Nàng Dâu Cực Phẩm

Ban đêm, toàn bộ Chu gia chìm trong yên tĩnh.

Chu Dịch không có tâm tình nào mà xử lý công việc nữa, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một hồi lâu mà không động đậy gì, y như một nhà sư đang nhận định.1Đồ hồ tích tắc.

9 giờ.

10 giờ.

Rạng sáng. Trên gương mặt người đàn ông càng lúc càng mất đi sự kiên nhẫn, “Mẹ kiếp!” Chửi lên một tiếng, tay tháo cà vạt ra rồi đi vào trong phòng tắm, tiếng xả nước ào ào nhanh chóng truyền ra. Mười lăm8phút sau, người đàn ông khoác áo ngủ đi ra, trước khi rời phòng còn không quên cầm điện thoại trên bàn lên.

Siết chặt trong lòng bàn tay. “A Dịch?” Giọng nói chứa đầy sự kinh ngạc của bà Chu đột nhiên vang lên. Người đàn ông hơi dừng2bước chân, ngừng ở giữa cầu thang, trong đáy mắt có một tia lạnh lẽo nhanh chóng lướt qua.

“Mẹ.”

“Con... sao lại xuống đây thế?” Trên mặt bà Chu xuất hiện vẻ lúng túng, nhanh chóng ấn lên điều khiển từ xa.

Trong phòng khách không bật đèn, màn hình tivi4là nguồn sáng duy nhất, ánh sáng hắt lên vách tường, theo động tác đối kênh của bà ta, ánh sáng lập tức tối sầm trong giây lát rồi mới khôi phục lại như thường. Bà Chu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Chu Dịch lại coi như không thấy, tiếp tục bước xuống, “Khát nước, xuống rót cốc nước uống thôi.” Coi như trả lời câu hỏi trước đó. “Để mẹ rót cho con...” Nói xong liền đi về phía phòng bếp. “Không cần đâu.”

Bà Chu dừng lại, ậm ừ một tiếng, cũng không cưỡng cầu.

Tự rót cho mình một cốc nước ấm và cầm ở trong tay, Chu Dịch đi ra khỏi phòng bếp, tivi đã bị tắt đi, bà Chu đang chuẩn bị lên lầu.

“Không còn sớm nữa, mẹ đi...” “Mẹ, qua đây ngồi đi.” Chu Dịch xoay người đi về phía sofa. “Có chuyện gì mà không đợi ngày mai nói được sao?” “Không thể Chân phải của bà Chu đã đặt trên bậc thang liền thu về, thay đổi phương hướng, quay lại, ngồi xuống bên cạnh con trai. Chu Dịch không bật đèn mà lại một lần nữa dùng điều khiển bật tivi lên. Ánh sáng lạnh màu lam hắt lên vách tường càng làm cho đêm càng thêm lạnh lẽo. Bà Chu kéo chặt áo khoác ngoài theo bản năng: “A Dịch...” “Cô ấy đã trở lại.” Đột nhiên, Chu Dịch lên tiếng, “Ngày nào mẹ cũng xem tin tức giải trí, sẽ không thể không biết.”

Tưởng Lệ Hoa im lặng không nói. “Còn nữa, cô ấy đã sinh cho con một đứa con trai.” Sắc mặt bà Chu thay đổi kịch liệt, lập tức phản bác theo bản năng: “Sao con biết đứa bé ấy là của con chứ?” Không còn sự dịu dàng hay khiêm tốn nữa mà chỉ còn sự chua ngoa. Đúng rồi, đây mới là quý bà Tưởng cao cao tại thượng, bà chủ Chu hùng hổ dọa người ở trong ấn tượng của hắn.

Chu Dịch đảo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo, “Con nói phải thì chính là phải.”

“A Dịch, con đừng ngớ ngẩn như thế, con đàn bà kia rõ ràng là...”

“Đủ rồi!” Mạnh mẽ cắt ngang, giọng của Chu Dịch còn nghiêm khắc hơn bà ta. Bà Chu nhìn hắn chằm chặp, hoàn toàn không chịu nhượng bộ một chút nào, sống lưng cũng thẳng tắp như thể có một nguồn năng lượng nào đó đột nhiên được rót vào, “Nếu kết quả giám định DNA chứng minh nó thật sự mang dòng máu của Chu gia, mẹ sẽ tiếp nhận...” “Mẹ, xem ra mẹ còn chưa hiểu ý của con rồi.”

Ấn đường của bà Chu không khỏi nhắn thật sâu.

Chu Dịch: “Cho dù đứa trẻ ấy là của ai thì đều chỉ có thể là con của con. Mẹ, mẹ có hiểu không?” Cả người Tưởng Lệ Hoa chấn động, “Con điên rồi.” “Bây giờ con đang tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.”

“Con à, con có biết mình đang nói cái gì không hả? Con đàn bà đó... hút cần sa, đóng phim khiêu dâm, còn không biết đã từng qua lại với những gã đàn ông nào, chưa kết hôn mà đã sinh ra nghiệt chủng, sao con có the...”

“Câm mồm!” Hai mắt người đàn ông đỏ lên, ngực phập phồng. Không phải là hắn không để ý những cái này, nhưng so với việc để có một lần nữa trốn khỏi cuộc đời mình thì thà hắn tình nguyện tiếp nhận hết thảy. “Sáu năm...” Tưởng Lệ Hoa cười tự giễu, “Sao con vẫn không quên được cô ta chứ? Thế nên, con xa cách mẹ, xa cách cái nhà này đúng không? Rốt cuộc nó có gì tốt, đáng giá để con không tiếc hết thảy, thậm chí lạnh lùng với cả cha mẹ ruột của mình như thế chứ? Chu Dịch, lương tâm của con đâu rồi? Á.”

Bao nhiêu oán hận tích tụ trong nhiều năm lập tức bùng nổ vào lúc này.

Vì để che lấp cái khe ngăn cách giữa mình và con trai, mấy năm qua, Tưởng Lệ Hoa luôn rất thận trọng, cố nén giận. Bà ta nghĩ rằng thời gian có thể làm mờ đi hết thảy mọi tổn thương nhưng sẽ không thể làm phai nhạt tình máu mủ được. Dù sao, bà ta đã cho hắn cuộc sống này, bà ta là mẹ hắn!

Nhưng sự thật đã chứng minh, sự kiên cường và quyết đoán của Chu Dịch đã vượt xa sự tưởng tượng của bà ta.

Đứa con trai này của bà ta như một tảng băng không thể nào tan nổi. Bà ta trả giá bằng độ ẩm và sự quan tâm nhưng cũng chỉ nhận về sự lạnh nhạt và thờ ơ.

Rõ ràng không nên như thế này mới đúng... Chu Dịch trước kia tuy cà lơ phất phơ, làm việc không đường hoàng thật, nhưng hắn rất hiếu thuận, cũng chưa bao giờ ngỗ nghịch lại bà ta.

Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, hắn như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, tính tình thay đổi rõ ràng, không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng sẽ không tùy ý vui đùa nữa, lấy khả năng của bản thân để gánh sức nặng của gia tộc. Vốn tưởng tình cảm mẹ con họ sẽ càng khăng khít thêm ba phần, ai ngờ càng lúc càng xa hơn.

Bà ta sai rồi ư?

Không! Bà ta không sai. Người sai là ả đàn bà kia! Hết thảy, tất cả mọi chuyện đều tại cô ta! Giờ còn muốn lấy đứa con ra làm mồi, ý đồ muốn bước vào cửa lớn Chu gia, quả đúng là si tâm vọng tưởng! Chu Dịch nhìn dáng vẻ tức tối muốn hộc máu, dáng vẻ cuồng loạn của bà ta thì cũng chẳng thấy bất ngờ cho lắm.

Bởi vì, từ năm năm trước, hắn đã sớm được chứng kiến rồi. Thì ra, người mẹ xinh đẹp cao quý trong ấn tượng của hắn cũng có một mặt xấu xa như vậy.

Ha...

Là do mắt hắn mù, trái tim cũng mù quáng, trách ai được chứ? “Mẹ, lúc này mẹ lại đi nói chuyện lương tâm với con, có phải quá muộn rồi không?” “Con có ý gì hả?”

“5 năm trước... À, không, hẳn là sáu năm trước, nếu mẹ thực sự có lương tâm thì sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế để hãm hại một người. Nếu mẹ đã không có, vậy con có để làm gì cơ chứ?” Thân mình Tưởng Lệ Hoa lảo đảo, sức lực dường như bị rút cạn trong nháy mắt, sống lưng đang thẳng tắp đột nhiên sụp xuống, ánh sáng trong mắt cũng dần trở nên vẩn đục.

“Ha ha...” Bà ta cười rộ lên, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, “Phải, là mẹ lấy danh nghĩa của con công bố bức ảnh đó với mọi người. Nhưng nếu cô ta chưa làm qua những chuyện đó thì sao có thể bị người ta nắm lấy nhược điểm được chứ? Loại đàn bà đó căn bản không xứng bước vào cửa lớn Chu gia, mẹ chỉ không muốn con bị lún sâu vào, bị cô ta hại cả đời! Sao con có thể không nhìn rõ chứ?”

Chu Dịch cười lạnh: “Trước khi mẹ làm chuyện đó, mẹ có từng hỏi con không? Không hề. Mẹ cứ tự tiện lên kế hoạch hết thảy, cho rằng con vẫn là con trai ngoan mà mẹ có thể khống chế trong lòng bàn tay, phục tùng các quyết định của mẹ vô điều kiện, phối hợp với sự sắp xếp của mình, đúng không? Ha... Vì con ư? Để tay lên ngực và tự hỏi mình đi, chẳng lẽ mẹ không có ý đồ gì khác sao?” Ánh mắt Tưởng Lệ Hoa lóe lên, nhanh đến mức không để lại chút dấu vết nào, thế nhưng Chu Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bà ta nên không bỏ sót cái gì.

“Hoặc là, để con đoán thử nhé?” Hắn ghé lại gần, ánh mắt lạnh lẽo, âm u, “Mẹ mạnh mẽ quá nửa đời người, trước đây là quản lý ba con, đào tạo ông ấy trở nên vô cùng nghe lời, thế nên bây giờ mẹ lại muốn dùng cách đó để khống chế con phải không? Sự xuất hiện của Hàn Sóc đã khiến cho mẹ cảm thấy bị đe dọa. Sao đứa con trai này càng ngày càng không nghe lời như thế? Dù sao, từ sau khi con từ chối đối tượng mà mẹ giới thiệu làm quen, mẹ liền đứng ngồi không yên...”

Cả người Tưởng Lệ Hoa cứng đờ.

Chu Dịch vẫn cứ tiếp tục nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chẳng khác nào lời nguyền ma quỷ: “Mẹ liền nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khiến đứa con trai của mình ngoan ngoãn nghe lời đây? Nếu sự tranh chấp và khác biệt đều xuất phát từ bản thân Hàn Sóc, vậy thì đuổi cô ấy đi thôi, giống như chuột chạy qua đường ấy, tốt nhất là nhân dân cả nước đều đứng ở bên phía mẹ, nhìn cô ấy chật vật chạy trốn, cuối cùng rúc vào trong mương nước thối, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời...”

“Đừng nói nữa. Câm miệng.”

“Mẹ.” Trong giọng nói của người đàn ông chợt xuất hiện một tia nghẹn ngào nhưng lại giống nhưng chẳng có gì, bình thản hờ hững, lạnh lẽo âm u, y như người ngoài cuộc đang nói tới chuyện thiện ác buồn vui với người trong cuộc vậy, “Mẹ sai rồi. Thế nên, con sẽ bù đắp.”

“Con muốn làm gì hả?” Người phụ nữ như phát hiện ra điều gì, đột nhiên trở nên khẩn trương, nhìn chằm chặp vào con trai mình. Chu Dịch công khóe miệng, từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn bình tĩnh và lý trí.

“Con sẽ xin cô ấy tha thứ, sau đó, cưới cô ấy.” Gằn từng chữ một, nói năng khí phách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận