Nàng Dâu Cực Phẩm

Hàn Sóc nhìn theo hướng tay của cô gái lễ tân, thấy một bóng người màu trắng ẩn hiệu phía sau chậu

cây xanh. Quen thuộc... đến kỳ lạ. Cô lại gần, “Xin hỏi, cô...” Người phụ nữ đứng dậy, quay lại, mỉm cười với Hàn Sóc. “Chị Thu!” Hàn Sóc kinh ngạc kêu lên.

“Đã lâu không gặp, A Sóc.”

“Sao... sao... sao... sao chị lại đến đây?!”

“Sao sao sao sao tôi lại không đến đây được?”

“Đi, chúng ta đi tìm quán cà phê nào đó ngồi nói chuyện.”

“Không cần đâu, đến phòng tôi đi, rồi gọi phục1vụ phòng, mang hai ly đồ uống đến là được.”

“Chị đã thành người quản lý vàng rồi, sao vẫn còn tiết kiệm như vậy chứ?” Người phụ nữ đẩy cô vào trong thang máy: “Có thể tiết kiệm được thì đương nhiên là không thể lãng phí rồi.”

Triệu Thu, người quản lý cũ của Hàn Sóc. Năm xưa cô ta thay thế Trương Á, biển Hàn Sóc từ một ca sĩ hoang dã tự do trở thành tiểu thiên hậu của giới ca si.

Trong khoảng thời gian đó chăm chỉ lao động, không ngại gian khổ.

Xảy8ra chuyện đó, Hàn Sóc vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô ta. Triệu Thu vỗ vai cô: “Đừng ngốc nữa, ai lại không có thời trẻ tuổi nông nổi bồng bột chứ? Có trách thì chỉ trách Chu...”

Người phụ nữ kịp thời im lặng. Tuy chuyện đó đã trôi qua năm năm rồi, rất nhiều người đã quên đi chi tiết, chỉ biết rằng “Hàn Sóc hút thuốc phiện”, nhưng Triệu Thu mãi mãi không quên được: bức ảnh đó lại được tải lên từ chính tài khoản weibo của bản thân Chu Dịch!

Từ2đó mới dẫn đến làn sóng share điên cuồng, như cơn hồng thủy dào dạt, không chừa ra bất kỳ một khoảng thời gian nào để Tinh Huy có thể chuẩn bị.


Hàn Sóc uống một ngụm nước có ga, không để tâm đến, không chỉ nụ cười hờ hững, mà ánh mắt cũng không một gợn sóng, “Chuyện đó đã qua rồi.” “Em nghĩ thông suốt được là tốt nhất.” Triệu Thu mỉm cười, nhưng trong lòng lại đau xót khó chịu. Nếu như năm xưa cô ta có thể kiên quyết hơn một chút, tiến4hành khuyên nhủ can ngăn ngay lập tức khi biết mối quan hệ không bình thường giữa Hàn Sóc và Chu Dịch, chứ không ngầm đồng ý phóng túng cho họ, thì liệu cuối cùng kết quả có thay đổi hay không? Ít ra thì, sẽ không thảm thiết đến thế.

Chu Dịch là kẻ đầu sỏ gây nên tội, nhưng cô ta cũng là kẻ đồng lõa gián tiếp!

Mấy năm nay, Triệu Thu trưởng thành rất nhanh, các nghệ sĩ dưới tay cô ta đều nổi tiếng và thành công, tiếng tăm cũng ngày một vang xa, nhưng chuyện đó vẫn luôn chôn vùi trong lòng cô ta, không thể buông xuống được. Cho đến ngày hôm qua, cô ta được mời tham gia buổi lễ công chiếu phim Hoa sơn trà, sau khi xem hết phim, đột nhiên cô ta nảy ra một dự cảm vô cùng mãnh liệt...

Những người thuộc giới này, cho dù lưu lạc bao lâu, cuối cùng rồi cũng sẽ trở về! “A Sóc, nếu như em vẫn còn tin chị, vậy đừng từ chối.” Triệu Thu lấy một bản tài liệu trong túi xách ra, đẩy đến trước mặt Hàn Sóc. “Chị Thu, chị mang về đi, em không cần.” “Chẳng lẽ em vẫn còn oán hận Tinh Huy? Thực ra, năm xưa...”

Hàn Sóc lắc đầu, “Không có. Em không hận ai hết.”

Là do cô tự tạo nghiệt, đã chọc phải một con sói độc ác, cho dù có bị cắn thì cũng đáng đời thôi. “Vậy tại sao...” Hàn Sóc ngửa đầu, uống một ngụm nước có ga nữa, cái cổ trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh đèn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy rõ cả những huyết quản màu xanh tím.

“Em không dự định phát triển ở trong nước.”

Triệu Thu hơi ngạc nhiên: “Vậy "Hoa sơn trào?” “Vốn dĩ nó chỉ chiếu các suất chiếu đêm ở u Mỹ, nhưng Tinh Huy yêu cầu đưa vào Hoa Hạ, với tư cách là nhà đầu tư.”

“Vậy em...”

Hàn Sóc nhún vai, cười nói: “Tinh Huy là ông chủ vung tiền, một kẻ vô danh tiểu tốt như em sao ngăn cản được chứ.”

“Vậy nếu nhỡ bộ Hoa sơn trào hot...” “Đừng! Em không muốn bị đào bới lên một lần nữa đâu.”

Nhớ lại năm đó, đám cư dân mạng chỉ muốn dìm chết cô, nay sẽ chỉ khiến sự việc trầm trọng hơn mà thôi.


“Không có gì là tuyệt đối cả, em chỉ hút cần sa trong quãng thời gian trẻ tuổi bồng bột vô tri, đương nhiên chị không biện bạch gì cho người hút cần sa, chỉ bàn luận chuyện chính đáng thôi. Nó khác so với hút thuốc phiện mà. “Vậy thì sao?”

“Lấy lại sự trong sạch cho em cũng không phải là chuyện không thể. Dưới trướng Tinh Huy có một đội ngũ làm truyền thông vô cùng xuất sắc...”

Hàn Sóc cong môi, nhưng trong mắt lại không hề ánh lên ý cười: “Chị Thu, chị nên rõ rằng, chuyện hút thuốc phiện dù có tẩy thế nào cũng không thể trắng được, thậm chí có khi còn bị phản ứng ngược.”

Triệu Thu trầm mặc.

“Chị cầm hợp đồng về đi, nhân tiện chị nói với Dạ Tống, em tự có dự định của riêng mình. Nếu như muốn phát triển ở trong nước, Tinh Huy sẽ mãi là sự lựa chọn đầu tiên của em.”

“... Thì ra em đã biết cả rồi.” Triệu Thu khẽ than.

Hôm nay cô ta đến đây, vừa là bạn bè, cũng vừa là thuyết khách của Dạ Huy Nguyệt. Tiễn Triệu Thu đi, Hàn Sóc rửa mặt, ồ... vẫn nên đi ngủ một giấc thì hơn.

***

Điện ảnh Thế Kỷ. Văn phòng tổng tài. “Chu Tổng, chị Amy đang ở bên ngoài.” Chu Dịch ngước lên, thư ký trốn tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Mới sáng sớm ngày hôm nay vị đại gia này đã có điều gì đó bất thường rồi, cứ đen sì mặt lại không nói không rằng, đã mắng ba vị quản lý, trong đó có hai người là nam. Có lẽ tối qua gặm phải súng rồi, thư ký không dám chọc vào, chỉ có thể cúi đầu xuống. Chu Dịch: “Gọi cô ta vào đây.”

“Vâng.”

Amy vừa vào bên trong đã cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo đè nén. Cô ta nắm thật chặt áo khoác ngoài, hít sâu, đứng thẳng người lên. “Chu Tổng.”


“Ngồi đi.” “Tôi có một suy nghĩ.” Amy đánh giá trạng thái người đàn ông, mang theo giọng điệu thăm dò. “Nói ra nghe xem” Chu Dịch đóng nắp bút, gập lại tập tài liệu, ngửa người ra sau dựa vào ghế. “Về bộ phim tối qua, Hoa sơn trà...”

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt thâm trầm tối tăm.

“Tôi cho rằng...” Amy cắn răng, “Chole là một nữ diễn viên rất có tiềm năng, chúng ta hoàn toàn có thể ra tay trước, giữ cô ta ở lại Thế Kỷ, tin rằng cộng thêm sự bồi dưỡng đào tạo, tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện.”

“Cho dù cô ta còn có một thân phận khác?” “Cho dù cô ta là Hàn Sóc, nhưng diễn xuất của cô ta mọi người đều đã được chứng kiến! Tôi có dự cảm, bộ

Hoa sơn trà nhất định sẽ hot!” “Ha...” Chu Dịch cười lạnh, “Cô lấy gì ra để bảo đảm trong khi bộ phim đó hot, cô ta sẽ không bị dư luận công kích? Rồi lại lấy gì ra để bịt miệng họ lại? Nếu như, cô ta giống như năm năm trước, biến mất không tăm tích, cố định sẽ cứu vãn lại tổn thất như thế nào?”

Amy á khẩu không nói được gì.

“Cô nghĩ cho kỹ rồi hãy nói Chu Dịch cười lạnh. “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy sao?” “Tôi nhớ trước đây hình như cô không nói như vậy?” Hai má Amy đỏ bừng, “Tôi thừa nhận, suy nghĩ của tôi lúc đó có chút hẹp hòi nông cạn.” “Cô đến chỉ vì chuyện này thôi sao?” “A...Còn nữa, Tiểu Dương của tổ phê bình phim, chính là Dương Hoài, hôm nay cậu ta bị lỡ chuyến bay nên không thể đi Hồng Kông được, dù sao có thêm cậu ta cũng không nhiều, bớt đi một cậu ta cũng không ít.”

“Tại sao lại lỡ chuyến bay?”

“Hình như là... xem phim quá muộn, nên sáng sớm dậy muộn.” “Xem phim?” Chu Dịch nhíu mày. “Hôm qua anh bảo mọi người đến khu C tập hợp mà nên họ mới xem được một nửa bộ Hoa sơn trà. Cậu ta sau khi về lại mua thêm một tấm vé khác, ngu ngốc đợi đến 3h10, xem hết phim ra cũng đã là bốn rưỡi...”

Giọng Amy càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô ta đã phát hiện ra được sự thay đổi rõ ràng của Chu Dịch.

Mới đầu còn lạnh lẽo không chút cảm xúc, đến nay đã như đóng băng ngàn dặm, từ mùa xuân vào một cái đã sang đông, cảm giác đó thực sự là không phải sảng khoái vừa đâu. Chu Dịch: “Nếu như ngày kia tôi không nhìn thấy bản thảo phê bình phim của cậu ta thì bảo cậu ta thu dọn đồ đạc rồi cút ngay đi cho tôi...”. Amy rụt cổ lại: “Tôi sẽ truyền đạt lại nguyên văn lời anh.”

“Không còn chuyện gì khác thì cô ra ngoài được rồi đấy.” “Vậy còn Chole...”

“Nói sau đi.”

Amy xám xịt rời đi, trước khi đi ra khỏi cửa, cô ta còn nghe thấy Chu Dịch gọi đường dây nội bộ: “Bảo Trương Hướng Dương đến đây.” Cánh cửa khép lại, ngăn bầu không khí lạnh lẽo áp lực trong phòng. Amy vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.


Nhưng mà, Chu Tống tìm Trương Hướng Dương làm gì chứ?

Gần đây hình như các nghệ sĩ trong công ty cũng không xảy ra chuyện gì, không nghiêm trọng đến mức phải huy động bộ phận truyền thông đối ngoại giải quyết nguy cơ...

Nhún vai, Amy không nghĩ thêm nữa, sải bước rời đi. Cô ta cho rằng chuyện ký hợp đồng với Chole đã tan tành mây khói rồi, dù sao thì biểu cảm của Chu Dịch lúc đó hình như cũng không vui vẻ gì.

Amy lại nghĩ đến bài viết “không chịu trách nhiệm bại lộ tin tức” trên tuần san kia. Tối qua sau khi về nhà, cô ta đã lên mạng tìm kiếm, muốn tìm bản gốc. Nhưng đáng tiếc, đã năm năm trôi qua, ngay cả chút manh mối liên quan cũng không còn nữa.

“Đúng rồi! Còn có báo cắt lại...”

Trước khi cô ta trở thành người quản lý, có thói quen thu thập tin tức trong giới giải trí, gặp phải sự kiện lớn nào cũng đều cắt lại mẫu báo đó để ghi lại.

Năm xưa chuyện Hàn Sóc hút thuốc phiện rúng động khắp nơi, cô ta không thể nào không quan tâm đến được. Quả nhiên cô ta đã nhanh chóng tìm thấy.

Càng xem càng thấy chấn động, đến cuối cùng đã trợn mắt há mồm. Thì ra, cái gọi là “bức ảnh hút thuốc phiện” năm xưa lại được đăng tải lên đầu tiên từ tài khoản weibo của Chu Dich!

Có ảnh chụp màn hình làm bằng chứng, Amy có muốn không tin cũng khó. Trên báo còn đào bới ra mối quan hệ của hai người chu, Hàn. Tại sao Chu công tử vô duyên vô cớ lại đi tiết lộ tin tức động trời về tiểu thiên hậu chứ?

Đâu phải bỗng dưng lên cơn điên đầu!

Kết luận cuối cùng là – hai người này có quan hệ mờ ám, thông đồng với nhau!

“Hàn Sóc có thể nhanh chóng nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nghĩ lại thì chắc chắn là có sự cất nhắc của anh chàng con ông cháu cha này, nói trắng ra, là bán thịt đánh đổi lại.” Nguyên văn lời báo viết. Amy không khỏi nghĩ lại trong buổi lễ công chiếu bộ Hoa sơn trà kia, Chu Dịch đã thể hiện một loạt những hành vi bất thường. Bỗng nhiên, bừng tỉnh hiểu ra!

“Fuck! Đây mới là tin sốc thực sự!”

Chu Dịch lên cơn ghen, còn chưa dứt tình được với tiểu thiên hậu, chỉ có như vậy mới giải thích được tất cả mọi chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận