Nàng Dâu Cực Phẩm

Đàm Hi xoay lại, nhìn anh.

Dưới ánh nắng, khuôn mặt anh tuấn tú, khóe môi thoáng nở nụ cười.

“Ông Lục, tương lai xin hãy chăm sóc nhiều hơn.”

Hai người nhìn nhau cười.

Buổi trưa, nhân viên của Lục Thị và Thịnh Dụ gần như nhận được kẹo1hỷ cùng một lúc.

“Chocolate thủ công của Ý? Mẹ ơi, đại gia kết hôn quả nhiên có khác, tôi phải tìm một chiếc tủ lạnh đông lại.”

“Nhìn cái dáng vẻ của cậu kia! Lo mà nghĩ xem chúng ta nên mừng bao nhiêu tiền đi...”

“Sao, sắp8làm hôn lễ rồi hả?”

“Ai biết đâu, nhưng cũng sẽ phải làm thôi.”

“Chúng ta cứ có lòng là được, Đàm Tổng và Lục Tổng nhiều tiền như thế, cần gì phải để ý đến chút tiền vặt vãnh của chúng ta chứ? Cậu ngốc à!”

“Cũng đúng2nhỉ!”

“Thịnh Du chúng ta và Lục Thị đã thành người một nhà rồi, sau này há chẳng phải có thể hoành hành ngang dọc ở cái đất Tứ Phương Thành này à?”

“Cậu là cua à? Còn đi ngang với chả dọc...”

“Ví dụ thôi mà. Nói này,4Đàm Tổng của chúng ta cũng giỏi quá. Người đàn ông có tiền tài giỏi cấp cao cũng bị cô ấy thu phục được, hoàn toàn có thể xuất bản cuốn Quy tắc của trai, tạo phúc cho nữ giới chúng ta.”


“Này... sao câu này cứ nghe không xuôi tại thế nào ấy? À, Lục Tổng tài giỏi có tiền, vậy Đàm Tổng của chúng ta thua kém anh ta sao? Cậu phải phân biệt rõ, hai người này năng lực ngang nhau, ai cũng không cao tay hơn ai, biết chưa?”

“Biết rồi, biết rồi! Cậu nói đúng quá cơ!”

Đàm Thủy Tâm vừa nhận được tin liên cười tươi như hoa.

“... Chuyện lớn như thế, sao cháu không chịu nói sớm? Bà cũng tiện đi làm người làm chứng, sẵn chụp hình... Được rồi, bà không lải nhải nữa, hai cháu cứ sống hạnh phúc là được... Buổi tối Hội Tân Lầu? Nhất định sẽ đến đúng giờ... Hôm nay cháu đừng bận việc quá đấy, ngày hiếm có như vậy, phải đi dạo phố với Hi Hi, còn nhẫn nữa, cháu đã chuẩn bị chưa? Thấy chưa... lớn từng này rồi còn cẩu thả như vậy, nếu bà là nó bà chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Cúp máy, bà cụ cười tít mắt.

Lục Giác Dân đã vểnh lỗ tai lên sẵn, nghe được đại khái nội dung, ông họ nhẹ: “Chuyện gì mà vui như thế?”

“Chuyện tốt.”

“...” Nói thừa!

“Tôi nói cho ông nghe, hai vợ chồng Lục Chinh sáng nay đã đi đến Cục Dân chính làm đăng ký kết hôn rồi.”

Ông cụ giật mình.

Đàm Thủy Tâm bỗng nhiên xụ mặt: “Tối cảnh cáo ông, bây giờ ván đã đóng thành thuyền, đừng hòng giở trò phá hoại, nếu không, lần sau sẽ không dẫn ông đi thăm hai đứa nhóc kia đâu!”

Lục Giác Dân nghiến răng: “Tôi trong lòng bà là cái kiểu người thích chia rẽ uyên ương à?”

“Ai biết được... Dù sao ông cũng đã có vết xe đổ rồi.”

Ông cụ bỗng cảm thấy rất tủi thân, ông đã chọc vào ai thế này?

Gặp chắt mà cũng phải lén lén lút lút, chẳng làm gì cả mà đã bị chụp cái mũ “thích chia rẽ uyên ương” oan uổng, địa vị trong nhà cũng giảm thậm tệ.

Đúng là... giẫm phải cứt chó!

À, từ này học được khi lướt weibo với Đàm Thủy Tâm.

Ông vốn cho rằng không được nho nhã cho lắm, nhưng giờ đây lại vô cùng phù hợp với tâm tình của ông.

“Tiểu Hà, Tiểu Từ, chúng ta thu dọn đồ, đi qua chỗ Hi Hi ở vài ngày!”

Từ lúc bác Từ trở về, lúc nào cũng nhớ về hai đứa nhóc kia, giờ đây cuối cùng cũng đã đợi được cơ hội bèn vâng một tiếng, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.

Dì Hà cũng là kiểu người nói làm là làm, nhanh chóng đã sửa soạn đồ đạc xong xuôi.

“Bà chủ, chỗ bên tôi đã xong rồi.”

Bác Từ: “Tôi cũng xong rồi.”


Lục Giác Dân ngồi trên sofa, có thể nói là lòng dạ cồn cào, vô cùng khó chịu, tờ báo bị ông vò nát bấy.

Đột nhiên, tay trống rỗng.

Đàm Thủy Tâm rút tờ báo ra, “Đã vào lúc nào rồi mà ông còn không bỏ sĩ diện xuống được hả? Tôi hỏi một lần nữa, tối nay A Chinh và Hi Hi sẽ đãi tiệc ở Hội Tấn Lầu, ông có đi hay không?”

Hai chữ “không đi” suýt chút nữa đã được thốt ra theo phản xạ, nhưng may mà ông cụ đã thắng lại kịp thời. Ông cụ trầm ngâm, sau đó gật đầu với dáng vẻ kiêu ngạo, “Nếu đã đặt chỗ rồi, cũng có gọi điện thoại đến, thì cứ đi thôi.”

“Ăn xong Tiểu Từ sẽ đưa ông về? Dù sao tôi muốn ở bên đó vài hôm.”

“... Sao được chứ?!”

“Sao không được?”

“Vậy tối đi với bà.” Đàm Thủy Tâm hơi kinh ngạc, nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Ông muốn đi đầu với tôi?”

Ông cụ bực bội: “Đến lúc đó nói tiếp!”

Cứ như thế, bác Từ lái xe, một nhà bốn người rời khỏi nhà.

Đàm Thủy Tâm: “Tiểu Tử, đi đón hai đứa nhỏ trước.”

Khuôn mặt Lục Giác Dân khẽ thay đổi, tính thời gian, đã gần nửa tháng ông chưa được gặp hai cục bột kia rồi.

5 giờ 30 phút, trường mẫu giáo Cẩm Hoa tan học đúng giờ.

“Tạm biệt cô giáo, tạm biệt anh Tiểu Dịch.”

“Bye bye Hạ Hạ, lúc về nhớ add wechat của anh đó nhé...”

“Vâng.”


Bà cụ vừa xuống xe liền nhìn thấy chất gái nhà mình đang đi ra cổng trường trong tình trạng bị bao vây.

Ngược lại, xung quanh A Lưu thì vắng vẻ hơn nhiều.

Tuy có không ít nữ sinh lén nhìn cậu bé đẹp trai, nhưng lại không có ai dám bước lên bắt chuyện.

Ngay cả những nam sinh vây quanh Ngộ Hạ cũng không dám đến gần.

A Lưu không hề quan tâm đến hoàn cảnh của mình, cậu bé đi thẳng về phía trước.

“Cụ ông, cụ bà.” Phát hiện ra hai ông bà cụ, cậu bé lên tiếng chào hỏi.

Ngô Hạ cũng đầy những cậu trai đang vây xung quanh mình ra, sà thẳng vào lòng của Đàm Thủy Tâm: “Cụ bà, sao cụ lại đến đây vậy! Hạ Hạ nhớ cụ quá.”

Cái miệng nhỏ ngọt ngào suýt chút nữa đã làm bà cụ rơi nước mắt.

Lục Giác Dân ho nhẹ, thử gây chú ý, quả nhiên cô bé ngẩng đầu lên nhìn ông, đột nhiên, ngoắc tay.

Một tay ông cụ chống gậy, khom người xuống trước mặt cô nhóc.

Moah!

Một nụ hôn thật kêu.

Ông cụ ngơ ngác, dáng vẻ trông khá ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận