Nàng Dâu Cực Phẩm

Chu Dịch hỏi lại một lần nữa David nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Người Hoa Hạ các người đều thích hỏi tuổi tác người khác như thế sao?”

Ở nước của ông1ta, đây là một hành vi cực kỳ không lịch sự. Nhìn lướt qua mái tóc bạc kia, Chu Dịch tỏ vẻ ghét bỏ, cười lạnh, thốt ra một chữ: “Già.”

David:“...”

“Tránh xa người8phụ nữ của tôi ra một chút.” “Người phụ nữ của cậu?”

“Hàn Sóc.”

“Hả...”

“Còn nữa, cô ấy không thích đồ cải trắng già nhăn răng.” Câu nói này, là một câu châm chích chính2tông.

Vẻ mặt David ngơ ngác: “What?!” Đồ cải trắng... da nhăn răng?

Là cái quái gì? Chu Dịch chẳng thèm để ý đến, tự biên tự diễn tiếp: “Cô ấy thích kiểu sói lớn4khỏe mạnh như tôi, understand?”

David muốn nói không, nhưng nhìn vào ánh mắt sắc bén của đối phương, ông ta chỉ đành gật đầu theo bản năng.

Cười lạnh một tiếng, Chu Dịch sải bước rời đi

Chỉ dựa vào cái thứ này mà cũng muốn giành phụ nữ với hắn ư? Cái quái gì đây? Nhưng bản hợp đồng kia....

Chu Dịch siết chặt nắm tay, chết tiệt!

Dạ Huy Nguyệt, cái lão già không biết xấu hổ!

Vào lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ nghĩ cách lôi kéo Hàn Sóc, thì lại được tin Hàn Sóc sắp đi rồi.

“Morocco?”

Amy thấy lạnh gáy, “Tôi cũng nghe người khác nói thôi.”

Chu Dịch nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.

Amy không dám giấu giếm: “Chole không ký hợp đồng với bên studio Hollywood, kiểu hợp đồng này khác với loại bình thường, cô ấy không bán mình cho công ty quản lý mà chỉ ký theo tác phẩm. Morocco đầy những dòng phim nghệ thuật, chắc là có kịch bản hay nên cô ấy mới qua đó.” Vả lại đa số phim nghệ thuật đều nhắm đến việc nhận thưởng, đủ để thấy dã tâm của Chole không hề nhỏ. Chu Dịch cười lạnh, cô ấy trốn cũng khá nhanh đấy chứ! “Tôi muốn bắt người thì cô lại nói cho tôi biết con vịt đã nấu chín sắp bay ư?” Da đầu Amy tê dại: “Doanh thu của Hoa Sơn Trà sờ sờ ra đó, Tinh Huy quý trọng người tài, nên không thể buông tay đâu. Còn chúng ta... không mạnh về phương diện quyền tự chủ cho nghệ sĩ...” Tất nhiên người ta sẽ không đồng ý rồi. Chu Dịch muốn lôi kéo Hàn Sóc nên bắt cô ta làm lính hầu, xông pha trận địa gần nửa tháng, nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì.

Amy nghĩ, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng sẽ bỏ Thế Kỷ chọn Tinh Huy. Dù sao, không ai muốn sống dưới trướng bạn trai cũ khốn nạn của mình... như thế thì ức chế lắm!


Văn phòng chìm trong im lặng. Một lúc lâu sau, Chu Dịch lên tiếng: “Chuyến bay khi nào?”

“Sáng nay.” “...” Mẹ nó bây giờ đã là buổi chiều rồi!

Amy ngoảnh mặt đi, không nhìn vẻ mặt xanh lè của hắn nữa. Hàn Sóc ra đi vội vàng. Đàm Hi và Nhiễm Dao không kịp tiễn. Cô đã bỏ lại tất cả hướng về tương lại một cách rất dứt khoát tiêu sái.

Hai ngày sau, Ins của Hàn Sóc có cập nhật trạng thái mới, trong đó đăng tải một tấm hình chụp bên bờ biển, đi kèm với một dòng status bằng chữ phồn thể.

“Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá lâu lan chung bất hoàn.” *Trăm chiến trên cát vàng thủng áo giáp, không phá giặc Lâu Lan quyết không về. (Một câu thơ trong Tòng quân hành.)

Khi Chu Dịch nhìn thấy đã trầm mặt một lúc lâu, sau đó gọi vào số điện thoại nội bộ: “Hủy vé máy bay ngày mai.” Thư ký vẫn còn đang ngơ ngác thì đầu dây bên kia đã cúp rồi.

Không đi... Morocco nữa?”

Tâm tư của ông chủ thật khó đoán, dao động cảm xúc còn thất thường hơn cả khi phụ nữ đến ngày đèn đỏ.

Mùa hè dần trôi qua, mùa thu đã sắp đến.

Phòng làm việc March bận rộn chuẩn bị cho thời trang thu, Nhiễm Dao bận tối mặt tối mày.

May mà bản vẽ thiết kế đã làm xong trong hai tháng trước, nhiệm vụ trước mắt bây giờ là chỉnh sửa chi tiết và hối thúc công xưởng may xong thật nhanh. Nhờ vào khả năng hút tiền siêu mạnh mẽ của Hạ Hạ đáng yêu, poster và catalogues vừa tung ra, tình hình dự báo doanh thu vượt qua dự kiến, lô hàng đầu tiên được bán hết sạch, khí thế này chẳng khác nào châu châu ùa đến, thấy cái nào ăn được là nuốt hết vào bụng. Mắt thấy một ít hàng tồn kho cuối cùng sắp không thể chống đỡ được, hết cách, chỉ đành vùi đầu vào may gấp.

Nhưng quy mô của nhà xưởng đang hợp tác có hạn, không thể nhận một lượng lớn đơn đặt hàng gấp như thế, Nhiễm Dao chỉ đành phải thử đi liên lạc với xưởng may mặc khác. Chạy không ít nơi, đều nói năng lực có hạn. Chạy suốt một tuần lễ, mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ bốn tiếng đồng hồ, vừa phải quan sát tiến độ, vừa còn phải tìm xưởng may thích hợp. Buổi trưa đa số đều giải quyết trong xe, nào là mì, cơm chiên, hoành thánh... miễn là có thể lắp đầy bụng là được. Suốt mấy ngày như thế, cô gầy đi không ít, quầng thâm mắt càng ngày càng đậm. Tháng trước Sở Kiều đã bắt đầu tham gia lớp tập huấn thi nhân viên công chức quốc gia, phần thi viết trên cơ bản không có vấn đề gì, chủ yếu là đào tạo kỹ thuật phỏng vấn.

Trở về từ thành phố Q, vừa xuống sân bay đã chạy thẳng về phòng làm việc của Nhiễm Dao.

“Lộ Lộ!” “Ý? Anh sở à, lâu rồi không thấy anh đến đây, tìm Nhiễm Tổng sao?”

Sở Kiêu nhìn xung quanh: “Cô ấy đâu?”

“Ra ngoài rồi.”

“Đi đâu rồi?”

“Ở chỗ công xưởng ngoại ô phía Tây.” Anh ta cau mày, đi xuyên qua Lộ Lộ, sải bước bỏ đi. Lúc xuống lầu, bậc cầu thang gỗ bị anh ta giẫm kêu lạch cạch. Lộ Lộ ngơ ngác, hình như... có vẻ rất tức giận?

Lái xe đến ngoại ô phía Tây, một chuỗi các công xưởng lướt qua ngoài cửa sổ, Sở Kiêu bực bội đập vô lăng, “Chết tiệt...”


Nhiều nhà máy như thế, rốt cuộc Nhiễm Dao đang ở đâu? Bỗng nhiên, bên đường có một chiếc xe quen thuộc đập vào mắt, anh ta thở phào, tấp xe vào. Vừa hay gặp phải nhiễm Dao bước ra từ phía nhà máy đối diện. Cô bắt tay với một người đàn ông trung niên đầu to tại béo, nở một nụ cười hết sức tươi tắn.

Vô cùng hấp dẫn mê người.

Sở Kiều đi thẳng qua đó, Nhiễm Dao kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”

“Đây là?” Người đàn ông trung niên nhìn Sở Kiều. Chữ “bạn” sắp được thốt ra thì bả vai bỗng nặng trĩu, Nhiễm Dao sửng sốt, ánh mắt thắc mắc khó hiểu, người này lại lên cơn điên gì đây?

Sở Kiều không nhìn cô, mà quan sát người đàn ông trung niên kia: “Khụ! Chào ông, tôi là bạn trai của cô ấy.” Nhiễm Dao: “”

Ánh mắt của người đàn ông trung niên kia bỗng dưng thay đổi, nhìn Nhiễm Dao bằng ánh mắt sâu xa khó dò. Ông ta cảm thán: “Dao Dao cũng đã lớn rồi, tốt thật...”

Giọng điệu này... Sở Kiêu ngơ ngác, anh ta đã hiểu lầm gì rồi đúng không? “Ha ha ha....” Sau khi đi khỏi nhà máy một khoảng xa, Nhiễm Dao không nhịn nổi nữa, cô ngả người ra sau, bật cười lớn tiếng. Sở Kiều đỏ mặt, lúng túng không thôi. “Em cười đủ chưa?” Anh ta tỏ vẻ hết cách rồi.

“Cười... cười thêm chút nữa... Ha ha ha...anh quả thật... rất buồn cười đó biết không?” “Im đi! Không được cười!”

“Khụ! Thêm ba giây nữa... Ha ha ha...”

Vẻ mặt Sở Kiêu đen thui. Cuối cùng, Nhiễm Dao hít thở sâu, ngừng cười: “Được rồi, được rồi, không cười không cười nữa. Không phải anh đang tham gia tập huấn sao? Sao giờ lại ở đây?” “Tập huấn kết thúc rồi.” “Ồ.”

“Còn chẳng biết đến sân bay đón anh!”

“Anh có nhắc đến đâu.”

“Này!” Sở Kiêu gào lên, “Em để tâm một chút được không hả? Làm gì có ai tự đi nhắc chuyện này chứ?”

“Tôi lại không biết số chuyến bay của anh...” “Bỏ đi!” Vẻ mặt buồn bực.

Khi còn ở nước ngoài, đầy phụ nữ theo đuổi anh ta, sao lại đụng phải người thờ ơ thế này?

Nhiễm Dao “ở” một tiếng, móc chìa khóa xe ra. “À...” Sở Kiều chủ động lên tiếng, “Sao em lại chạy đến khu ngoại ô phía Tây này vậy?”

Vùng này không những loạn mà còn phức tạp, kiểu người gì cũng có.

“Nhà xưởng lúc trước không thể nhận một lượng đơn hàng lớn nên chỉ đành tìm nhà xưởng khác. May mà...” Nhiễm Dao thở phào, hai mắt sáng rực, “Cuối cùng cũng đã xử lý xong rồi”


“Cái ông mập lúc nãy...”

Nhiễm Dao trừng mắt nhìn anh ta: “Ông mập gì chứ? Đó là cha của bạn học của tôi, phải gọi là chú!”

“Có quan hệ khá tốt với em đó chứ!”

“Tất nhiên rồi! Trước đây đến nhà bạn học ăn cơm, chú ấy rất nhiệt tình, nấu cơm cũng rất ngon. Tôi còn nghĩ rằng chú ấy là đầu bếp cơ, thật không ngờ chú ấy lại mở xưởng may.” “... À.” Hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm buồn cười.

Nhiễm Dao mím môi, “Sau này anh đừng nói linh tinh nữa, bạn trai gì chứ... ăn không nói có.”

Cái chữ “chế” vừa mềm vừa dịu, khiến con tim Sở Kiều run lên.

Thật hay.

Hay đến mức, trái tim trở nên ngứa ngáy.

“Anh bảo vệ em mà!” Lý lẽ hùng hồn. Nhiễm Dao bĩu môi, cách xa anh ta ra một chút.

Sở Kiều vội vàng dán sát vào, “Em xem, một cô gái như em lại chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này, lỡ gặp phải người xấu thì sao? Vào lúc này có anh đứng ra, đối phương mà nhìn thấy, chu choa, tên này to con thế thì tất nhiên sẽ không manh động làm điều gì đen tối, đúng không?”

“Nói như thế thì tôi còn phải cảm ơn anh à?” “Hề hề... không cần khách sáo!” Sở Kiều xua tay “Chúng ta là ai với ai chứ? Nói cảm ơn thì xa lạ quá rồi.”

Nhiễm Dao thầm nghĩ, mặt dày thật. Vài ngày tiếp theo, Nhiễm Dao hối hàng cả hai bên, vẫn bận tối mắt tối mũi như cũ, Sở Kiều bị nhốt trong nhà ôn tập. Chớp mắt, đã đến đầu tháng Mười hai, kỳ thi đã đến. Sở Kiêu thi xong, lái xe đến phòng làm việc của Nhiễm Dao ngay, lên đầu, chạy thẳng vào trong. “.... Xoay người, 45 độ là được rồi, tôi phải đo vị trí từ nách xuống dưới eo hông... đúng, xoay qua bên một chút, đúng, giữ nguyên....”

Nhiễm Dao đang đo kích thước cho khách, đối phương muốn làm một bộ đồ vest. Cơ thể anh ta không cao, nhưng vóc người rất đẹp, cơ bắp múi nào ra mùi đấy, rõ ràng là có tập luyện qua. Sở Kiều vừa vào cửa thì nhìn thấy một người đàn ông đang cởi trần nửa người trên, còn đôi tay nhỏ nhắn của Nhiễm Dao thì lại... sờ mó lung tung trên người anh ta?

Đệch!

Cái quái gì đây? Động tĩnh thế kia thu hút ánh nhìn chú ý của hai người cùng một lúc, người đàn ông kia cau mày, ánh mắt bất thiện.

Sở Kiều không cam tâm, trừng mắt nhìn lại. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Đột nhiên, cô nở một nụ cười với Sở Kiều đang đứng đực ra ở chỗ cửa vào: “Tôi vẫn còn vài phút nữa, anh ra ngoài đợi tôi trước nhé, được không?” Sở Kiêu suýt chút nữa đã bị hoa mắt vì nụ cười của cô. Anh đáp một tiếng được, rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Lúc nãy tiểu tiên nữ mới cười với anh ta đúng không? Đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, để lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu!

Ôi ôi! Sau khi Nhiễm Dao mỉm cười tiễn khách đi, cô xoay người đi vào khu nghỉ ngơi liền thấy Sở Kiều đang nằm trên sofa, vùi mặt vào gối, tay đang cử động, chân cũng đang cử động, còn lẩm bẩm nói gì đó.

Người này...

“Này! Anh đang làm gì vậy?” Nhiễm Dao rút gối đi.

Cả người Sở Kiêu cứng đờ.

Cho nên cô đã nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc lúc nãy của anh ta rồi?


Chúa ơi!

Khẽ ho hai tiếng, Sở Kiêu ngồi dậy, khuỷu tay chống lên đầu gối, động tác cực kỳ quy tắc.

Nhiễm Dao vừa cất thước dây, vừa hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Đã nói rồi, thi xong sẽ mời em ăn cơm.”

“Hả? Thi xong rồi sao?” “Tất nhiên rồi.”

“Khi nào vậy?”

“Lúc nãy.”

“Không tin?” Sở Kiêu lấy một tấm giấy nhỏ từ trong túi ra, nhét thẳng vào tay cô, “Nhìn rõ chưa? Thẻ thi!”

Nhà hàng Tây đã được đặt sẵn từ trước. Nhiễm Dao mặc một chiếc đầm len, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác. Sở Kiêu vì phải thi nên hiếm lắm mới mặc đồ vest, giúp anh ta càng trông thêm chín chắn.

Hai người đi cùng nhau, giống như một cặp đôi đang yêu nhau. “Mời hai anh chị ngồi, đây là menu.” Sở Kiêu hỏi cô: “Muốn ăn gì?”

Nhiễm Dao đặt túi xuống: “Cái gì cũng được, anh quyết định đi.” “Vậy anh gọi nhé.” Sở Kiên quyết định nhanh gọn lẹ, trả menu lại cho phục vụ. Tiếng dương cầm du dương tan tỏa khắp nhà hàng, cộng thêm tác dụng của khí ấm, Nhiễm bao thấy hơi buồn ngủ. Beefsteak được đưa lên, Nhiễm Dao bắt đầu ăn. Cô rất nghiêm túc trong khi ăn, cứ như đang hoàn thành một chuyện vô cùng thần thánh vậy. Dưới ánh đèn thủy tinh, khuôn mặt cô trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Sở Kiêu nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch. Anh ta nghĩ, mình đã bị gục ngã rồi. “Anh thi xong rồi.” “Hử?” Nhiễm Dao ngẩng đầu, không hiểu vì sao anh ta lại nói một câu như thế. “Khoảng thời gian tiếp theo có thể thoải mái thư giãn rồi.” “... Ồ.”

“Chị bằng...” Sở Kiêu nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, ánh mắt nóng bỏng: “Yêu đương nhỉ?”

Nhiễm Dao ngừng nhai, né tránh ánh mắt của đối phương trong vô thức. Trong lòng thầm xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Không lâu sau, dự cảm thành thật.

“Nhiễm Dao, anh thích em, làm bạn gái của anh nhé, được không?” Không hề có ý nói đùa, ánh mắt ấy toát lên vẻ nghiêm túc và cố chấp, sáng rực, nóng bỏng như lửa.

Cô rũ mắt, hàng mi khẽ run, tuy trong lòng đã có dự liệu, nhưng khi thật sự vào giây phút ấy, cô vẫn thấy không thể chống đỡ nổi.

“Sở Kiêu, tôi...”

“Nếu từ chối thì em không cần nói đâu.” Anh ta ngắt lời, lời nói đầy giận hờn.

“Anh nghe tôi nói trước đã!” Nhiễm Dao thấy hơi buồn cười.

“... Được, em nói đi.” Anh ta ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ nghiêm túc.

“Tôi đã từng yêu một người, suốt bốn năm trời...“.

Con tim Sở Kiều chùng xuống, rơi thẳng xuống đáy cốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận