Nàng Dâu Cực Phẩm

Tống Tử Văn nhìn cô gái đang khóc như chú mèo con trước mắt mình, trái tim thấy đau đớn. Nhiễm Dao cứng đờ người.

Có lẽ là do di chứng do cơn sốt mang lại nên không chỉ khiến cô phản ứng chậm chạp, mà còn sinh ra ảo giác. Cũng chỉ có ở trong ảo giác, cô mới dám không tránh né nhìn đánh giá anh như vậy.

Chân mày anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hơi mím, mi tâm hơi cau lại, đôi mắt vừa đen vừa trầm.

Anh bỗng ngồi xổm1xuống, ngang bằng với cô, đưa tay ra đỡ lấy gáy cô, nhẹ nhàng xoa bóp, “Cứ ngẩng mãi thế, em không thấy mỏi à?” Nhiễm Dao nhếch miệng, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc, cô theo đà rủ cúi xuống. Thì ra không phải là ảo giác... Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông khẽ xoa bóp, đi lướt qua gáy, khiến cô run rẩy. Giống như trong mỗi đêm khuya vừa điên cuồng vừa suồng sã, anh đã từng âu yếm thân mật với cô đến thể..

Quen thuộc như8thế, nhưng lại như cách cả một thế kỷ. “A Văn.” Cô nói, “Chúng ta chia tay bao lâu rồi?” “Hai trăm lẻ một ngày.” “Anh nhớ giỏi quá.”

Người đàn ông quay đầu lại, chìa lưng về phía cô, “Lên đi.” Nhiễm Dao không nhúc nhích.

Tống Tử Văn quay đầu lại, “Em đang sốt, phải đến bệnh viện.”


“Em không...”

“Đừng có nói em không sốt, vừa rồi anh sờ thử rồi.” Ánh mắt có sự kiên quyết không nhân nhượng. Nhiễm Dao vẫn ngồi, nước mắt đã ngưng chảy, mũi hơi đỏ, “Anh thấy như vậy2có được không?”

“Sao lại không được?”

Cô nghiêng đầu, mỉm cười, “Chúng ta đã chia tay rồi!” Tống Tử Văn dùng hết tất cả lý trí và sự bình tĩnh của mình mới đè nén lại được sự xót xa đang dâng lên trong lòng. Không mãnh liệt như dao đâm, cũng không nhức nhối nhói đau như vết kim châm, mà đó là từng cơn đau đớn như khoét da cắt thịt, không thể giải thoát được.

Anh nở nụ cười, là nụ cười nhạt nhẽo theo thói quen mà Nhiễm Dao thường thấy.

“Chia tay rồi4thì không đưa em đến bệnh viện được à? Cho dù chỉ là giữa bạn bè bình thường với nhau...” “Nhưng em không muốn.” Nhiễm Dao khẽ nói, cắt ngang lời anh.

Người đàn ông khựng lại.

“Không muốn anh đưa đi, cũng không muốn làm bạn bè bình thường, thậm chí còn không muốn gặp lại anh, anh hiểu chưa?” Ánh mắt cô gái trong suốt như thuở mới gặp gỡ, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói thận trọng.

Không hề điên cuồng gào thét, vẫn là sự nhu hòa uyển chuyển mà hàm súc, giọng nói đã hơi khàn đi. Từ đầu đến cuối, mềm mại đến không thể tin được.

Nhưng nghe kỹ ý tứ sâu xa đằng sau lời nói của cô sẽ hiểu ra rằng cô kiên quyết đến đâu. Cơ thể người đàn ông hơi lắc lư, trái tim như có trăm ngàn lỗ thủng. “Cho nên em muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với anh, chỉ làm... một người xa lạ?” Bốn chữ cuối cùng, nhẹ như thể không có trọng lượng, nhưng để nói ra được lại muôn vàn khó khăn. “Nếu như có thể, em hy vọng là như vậy.” Ánh mắt Nhiễm Dao vô cùng nghiêm túc, không hề có chút giận dỗi nào.


“Ha... ha ha...” Tống Tử Văn cười thấp, tay siết lại thành nắm đấm, toàn thân run rẩy. Nhiễm Dao nhìn đi chỗ khác, hít mũi, hờ hững đến mức gần như không có bất kỳ tâm trạng nào: “Nếu đã kiên quyết chia tay thì đừng dây dưa thêm nữa. Anh sẽ tái hôn, em rồi cũng sẽ lấy người khác. Từ nay về sau, ai có cuộc sống riêng của người đó, có lẽ mãi mãi cũng không bao giờ gặp nhau nữa.”

Đau lòng đến tột cùng có cảm giác gì?

Tống Tử Văn: Khóc không ra nước mắt. “Em thực sự... cứ buông tay như thế sao?” Anh nắm lấy tay cô, không ngừng siết chặt hơn.

Nhiễm Dao không giãy ra, đôi mắt hạnh đẹp đẽ mà đa tình, ngơ ngác lưu luyến nhìn qua góc cạnh gương mặt anh tuấn của người đàn ông, sau đó, mười đầu ngón tay siết chặt, khẽ nắm lại.

Đáy mắt người đàn ông ánh lên hai đốm lửa nho nhỏ.

Chỉ cần có nguyện ý cho thêm một chút củi vào thôi, dù chỉ là một chút chút... “A Văn, cảm ơn anh đã cùng em trải qua bốn năm, để lại trong em nhiều hồi ức đáng để làm kỷ niệm. Tuy quá trình gập ghềnh trắc trở, nhưng em thực sự rất vui vẻ. Cho dù chúng ta không còn ở bên nhau nữa, em cũng rất cảm kích anh.”

Chính người đàn ông này đã mang cho cô sự rung động của mối tình đầu, khiến cô từ một cô gái biến thành một người phụ nữ thực sự. Cũng từng oanh liệt hào hùng, và không thiếu hạnh phúc bi ai. “Có một số người sẽ gặp được tình yêu khi còn trẻ tuổi. Có một số người sẽ có được tình yêu vào những năm tháng xế chiều. Cũng có một số người có lẽ cả đời cũng không biết được cảm giác yêu một người là thế nào, cũng không biết cảm giác được người yêu có dư vị ra sao.” Hai tay Nhiễm Dao ôm đầu gối, nghiêng đầu gối lên cánh tay mình, nhìn về ánh đèn đường thấp thoáng phía xa xa, nở một nụ cười nhạt trên môi, “Em rất may mắn vì đã được gặp anh, cùng anh tạo nên những năm tháng đẹp đẽ, quen biết nhau, yêu thương nhau, cho đến nay em cũng chưa bao giờ thấy hối hận.”

“Không hối hận sao?” Người đàn ông rủ mắt xuống, khẽ lẩm bẩm.


“Nói ra có lẽ anh không tin, kể từ ngày đầu tiên nhận lời yêu anh, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý chia tay.” Tống Tử Văn chấn động, trong mắt dâng lên sự kinh ngạc, bi ai, hổ thẹn, bất ngờ...

Tất cả mọi tâm trạng đến dâng lên cực hạn.

Nhiễm Dao không nhìn anh, cũng không dám nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh đèn đường lấp ló phía xa, khuôn mặt nhìn nghiêng quật cường và cố chấp.

“Anh đã từng nói, khác biệt giữa chúng ta quá lớn.” Quả táo xanh mọc trên cây còn chưa chín thành quả táo đỏ, nhưng đã nằm trong giỏ của bác nông dân, ép buộc mang ra chợ bán.

Gặp gỡ là ngẫu nhiên, nhưng chia xa lại là tất nhiên. Cô biết, vẫn luôn biết điều này, cho nên bốn năm nay Nhiễm Dao vẫn luôn coi mỗi ngày họ ở bên nhau trở thành ngày cuối cùng họ được ở bên nhau, để trân trọng, để khắc ghi. Không ai biết được sự tuyệt vọng của cô, cũng không ai có thể hiểu được sự hoảng sợ của cô.

Nhìn xem, ngay cả Tống Tử Văn, người yêu đã từng thân thiết với cô như thế cũng không biết được cô đang nghĩ gì... Nhiễm Dao cong môi lên, có chút đắc ý, nhưng lại phảng phất nỗi bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận