Nàng Dâu Cực Phẩm

Sau khi Tống Tử Văn nghe nhắc tới một cái tên thì ánh mắt đột nhiên căng thẳng.

Ánh mắt hiểu rõ hết thảy của Đàm Hi rơi xuống người anh ta, “Xem ra, anh biết gì đúng không?”

“Là Nghiêm gia.” Hứa Nhất Sơn nhíu mày, “Nhưng mà theo manh mối trước mắt tôi tra được thì người thao túng ở sau lưng cũng không mang họ Nghiêm.” Ánh mắt của Đàm Hi và Tống Tử Văn đều đồng thời dừng trên người Hứa Nhất Sơn.

Hứa Nhất Sơn nắm tay lại, họ khẽ, nghiêm mặt nói tiếp: “Người1nọ họ Thang, tên thật không rõ ràng lắm. Nhưng những người từng tiếp xúc với hắn đều gọi hắn là Jason.”

Jason Thang?

Đàm Hi nhướng mày: “Những người nào từng tiếp xúc với hắn rồi?”

“Bàng Thiệu Đình, Lâm Trung Hải, à, chính là luật sư sau khi giúp Trương Khải lấy được chữ ký vào lá đơn ly hôn, bây giờ đang làm việc ở phòng pháp chế của Hồng Vận. Còn có một người nữa, cũng không chắc chắn lắm...”

Hứa Nhất Sơn nhìn thoáng qua về phía Tống Tử Văn.

Đàm Hi bảo anh ta không cần8cố kỵ, “Nói thẳng.” “Thư ký của Thời Miễn hình như không ổn.” Sắc mặt Tống Tử Văn khế biến, nghĩ lại, gã thư ký này đã tham dự vào không ít chuyện. Đàm Hi, “Nói cụ thể tình huống ra xem nào.” “Người này bò tới vị trí bây giờ từ tầng thấp nhất, đi theo bên cạnh Thời Miễn đã hơn năm năm, cũng được coi như là thân tín. Tôi đã tra qua ghi chép trò chuyện và ra ngoài nửa năm nay của anh ta, cũng không có vấn đề gì. Nhưng có2một vấn đề rất kỳ quái là mỗi sáng thứ bảy hằng tuần, anh ta đều tới một quán cà phê ở ngoài ngoại thành, ở đó đúng hai tiếng mới rời đi.” “Ý của anh là?” “Người này nhất định có vấn đề. Nhưng có tham dự vào lần đặt bẫy bôi nhọ Thời gia lần này hay không thì không rõ lắm.”

Đàm Hi lấy điện thoại ra, click mở chỗ hot search, ba vị trí đầu tiên đều bị Thời gia chiếm giữ, tùy tiện click mở một cái đều nhanh chóng tìm được cái4gọi là ảnh chụp nóng. Ảnh của Thời Nguyệt là ảnh thẻ, ảnh của Thời Miễn và Vạn Giai là ảnh trên báo, mấy thứ này chỉ cần có tâm thì dân chúng đều có thể tiếp xúc được tới.

Nhưng mà bức ảnh của ông cụ Thời...

Tống Tử Văn: “Cô cũng phát hiện ra, đúng không?” Đàm Hi đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta. “Tôi rất kỳ quái, tại sao cô lại chủ động nhúng tay vào chuyện của Thời gia thế” Đây mới là mục đích tới đây của anh ta ngày hôm nay. Đàm Hi cười nhưng ý cười không tiến vào đáy mắt, “Tôi thích, không được à?” “Trong ấn tượng của tôi, cô không phải là người thích xen vào việc của người khác.”

“Trong ấn tượng?” Đàm Hi cười lạnh, “Nếu tôi nhớ không lầm thì số lần tôi gặp thị trưởng Tổng đếm được trên đầu ngón tay, nói gì tới ấn tượng?“. Mắt của Tống Tử Văn hơi híp xuống, “Rốt cuộc cô và Thời gia có quan hệ gì?”

“Chẳng phải lúc này anh nên hỏi tôi có cách nào để cứu Thời gia trong tình thế nước sôi lửa bỏng này hay sao?” Đối mặt với uy áp mà anh ta cố tình phóng ra, Đàm Hi không dao động, thậm chí còn dùng khí thế của bản thân để chống lại.

Cô không hề thua kém Tổng Tử Văn đâu!

Hứa Nhất Sơn ngồi ngơ ngác ở bên cạnh, đờ đẫn nhìn hai người đấu với nhau.

Ai tới thương anh ta chút nào? Sắp bị nghiền thành bã rồi đây này!

Bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn tung tóe.

Sau một lúc lâu, Tống Tử Văn mới mở miệng nói trước, “Cô có cách gì sao?” “Nếu tôi đoán không lầm thì lần này Thời gia gặp họa là do bị Tống gia của các anh liên lụy vào. Nói trắng ra, Thời gia trở thành kẻ gánh thay, còn Tống gia của các anh ngược lại bình yên vô sự.”

“Cô sai rồi.” Tống Tử Văn đột nhiên bình tĩnh lại, khí chất nhẹ nhàng quấn quanh người, giọng anh ta rất nhẹ nhàng nhưng không hề mất đi uy lực, rất lạnh nhạt nhưng lại không mất sự trầm ổn. “Tống gia và Thời gia không có người ta, đối phó Thời gia chính là đối phó Tổng gia, không tồn tại chuyện gánh tội gì đó, bởi vì hai nhà là một.”

Nếu không có Thời gia thì Tổng gia chẳng khác nào cái cây bị cắt đi cành lá. Nếu không có Tổng gia, Thời gia cũng chẳng có chỗ dựa vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận