Nàng Dâu Cực Phẩm

Là khu biệt thự cảnh núi mà Lục Thị mới khai phá năm trước. Hàn Uy đã để lại căn biệt thự Vua mới trang hoàng cách đây không lâu cho Lục Chinh.

“Đi theo anh.”

Anh dẫn Đàm Hi đi vào.

Đi dạo hai vòng từ trên xuống dưới, sau đó cả hai quay về phòng khách, ánh mắt Lục Chinh sáng quắc: “Sao hả?”

“Địa thế đẹp, hướng đẹp, trang hoàng tinh xảo.” Đương nhiên, giá cả cũng xa xỉ, Đàm Hi đánh giá một cách khách quan.

“Sau này chúng ta về đây ở nhé, được không?” “Chúng ta?” Mày kiếm hơi nhếch lên, trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ừ, một nhà bốn người.”

“Tại sao phải thay đổi chỗ ở: Bồng Lai không tốt à?”

Ánh mắt người đàn ông thoáng tối xuống.

Đàm Hi như suy tư gì: “Thế giờ anh đang ở đâu?” “... Nhà ông bà.”

“Tại sao?”

“Không muốn ở một mình.”

“Vậy sao trước kia anh lại có thể?”

Ánh mắt Lục Chinh đen sì, nhìn cô với thái độ rất bình tĩnh, dường như Đàm Hi có thể nhìn ra mấy phần... u oán trong đôi mắt đó?

“Em tưởng đã quen sống những ngày tháng có hai người rồi thì còn có thể cam tâm tình nguyện sống một mình được nữa hay sao?” Giống như, đồ ngọt sẽ dần làm mất đi cảm giác chua, khi một đoạn tình cảm đã trở thành thói quen sẽ vô cùng khó từ bỏ!

Hốc mắt Đàm Hi nóng lên, không ngừng thổn thức.

“Dọn lại đây, chúng ta sống cùng nhau.”

“Anh nghiêm túc chứ?”

Sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị: “Nhìn anh giống đang nói đùa lắm à?”

“... Không giống.”

“Vậy quyết định của em thế nào?”

Da đầu Đàm Hi tê rần, Lục Chinh không cho cô cơ hội trốn chạy, bàn tay lớn giữ chặt sau gáy cổ, ngăn cản cố nghiêng đầu đi.

“Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm rồi, em còn muốn tiếp tục như thế sao?”


“Vậy anh có thể chuyển tới Thánh Tuyển Thiên Vực mà, chẳng phải như thế càng tiện hơn à?”

“Hừ! Nhà do tên Cố Tam đó tặng, em tưởng là anh không biết à?”

“...” Thế nên, lăn tăn nửa ngày, cũng chỉ vì cái này thôi ư?

Lục Chinh thấy cô có vẻ buông lỏng rồi bèn không ngừng cố gắng thuyết phục thêm, “Khu nhà của Hằng Phong bị đưa ra đầy vấn đề, sao có thể tốt như Lục Thị được chứ?”

Đàm Hi đảo mắt, “Căn biệt thự đó được Cố Hoài Sâm cho không, anh vào đó ở chẳng phải càng làm hắn tức hơn?”

Người đàn ông ngẩn ra, nghe thấy khá là có lý.

Cuối cùng quyết định...

Đàm Hi ở tại chỗ đó, Lục Chinh dọn sang ở.

“Nhưng mấy ngày nay phải ở đây tĩnh dưỡng.”

“Có gì khác đâu?”

“Anh có thể ở cạnh em.”

“...” Muốn thế giới riêng của hai người thì cứ nói thẳng ra.

Mấy ngày liên tiếp, Đàm Hi không tới công ty nữa mà an tâm tĩnh dưỡng.

Lục Chinh nói được làm được, ở cạnh cô suốt 24 tiếng trên một ngày, dường như muốn bù đắp hết cho quãng thời gian dài dằng dặc xa nhau.

Hai người bỏ lại sau lưng một động công việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi để bắt đầu lại cuộc sống gia đình.

Trong thời gian này, cả hai vẫn ngủ chung nhưng Lục Chinh không hề động vào cô.

Buổi chiều nào đó, Đàm Hi đột nhiên ghé sát vào anh, “Đại Điềm Điểm, có phải anh bị bóng ma tâm lý gì không?”

“Hả?”

“Thì cái đó... không cứng được ấy?”

Không phải Đàm Hi nói không có căn cứ, tối hôm qua, “trong lúc vô ý” cô đã chạm vào mấy cái, kết quả chẳng hề thấy bất kỳ phản ứng nào.

Ánh mắt tối sầm xuống, hầu hết người đàn ông trượt nhẹ: “Em có biết mình đang nói gì không thế hả?”

“Hừ hừ, em quan tâm tới sức khỏe của anh mà, có vấn đề gì sao?” Thuận tiện lợi đốt một đống lửa.

“Anh thấy, em lành sẹo nên quên mất đâu rồi.”


Đàm Hi duỗi tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt như có lửa, tràn đầy quyến rũ, “Ngoại trừ đau ra, cũng không phải không có... thích mà.”

Lời còn chưa dứt, Lục Chinh đã lập tức khiêng người lên vai: “Nhóc con, là em tự mình đưa tới cửa, chút nữa đừng có mà khóc lóc xin tha!”

Đổi lại là tiếng cười duyên dáng của người phụ nữ. Cô cố ý đấy, ai bảo người này ngày nào cũng lắc lư trước mặt cổ. Hơn nữa cũng không phải chỉ có đàn ông mới có ý tưởng đen tối, cô cũng xốn xang chứ bộ... khụ...

Tuy rằng trước đó nói lời rất tàn nhẫn, nhưng đến khi chính thức mang súng ra trận, Lục Chinh lại cực kỳ dịu dàng.

Đàm Hi rên rỉ hai tiếng, sự ngứa ngáy tê dại từ xương cụt chạy thẳng lên trên, đánh sâu vào trong não: “Anh... nhanh lên đi...”

Sau đó, là một trận lễ rửa tội như mưa rền gió dữ.

Bên này, tình sâu ý động, năm tháng an lành; bên kia, nhà cũ của Lục gia lại như chìm trong một mảnh khí áp cực kỳ thấp.

“Không về? Nghĩa là sao hả?” Lục Giác Dân nhận được điện thoại, mọi sự vui vẻ trong lòng đều bị tức giận lấn chiếm hết, trong lòng chỉ còn... hận!

Đầu bên kia, bà cụ Lục nhắc lại không một chút hoang mang nào: “Hi Hi đi công tác, tôi phải ở lại trong bọn trẻ, cuối tuần này sẽ không về nhà.”

“Rõ ràng đã bảo cuối tuần sẽ về rồi, sao bà lại nói lời mà không giữ lời chứ hả?”

“Chẳng phải là vì tình huống đặc thù nên không đi được sao, tôi biết làm gì bây giờ? Hừ, chẳng lẽ bỏ hai đứa trẻ ở nhà, không thèm quan tâm?”

Lục Giác Dân nghiến răng nghiến lợi, “Bà không thể mang hai đứa nó về đây rồi chăm sóc được hả?”

“Thôi bỏ đi, ông ghét chúng như thế...”

“Tôi ghét chúng?” Giọng cao vút lên, “Bà đúng là... nói hươu nói vượn!”

Bà cụ cũng chẳng giận, rất bình tĩnh đáp: “Dù sao cuối tuần này tôi không về đầu, ông ở nhà tự chăm sóc mình đấy.”

Nói xong, cúp máy luôn.

Lục Giác Dân siết chặt điện thoại trong tay, cả người run lên vì tức giận.

“Ông chủ, ông làm sao thế? Uống nước đi...” Dì Hà thấy thế bèn vội vàng tiến lên.

“Bà ấy rõ ràng là muốn làm tôi tức chết...” Thở hổn hà hổn hển không ra hơi.

Lần này, dì Hà không dám đáp lại.

“Bảo Tiểu Từ chuẩn bị xe đi, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc nơi đó là nơi phong thủy bảo địa gì mà khiến bà ấy vui đến quên cả trời đất, ngay cả nhà cũng không thèm về!”


AC...

“Thất thần gì? Còn không mau đi đi?”

“Ông chủ, ông quên rồi sao? Ông ấy và bà chủ cùng đi qua... bên chỗ cô Đàm mà...”

Ngực Lục Giác Dân như bị đè nặng: “Vậy tìm người khác! Tôi muốn ra ngoài...”

Rốt cuộc không thể lay chuyển được ông cụ, dì Hà vội vàng đi tìm một tài xế khác, bản thân cũng đi theo Lục Giác Dân lên xe.

“Gọi điện thoại cho Trần Khải, hỏi cậu ta địa chỉ cụ thể đi.”

“Vâng.”

“Cụ nội ơi, cụ nói chuyện điện thoại với ai thế ạ?” Cô bé con đứng ngoài ngưỡng cửa, vẫn còn buồn ngủ.

“Đánh thức bé ngoan rồi à?”

Mặt Ngộ Hạ giãn ra, “Không đánh thức ạ, là bé ngoan tự tỉnh dậy!”

Ôi trời ơi! Dáng vẻ ngọt ngào này của cô bé lập tức làm bà cụ yêu tha thiết, cho dù bảo bà đào tim đào phổi ra cũng chẳng nể là một chút nào.

“Hạ Hạ ngoan, tới mặc quần áo vào nào, đừng để bị cảm lạnh.”

“Vâng.” Chạy qua, đứng yên, tùy ý để Đàm Thủy Tâm săn sóc.

“Được rồi, tràn đầy sức sống!” Áo khoác jeans bên ngoài, linh hoạt nhanh nhẹn.

“Cụ ơi, cụ còn chưa nói với cháu là vừa rồi cụ nói chuyện với ai thế ạ?” Trí nhớ của cô bé con cực kỳ tốt.

“À... là cụ ông của cháu.”

“Cụ ông là gì ạ?”

“Là ông nội của ba cháu.”

Đôi mắt hạnh của cô bé con mở to ra, cái miệng nhỏ há thành hình chữ “O”, “Vậy nghĩa là cụ ấy rất già rồi đúng không ạ?”

“À... cái này...” Nên trả lời thế nào đây nhỉ?

“Sao ạ?” Ngộ Hạ chớp mắt tò mò.

“Tuổi khá cao, tính tình còn xấu, mặt cũng xấu nữa.”

Ngộ Hạ nghe thấy vậy thì sửng sốt, trong lòng đã lập tức để “cụ ông” sánh ngang bằng với “ông cụ xấu xa“.

Tiếp theo, A Lưu cũng ngủ trưa dậy, tự mình mặc xong quần áo, chạy ra phòng khách.

Đàm Thủy Tâm lập tức lấy cho hai chị em bánh nướng đường đỏ vừa mới ra lò, quá nửa trong số đó đều chui vào bụng Ngô Hạ.

“Ngon quá!” Nhếch miệng cười, mi mắt cong cong.


“Cục cưng thích là tốt rồi.”

“Cụ ơi, chiều nay chúng ta có thể ra ngoài chơi không ạ?” Ngộ Hạ liếm đường đỏ còn dính trên đầu ngón tay, mở miệng hỏi.

A Lưu ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên, ừ, ở nhà sắp phát chán rồi, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.

Suy xét tới tuổi tác của Đàm Thủy Tâm nên mọi người quyết định không đi xa. Bác Từ liên lái xe đưa họ tới công viên gần nhà.

“Cụ ơi, cái giá kia là để làm gì ạ?” Cô bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế dành cho trẻ em, hai chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư.

“Có thể đặt thịt và đồ ăn lên đó để nướng, rất thơm.”

Cái miệng nhỏ nhóp nhép hai cái, đã có xu thế chảy nước miếng: “Vậy cục cưng có thể ăn không ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Thích quá!”

Tiểu A Lưu ngồi ở bên cạnh, nghe thấy thế thì lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô chị một cái: Đồ trứng ngốc.

Bác Từ khởi động động cơ, lái xe chạy tới nơi cần tới.

Sau đó, một chiếc xe đi tới, dừng ngay trước cửa lớn biệt thự.

Dì Hà: “Ông chủ, tới nơi rồi.”

Lục Giác Dân trợn mắt, nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe: “Đúng là khu nhà của Hằng Phong!”

Con bé Đàm Hi kia, khuỷu tay lại thích chĩa ra ngoài như thế.

Lục Giác Dân và dì Hà cùng xuống xe, tài xế tiến lên gõ cửa...

“Từ từ!” Chuyện đã tới trước mắt rồi mà ông cụ Lục đột nhiên lại lên tiếng.

Dì Hà khó hiểu: “Ông chủ, có chuyện gì...”

“Khụ! Lên xe lấy khăn quàng cổ xuống đây cho tôi, gậy chống cũng đổi thành cái mới mua ấy.”

“Ồ, vâng.” Xoay người, dì Hà không nhịn được cười trộm. Ông cụ muốn trang điểm rồi mới đi gặp hai đứa chắt đây mà!

Ngoài miệng nói không thích nhưng rõ ràng trong lòng lại âm thầm vui mừng.

Đàn ông của Lục gia ấy mà, chưa bao giờ giỏi về nói năng, nhưng một khi đã tốt với ai thì chắc chắn là có thể đào tim đào phổi ra mà đối đãi.

“Ông chủ, khăn quàng cổ và gậy chống đây.” Dì Hà mang tới.

Lục Giác Dân đứng trước gương chiếu hậu của ô tô sửa sang một chút sau đó mới gật đầu với tài xế: “Khụ! Đi gõ cửa đi.”

Nói xong, lập tức đứng thẳng lưng, chống gậy, đứng yên trước cửa với tư thế vô cùng uy nghiêm.

Khóe miệng dì Hà giật giật, ngài không phải tới thăm chắt mà là tới phá rối đấy à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận