Đến tận giờ cơm trưa, Đàm Hi mới tới công ty, những sắc mặt lại tái nhợt, bước chân nhẹ bẫng.
Sài Thiệu bày ra vẻ mặt cao thâm như nhìn thấu chân tướng.
Mặt Tạ Văn Ti đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh xấu hổ.
Linda khẽ họ một tiếng, “Được rồi, tiếp tục làm việc đi, nghiêm túc cho tôi.”
Đàm Hi vừa mới tiến vào văn phòng, Lưu Diệu đã lập tức xuất hiện, “Tư liệu của mấy đồng sự và lãnh đạo cấp cao của Ban Quy đều ở đây.”
“Nhanh vậy sao? Ở đầu ra thế?” Đàm Hi nhướng mày.
“Thám tử tư.”
Đàm Hi lập tức ném cho anh ta một ánh mắt tán thưởng.
Lưu Diệu cười khiêm nhường, đột nhiên ánh mắt khựng lại, dừng nơi cổ áo khép hờ của Đàm Hi, “Khụ... Hôm nay hình như hơi lạnh.”
Đàm Hi: “?” Lạnh sao? Sao cô không cảm thấy gì... “Vừa lúc khăn quàng cổ khá là có tác dụng, Đàm Tổng cảm thấy sao?”
“Khăn quàng cổ?”
Lưu Diệu gật đầu, “Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi ra ngoài đây, tôi sẽ tiếp tục theo sát bên Bản Quy.”
“Đi đi.” Đàm Hi vẫy tay.
Sau đó mở tài liệu kia ra, nhanh chóng lật xem.
Lưu Diệu than khẽ, anh ta đã ám chỉ tới mức đó rồi, chắc là có thể phát hiện ra chứ?
Xem được một nửa, Đàm Hi đột nhiên cảm thấy thái dương đau buốt.
Cô đứng lên đi vào WC, muốn rửa mặt bằng nước lạnh, kết quả lại nhìn thấy một dấu hôn đậm màu trên cổ mình qua gương, còn bắt đầu chuyển sang màu hơi tím.
Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có được hiệu quả này chứ?
Nhớ lại lời nói đầy ám chỉ vừa rồi của Lưu Diệu, Đàm Hi lại lôi đầu sỏ gây tội ra mắng chửi một trận.
Bên kia, tâm tình của Lục Chinh rất tốt, thế nên nhìn tạo hình như một con hồng hạc của Hàn Uy cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Hàn Ủy bị ánh mắt “nóng bỏng”, khụ... tạm thời gọi là “nóng bỏng” đi, của anh nhìn chằm chằm thì cả người không khỏi toát mồ hôi hột.
Sau khi rời khỏi văn phòng liền lập tức kéo Trần Khải vào một góc, “Này, hôm nay anh ta làm sao thế hả?”
“Ai?”
“Lão Lục đó!”
“Cái gì mà làm sao?” Trần Khải chẳng hiểu ra sao.
“Anh ta không hề chửi bới cách ăn mặc của tôi, có phải rất kỳ diệu không?”
“Có lẽ... đã có lực miễn dịch rồi.”
Hàn Uy: “...” Cuối cùng mang theo vẻ mặt buồn bực trở về văn phòng Tổng giám đốc của mình.
Trần Khải cười không cho là đúng, nhưng đến khi chân chính trải qua rồi, suýt nữa lá gan của anh ta cũng bị dọa đến mức tiêu biển luôn.
“Trà pha rất ngon.” Lục Chinh uống một ngụm, gật đầu.
Hồ?
Trần Khải nghi ngờ có khi mình gặp phải ảo giác.
“Có muốn một chén không?” Vừa nói chuyện, Lục Chinh vừa tự tay rót trà, đẩy tới trước mặt anh ta.
Trần Khải cảm thấy người này có thể là Boss giả.
“Không uống hả?” m điệu trầm xuống một chút.
Lúc này, Trần Khải mới tìm thấy cảm giác lạnh lùng quen thuộc... hàng thật, hoàn tất giám định!
Cuối cùng, Trần Khải uống chén trà kia trong trạng thái được yêu mà sợ, trong lòng thầm đoán chắc sếp nhà mình lại nhặt được lời lãi gì ở chỗ Đàm Tổng rồi. Nhìn thấy không, vẫn là bộ vest ngày hôm qua, nếu nói không có gì mờ ám thì đánh chết anh ta cũng không tin.
“Đúng rồi Boss, chiều nay Lưu Tổng của Thượng Huy tới đây hẹn gặp, không có gì bất ngờ xảy ra, vậy hẳn là thúc giục hợp đồng.”
“Lưu Khải hả?”
“Vâng.”
Lục Chinh nghĩ một chút, vung tay lên vô cùng khảng khái, “Bảo anh ta mang luôn hợp đồng đã ký sẵn tới đây đi.”
Đây là muốn... nhả ra sao?
Về mặt Trần Khải vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đang cực kỳ kinh ngạc.
“Diêm Vương mặt lạnh” cũng có lúc nhận từ thế sao? Má ơi, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây thật rồi, chút nữa anh ta phải đi mua mấy tờ xổ số mới được, nói không chừng lại trúng giải độc đắc ba triệu ấy chứ.
Trần Khải rời khỏi văn phòng liền đi báo cho Thượng Huy ngay.
Lưu Khải nghe thư ký báo tin tức xong không khỏi sửng sốt: “Có chắc là không nghe lầm không?” Anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý dây dưa đến tận mười ngày nửa tháng rồi cơ đấy.
“Không nghe nhầm đâu ạ, tôi còn ghi âm lại đây mà.” Thư ký cũng không tin nổi, trời biết, Tập đoàn Lục Thị kia kiêu ngạo cỡ nào, lần này bọn họ cũng chỉ ôm một nửa hy vọng mà thôi.
Để chắc ăn, Lưu Khải liền tự mình gọi điện thoại cho Lục Chinh để xác nhận.
Đợi anh ta nói xong một đống lời nói, đầu bên kia mới lạnh nhạt đáp lời...
“Biện pháp không tệ, hợp đồng coi như trả lại ân tình cho anh.”
Nói xong liền cúp máy.
Vẻ mặt Lưu Khải đần ra, biện pháp không tệ? Trả nhân tình?
Sao anh ta chẳng hiểu cái quái gì thế? Sau một lúc lâu mới bừng tỉnh hiểu ra, lần trước tới Lục Thị bàn chuyện hợp tác, Lục Chinh đã hỏi anh ta...
“Nếu bạn gái anh không muốn gặp anh thì anh sẽ làm gì?”
Anh ta trả lời thế nào ấy nhỉ?
“Chuyện tình cảm ấy mà, không có chuyện gì mà tình một đêm không thể giải quyết, nếu có, vậy liền hai đêm.”
Xem ra ăn được rồi!
Lưu Khải ngồi trên ghế da, không nhịn được huýt sáo một cái, kinh nghiệm tán gái của anh ta vào lúc quan trọng cũng dùng được đấy chứ!
Đàm Hi đọc tài liệu Lưu Diệu đưa tới trong tình trạng cơ thể mệt rã rời.
Cuối cùng, thật sự không chịu nổi nữa, đành phải đi vào trong phòng nằm nghỉ một lát.
Không những không thấy đỡ mệt mà đầu còn càng ngày càng nặng thêm, cô ngồi dậy, tự rót cho mình một cốc nước ấm.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đàm Hi sửa sang lại quần áo, quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống, “Mời vào.”
Linda đẩy cửa tiến vào, “Đàm Tổng, đây là phương án đã được sửa chữa mới nhất, bên chỗ Aiken...” Nói được một nửa, thấy sắc mặt Đàm Hi tái mét liền khựng lại, “Đàm Tổng, có phải có khó chịu ở đầu không?”
“Hơi đau đầu.”
Linda tiến lên hai bước, đột nhiên duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cổ, “Sốt rồi?”
Đàm Hi không hề phát hiện ra, “Thế à?” Sau đó đưa tay tự sờ lên trán mình, “Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”
“Trong ngăn kéo của tôi có nhiệt kế, cổ chờ chút...” Nói xong liền lao ra khỏi văn phòng như một cơn gió.
Rồi quay trở lại rất nhanh.
“Đàm Tổng, cô thử đo xem nào.”