, không ngờ lần này lại chia sẻ một cô bé dễ thương người châu Á.
Các fan comment, share, sau một đêm lên men, đến hôm sau miễn cưỡng chui lên cuối bảng hot search.
Thực ra như vậy cũng không có gì, thời đại văn hóa thức ăn nhanh, nhiệt độ cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống thôi. Lại không ngờ Hàn Sóc vào like một cái, thêm một cái bình luận liền lập tức đẩy cô bé ấy lên đứng đầu bảng tìm kiếm.
Weibo được like là weibo chính của phòng làm việc March.
Bình luận là một cái trái tim.
Tiểu Thiên Hậu Hàn Sóc biến mất năm năm... đã trở lại?
Cư dân mạng lập tức nổ tung.
Có những fan đam mê âm nhạc vui đến phát khóc, tất nhiên cũng có không ít antifan không ngừng chửi bới.
“Anh Sóc, rốt cuộc anh cũng lên weibo rồi, tất cả mọi người đều chờ anh trở về.”
“Kẻ hút thuốc phiện, cả đời là màu đen!”
“Người thích anh vẫn luôn ở đây, xin anh ngàn vạn lần đừng từ bỏ!”
“Mấy đứa luôn mồm gọi Hàn Sóc trở về kia, bọn mày không thấy tội lỗi trước sự ra đi của những người cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ bắt tội phạm thuốc phiện à?”
“Xin lầu trên đừng có nghe nhìn lẫn lộn như thế! Anh sóc không hề hút thuốc phiện nhé, chỉ là lúc còn trẻ đã từng hút thuốc lá có cần sa thôi, cái này ở nước ngoài quá bình thường.”
“Ha ha! Cần sa thì không phải thuốc phiện à? Ai dạy bọn mày thế?”
“Nếu đã cút đi rồi còn về làm gì?”
Năm đó Hàn Sóc nổi tiếng bao nhiêu thì bây giờ cơn lốc quét qua hung mãnh bấy nhiêu.
Cùng với sức nóng, chuyện hút ma túy năm xưa lại bị nhắc lại, thế là video và poster quảng cáo của Ngô Hạ cũng bị share một cách điên cuồng.
Phần lớn đều là công kích Hàn Sóc, cư dân mạng vẫn còn khá khoan dung với trẻ con nên không hề giận chó đánh mèo với Ngô Hạ.
“... Chuyện là như thế. Mấy hôm trước tớ tới tham quan công xưởng ở Pháp nên chẳng biết gì, sau đó đọc email của Trương Lộ mới vội vàng trở lại, vừa xuống máy bay liền muốn gọi điện cho cậu.”
Đàm Hi lẳng lặng lắng nghe cô bạn nói xong rồi mới hỏi: “Hàn Sóc thế nào rồi?”
“... Tớ đã gọi thử nhưng tắt máy. Hi Hi, cậu nói xem liệu cậu ấy có bị làm sao không? Năm đó chỉ vì trên mạng mắng chửi quá khủng khiếp, suýt chút nữa Hàn Sóc đã...”
“Cậu đừng gấp, cứ để tớ xử lý.”
“Vậy tớ có thể làm gì đây?”
“Nên làm gì thì cứ làm đó thôi, đừng tự mình rối trước.”
“Được.” Nhiễm Dao dường như được uống một viên thuốc an thần.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đàm Hi mệt mỏi xoa thái dương, sau đó lại bấm gọi cho mẹ Hàn Sóc.
“Cái gì? Có chuyện đó sao?” Khương Mỹ Linh vô cùng khiếp sợ.
“Hàn Sóc đầu rồi ạ?”
“... Hôm trước nó và hai thằng anh nó dẫn A Thận tới châu u xem thi đấu rồi, đã về đâu.”
Đàm Hi âm thầm thở phào: “Chuyện này cứ để cháu xử lý, tạm thời đừng nói gì với cậu ấy.”