Đàm Hi ngủ thẳng giấc tới buổi trưa, cô dụi mắt, bò dậy.
Mò lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, Đàm Hi định gọi cho Lục Chinh, nhưng nghĩ lại, vẫn thôi không gọi nữa.
Cô chắc chắn 99% rằng hai người ngoài kia là người trong quân khu, nhất là cái tên Kẹo Thập Cẩm kia, tuy được khoác lên lớp vỏ giống như các nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng hơi thở mạnh mẽ kia lại trông giống như một thanh kiếm đã được rút ra khỏi võ, lúc nào cũng phát ra nhuệ khí của bản thân.
Vừa làm phẫu thuật vào tối qua, sáng nay đã có thể ngồi dậy, người bình thường làm được vậy sao?
Nhìn tinh thần tỉnh táo của hắn, nói năng rành mạch rõ ràng, có thể thấy rõ là không hề bị ảnh hưởng bởi thuốc tê, dựa vào quy luật chuyển hóa của cơ thể người bình thường thì không thể nào làm được việc ấy chỉ sau một đêm, trừ khi… lúc phẫu thuật, anh ta chỉ được tiêm vào một lượng thuốc tê rất ít!
Phẫu thuật trong tình trạng chỉ được gây tê phân nửa, có thể tưởng tượng ra được khả năng chịu đựng của anh ta mạnh mẽ đến cỡ nào.
Đàm Hi chỉ thấy được ý chí mạnh mẽ như vậy ở hai loại người.
Một là lính đánh thuê, hai là quân nhân!
Còn về Từ Ngạn Cương, trên người anh ta lại không có bất kỳ khí thế gì để lộ ra ngoài, lúc nào cũng có dáng vẻ rất dễ nói chuyện. Nhưng lúc ăn cơm, anh ta có thói quen đứng bên bàn ăn, mãi đến khi cô lên tiếng nhắc nhở mới ngồi xuống, khi mông chạm vào ghế, lưng và eo cũng đồng thời trở nên thẳng tắp.
Huấn luyện nghiêm chỉnh, tính kỷ luật rất cao.
Đàm Hi nghĩ, có thể anh ta là quân y.
Thân phận của hai người này, cộng với viên đạn được lấy ra, có thể đoán được sự việc không hề đơn giản, nói không chừng lại có dính dáng đến cơ mật quân sự gì đó…
Một người dân bình thường như cô chẳng cần thiết phải dính vào những việc phiền phức này, cứ làm một tiểu mỹ nữ xem cuộc đời như trò chơi là tốt nhất.
Sờ bụng, thấy hơi đói. Trước khi ngủ quên bật máy lạnh, ngoài trời đang nóng như lửa đốt nên cả người toàn mùi mồ hôi.
So sánh hai việc lại với nhau, Đàm Hi quyết định tắm sạch sẽ trước đã, sau đó mới đi lấp đầy bụng.
Trước khi vào phòng tắm, cô lên mạng gọi món, đợi đến khi nhân viên giao thức ăn mang đến, chắc cô cũng vừa tắm xong, thời gian vừa khớp, perfect!
Không thể mặc lại áo sơ mi của Lục Chinh nữa, để cho một người ngắm thì gọi là tình thú, còn cho nhiều người thấy thì gọi là lẳng lơ, cô tự thấy mình chẳng cởi mở thế đâu.
Tìm trong tủ áo cả ngày trời, cuối cùng tìm được một chiếc áo thun polo màu hồng ở phía dưới cùng, cộng thêm một chiếc quần đùi thể thao, so sánh một lúc, cảm thấy kích thước tạm ổn.
Đợi khi cô ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc, chuông cửa cũng vang lên.
Từ Ngạn Cương mở cửa, lại là anh giao đồ ăn lúc sáng.
“… Phiền anh ký ở đây… đúng…”
Bày thức ăn lên bàn, thịt xào bông cải xanh, gà xào kung-pao, miến kho thịt heo, cải thảo xào, cộng thêm một phần canh xương lợn hấp dẫn khiến Từ Ngạn Cương cứ nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay cả Thời Cảnh cũng phải ngửi theo mùi thức ăn, nhìn về phía bàn ăn.
“Đừng nhìn nữa, dù sao cũng ăn không được.” Từ Ngạn Cương bưng một bát cháo trắng và dưa cải đặt trên bàn trà, trong mắt hiện lên sự sung sướng trên nỗi đau của người khác, “Này, đây mới là của cậu.”
Thời Cảnh: “…”
Cho nên, tình hình sau cùng là, Đàm Hi và Từ Ngạn Cương ngồi bên bàn ăn, ăn cơm đầy ưu nhã, còn Thời Cảnh dựa người vào ghế sô pha, ăn cháo đầy buồn bực.
Động tác của Từ Ngạn Cương nhanh nhẹn, ăn xong trước, “Cô cứ ăn bình tĩnh nhé.”
Đàm Hi gật đầu, nhai kỹ nuốt chậm.
Đến khi cô ăn xong, vứt túi hộp vào sọt rác, rồi sau khi dùng khăn lau sạch bàn, cô đi đến phòng khách, dọn dẹp luôn cái đống ở trên bàn trà.
Cháo ăn hết sạch sẽ, đĩa cải muối cũng thấy đáy, cô nhìn Thời Cảnh, người này đang tìm điều khiển tivi.
“Ở bên tay vịn.”
Anh ta sửng sốt, giơ tay ra mò tìm, “Cảm ơn.”
Sau đó, anh ta chuyển thẳng sang kêu Giang Tô, kênh đó đang chiếu Phi Thành Vật Nhiễu.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, ra ngoài vứt rác.
Đợi đến khi cô trở lại, anh ta đang dựa vào ghế sô pha, xem rất chăm chú.
Khóe miệng Đàm Hi co giật tiếp.
“Cô bé, có thể rót giùm tôi ly nước không?” Chép miệng, bổ sung thêm, “Thấy hơi khát.”
Từ Ngạn Cương đang nghe điện thoại ngoài ban công, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Đàm Hi lấy một cái cốc thủy tinh sạch sẽ, rót vào một phần tư nước nóng, hai phần tư nước lạnh, hòa thành nước ấm rồi đưa cho anh ta, nghĩ nghĩ, lại xé ống hút từ trên chai sữa chua mới mua ở siêu thị tối qua xuống, bỏ vào trong cốc nước.
Thời Cảnh nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Anh ta bị thương ở vùng bụng, gần dạ dày, trong vòng 24 tiếng sau khi làm xong phẫu thuật, không thể uống nhiều nước.
“Còn gì nữa không?”
Anh ta lắc đầu.
Đàm Hi chuẩn bị trở về phòng ngủ, chải tóc ra ngoài.
Nhưng lúc này, Thời Cảnh lại vỗ vào chỗ kế bên mình, “Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện chút.”
“Nói gì?”
“Lão Lục...” Ngừng lại, “À, chính là người đàn ông của cô.”
Đàm Hi bị sặc.
Anh ta cười chế nhạo, “Chẳng lẽ tôi nói sai ư? Cậu ấy không phải là người đàn ông của cô à?”
Đàm Hi trừng mắt nhìn anh ta, xoay người ngồi xuống vị trí đối diện.
Thời Cảnh sờ mũi, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ rồi.
Đúng là Đàm Hi ghét thật, người đầy mùi máu, cô không muốn lại gần, giống như bước vào lò mổ vậy.
“Hiện tại cô và Lục Chinh là người yêu à?”
Đàm Hi tặng cho hắn một cái trợn mắt khinh thường.
“Khụ…” Siết chặt nắm đấm, ho khan một cái, “Nhưng tôi nhìn cỡ nào cũng không thấy giống.”
Lại nữa.
“Vậy tôi giống cái gì?”
“Con gái cậu ta.”
Đàm Hi: “…”
“Nhưng, lão Lục đã chính miệng thừa nhận cô là người phụ nữ của cậu ta, tôi nói như thế có vẻ không được hay cho lắm.”
“Cho nên, anh đang mỉa mai Lục Chinh già đấy hả?”
“Ôi, đầu óc cô bé cũng thông minh lắm. Nói thật đi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Chàng trai lạnh lùng bỗng chốc biến thành bà thím, sự nhiều chuyện hiện lên trong đáy mắt.
Đàm Hi cạn lời.
“Cô không cần bảo vệ Lục Chinh, có phải cậu ta ép buộc cô không?”
“…”
“Hay là lấy thứ gì uy hiếp cô? Nói thật, một cô gái nhỏ nhắn như cô, đi theo một lão già thì chẳng có lời chút nào!”
“Ồ, tôi đã nhớ hết lời anh nói rồi đấy nhé, tôi sẽ chuyển lại y nguyên cho Lục Chinh.”
Thời Cảnh sửng sốt, thấy cô sắp đi, “Đừng đừng đừng… tôi nói đùa thôi! Nói đùa thôi mà!”
Đàm Hi xoay đầu lại.
“Thật đó thật đó! Nhìn hai người khá xứng đôi.”
Cô ngồi trở lại, chớp mắt, thuận miệng hỏi một câu, “Xứng ở chỗ nào?”
“À…trai tài gái sắc.” Âm hiểm y như nhau nữa.
Cô nàng nào đó gật đầu, “Câu này mới giống câu của người nói.”
Thời Cảnh: “…”
“Hai người quen nhau thế nào vậy?” Chưa ngừng được một lúc, anh ta lại nhiều chuyện trở lại.
“Vừa gặp đã yêu, thiên lôi câu địa hỏa.”
“Kịch liệt vậy sao?”
Đàm Hi ừ hử một tiếng.
“Tới bước nào rồi?”
Cười mờ ám, cô nàng nào đó hỏi ngược lại, “Anh nói xem?”
Thời Cảnh trợn mắt há miệng, thật không ngờ, lão Lục lại có cái bản lĩnh này, không biết thì thôi, đã biết thì chỉ thấy kinh ngạc!
“Thân thủ của cô cũng không tồi.”
“Phòng sói vẫn dư sức.”
“Cậu ta dạy à?”
Đàm Hi cười không nói. Cái tên Kẹo Thập Cẩm này tuy trông có vẻ lông bông, nhưng mỗi một câu đều mang theo ý thăm dò, giăng bẫy khắp nơi.
Cô cũng không phải là kẻ ăn chay, gặp chiêu phá chiêu, cố gắng đánh thái cực.
Thời Cảnh thấy hơi chán nản, anh ta hỏi nhiều như vậy mà chẳng moi ra được tin tức có ích nào, không khỏi nghi ngờ, nhìn cô thêm một lần.
Ngây thơ? Hay là giả vờ đơn thuần?
Chậc, lão Lục là một tên quái gở, tìm bạn gái cũng là một người quái dị, không cần nói, hai người này thật sự có hơi… cá mè một lứa?
“Anh hỏi nhiều thế rồi, bây giờ có phải nên đến phiên tôi hỏi không?” Nhướng mày, dựa vào thành sô pha.
“Cô nói đi.”
Con ngươi Đàm Hi lóe sáng, “Anh có quan hệ gì với Lục Chinh?”
“Đồng đội cũ.“.
Quả nhiên, là người trong quân đội.
“Anh tính ở lại đây bao lâu?”
“Sao nào, muốn đuổi tôi đi à?”
Đàm Hi hừ hừ, “Anh nghĩ quá nhiều rồi.”
“Nhanh thôi.” Bên phía quân khu còn cần anh ta đích thân giao phó, không cần nhắc đến cái khác, mỗi cửa của Cát lão thôi đã thấy không dễ qua rồi.
“Lục Chinh đã xem phim con heo bao giờ chưa?”
“Hả?” Thời Cảnh cho rằng mình nghe nhầm, muốn giơ tay lên ngoáy lỗ tai, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng đến vết thương vùng bụng, đau đến nhe răng.
Đàm Hi nhắc lại một lần nữa.
Thời Cảnh nuốt nước bọt, “Sao cô… lại hỏi vấn đề này?”
Dù da mặt anh ta có dày hơn nữa, cũng không nhịn được phải đỏ bừng lên.
“Ồ, hỏi chơi thôi.”
“À… có phải kỹ thuật của cậu ta không tốt?”
Đàm Hi cau mày.
“Trời ơi, đừng nói là bị tôi đoán trúng rồi đó nhé?”
Đàm Hi nhún vai, đứng dậy bỏ đi
Thời Cảnh ngớ người. Từ Ngạn Cương tắt điện thoại, xoay người đi vào từ ban công, bèn nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta.
“Trúng tà rồi à?” Huơ tay trước mặt anh ta.
“Hình như tôi đã phát hiện ra một bí mật động trời!”
“Bí mật?” Lão Từ nhảy dựng lên, “Chắc không phải bị sốt đến ngu người rồi chứ?”
Vừa nói vừa giơ tay ra đo nhiệt độ, “Rất bình thường mà…”
“Sờ mò lung tung gì đó? Ông đây rất bình thường!”
“Thế cậu nói bậy cái gì vậy?”
“Điều tôi nói là sự thật!”
“Sự thật gì?”
Một lúc sau, Thời Cảnh mới rặng ra một câu, “Lão Lục… chuyện đó không được!”
Từ Ngạn Cương, “…”
Buổi chiều, Đàm Hi thu dọn xong xuôi, chuẩn bị ra cửa.
Từ Ngạn Cương đang đổi bình nước mới cho Thời Cảnh, cô vứt lại một câu, “Bữa tối tự xử đi.”
Sau đó tiêu sái rời đi.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ngay lúc cửa đóng lại, sự nghiêm túc hiện lên trong mắt đối phương.
“Hỏi ra được gì?”
Thời Cảnh lắm đầu, “Không có.”
“Sao có thể…” Từ Ngạn Cương kinh ngạc.
Cười một tiếng, “Cô gái này rất kín miệng…”
“Có phát hiện ra được điều gì không đúng trong biểu cảm không?”
“Cười lên trông rất đáng yêu, tươi sáng.”
“Chỉ có thế?”
“Không thế thì còn thế nào nữa?”
Từ Ngạn Cương gãi đầu, ngồi bên ghế sô pha, “Nhưng tối hôm qua, biểu hiện của cô ấy… nói thế nào nhỉ… quá bình tĩnh. Tôi đã cố ý để cô ấy thấy viên đạn trong khay, theo lý mà nói, người bình thường sẽ thấy sợ hãi, sau đó sẽ hỏi cho rõ ràng. Cô ấy thì ngược lại, chẳng có phản ứng gì, ngoại trừ lúc ban đầu có hơi kinh ngạc ra.”
“Cho nên, anh nghi ngờ điều gì?”
Từ Ngạn Cương bĩu môi, “Tôi có thể nghi ngờ điều gì? Lục Chinh đã nói cô ấy là người phụ nữ của cậu ta rồi, còn có chỗ cho tôi chen miệng vào sao?”
“Thế mà anh vừa quan sát, vừa thăm dò, anh định làm trò gì vậy?”
“Haizz, chẳng phải do tôi tò mò hay sao? Cậu nghĩ xem, bao lâu rồi bên cạnh Lục Chinh không có người phụ nữ nào? Sao lại có một cô gái đột nhiên xuất hiện?”
“Thú vui biến thái!”
“Bớt nói nhảm đi, cậu không tò mò chút nào sao?”
Thời Cảnh lắc đầu, nghiêm chỉnh, “Nhìn anh kìa! Chỉ là đứa oắt con thôi mà, đáng sao?”
Từ Ngạn Cương hừ hừ, “Nghe nói, tối qua có người bị oắt con quật ngã, còn đụng vào thùng rác…”
Thời Cảnh đen mặt.
Đàm Hi bắt xe đi bệnh viện trước, tìm đến phòng bệnh 403 theo địa chỉ mà Ân Hoán cung cấp.
“Ối! Chị, sao chị lại đến đây?” Phì Tử đang ăn trưa, thấy Đàm Hi liền buông đũa xuống, mặt mày bỗng trở nên rạng rỡ.
Đàm Hi xua tay, “Cậu ăn cơm của cậu đi, không cần để ý đến tôi.” Sau đó đặt giỏ hoa quả lên tủ, “Đến để thăm cậu.”
“Chị, chị ngồi đi. Mua những thứ này làm gì? Đắt lắm, lãng phí tiền…”
“Có một mình cậu à?” Đàm Hi lẳng lặng đổi chủ đề.
Phì Tử cười hi hi, “Không, Tiểu… Tiểu Huệ cũng có ở đây… ra ngoài lấy nước nóng rồi, cơm cũng do cô ấy đưa đến…”
“Hai hôm nay, cô ấy vẫn luôn chắm sóc cậu à?”
“Đúng vậy! Còn nấu canh mỗi ngày cho em ăn nữa…”
Đàm Hi cười, khóe mắt chân mày của tên ngốc này đều mang theo nét xuân tình, sắc mặt hồng hào lên không ít, xem ra bị đánh một trận không hề uổng phí chút nào.
Cũng đúng, anh hùng cứu mỹ nhân, đứng ra vì cô gái mình yêu, cho dù bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng cam lòng.
“Chị, chỗ chú và thím em…”
“Yên tâm, giấu giúp cậu rồi.”
“Hi hi… Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Gãy chân, thêm chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm, ở thêm hai ba ngày nữa là có thể làm thủ tục xuất viện.”
“Ừ.”
Đàm Hi ngồi thêm một lát.
Lúc đầu Phì Tử vẫn còn có thể nói vài câu với cô, nhưng càng về sau càng trầm mặc, thậm chí có chút đứng ngồi không yên, cứ nhìn liên tục ra phía ngoài cửa.
“Chị,“ Một lúc sau, hắn ta mới lên tiếng, “Tiểu Huệ đã đi nửa tiếng rồi, em không yên tâm, chị có thể đi xem giùm em không?”
“Được.” Đàm Hi đi ra khỏi phòng bệnh.
“Xin hỏi, chỗ lấy nước nóng ở đâu?”
“Đi thẳng quẹo phải sẽ tới phòng lấy nước.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Đàm Hi đi theo hướng y tá nói, quả nhiên phát hiện được vài nồi áp suất cỡ lớn, vẫn còn đang bốc khói trắng nghi ngút, trước mỗi nồi đều có một hàng người đứng xếp hàng, những người này không cầm phích nước thì cũng cầm thau nhựa.
Đàm Hi tìm từng hàng một, không tìm thấy bóng dáng Tiểu Huệ.
“Chú ơi, nơi này còn chỗ nào có thể lấy nước nóng không?”
“Hết rồi, mỗi tầng chỉ có một phòng lấy nước. Ôi, cuối cùng cũng tới lượt tôi…”
Đàm Hi đi ra, chuẩn bị trở về phòng bệnh.
Khi đi qua lỗi rẽ, ngừng bước.
Quẹo phải là phòng lấy nước, vậy quẹo trái thì sao?
Cô loáng thoáng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, thế là cất bước quẹo sang hướng còn lại…