“Nhiên Nhiên?” Ân Hoán thay quần áo xong, đẩy cửa phòng ngủ ra, giây tiếp theo liền không tự chủ được mà khẽ khàng hẳn.
Cô gái đang ngủ say, lông mi vừa dài vừa dầy, có lẽ bị tiếng mở cửa làm cho giật mình nên hơi run lên.
Ân Hoán biết, cô dậy rồi, chỉ không muốn mở mắt ra mà thôi.
Đêm đó, vì trong lòng khó chịu nên hắn mới không khống chế được bản thân mình mà dùng sức mạnh với cô, xong việc, nghĩ lại liền vô cùng hối hận.
Sai cũng nhận rồi, ân hận cũng nói rồi, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin cô tha thứ nữa mà thôi, nhưng đã suốt hai ngày rồi mà cô ấy không hề nói với hắn một câu nào.
Trong lòng Ân Hoán cảm thấy hơi khó chịu.
“Nhiên Nhiên, anh ra ngoài đây, em... nghỉ ngơi đi nhé!”
“Ngày mai em sẽ quay lại trường học.”
“Ngày mai ư? Chẳng phải không có tiết...”
“Chúng ta tạm xa nhau một thời gian, để bản thân bình tĩnh lại đi đã.”
“Xa nhau?” Đồng tử co rụt lại, giọng lạnh xuống, “Em có ý gì?”
Cô gái mở mắt, lúng túng nhìn thẳng lên trần nhà, “Anh không cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì chứ?”
“Bỏ đi...”
“Em nói đi, con mẹ nó có vấn đề gì chứ hả? Ngủ với nhau nhiều năm như thế rồi mà giờ em còn nói với anh là có vấn đề?! Rầm...” Càng nghĩ càng thấy giận, một chân đá vào cửa phòng tạo ra âm thanh cực kỳ lớn.
Hắn tiếp tục nói với vẻ tàn nhẫn, “Sầm Uất Nhiên, tốt nhất em đừng có chọc anh điên lên!”
“Em không muốn cãi nhau với anh.” Giọng rất bình tĩnh, ánh mắt trống rỗng.
Ân Hoán nhìn đồng hồ, khẽ nói một câu: “Chờ anh về rồi nói tiếp.”
Nói xong liền cầm lấy áo khoác và ra khỏi cửa.
Rầm---
Tiếng đóng cửa thật mạnh.
Sầm Uất Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế nằm thẳng, mãi một lúc sau mới trở mình, nước mắt từ khóe mắt trượt ra, thấm vào trong miệng, đắng chát.
Lần nào cũng thế...
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô lau nước mắt: “Alo, ai vậy?”
“Uất Nhiên, là tớ, Trương Lộ đây.”
Ngẩn ra, không phản ứng, mãi một hồi lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình, bình tĩnh hỏi lại: “Có việc gì thế?”
“Lớp trưởng nói muốn mời mấy người chúng ta họp mặt đơn độc, cậu có tới không?”
“Xin lỗi, tớ bận rồi...”
“Thế à, chắc lớp trưởng sẽ thất vọng lắm, cậu cũng biết đấy, lúc học cấp ba cậu ấy đã yêu thầm cậu rồi, đến bây giờ vẫn không nói...”
“Trương Lộ, chuyện xảy ra lâu thế rồi, giờ nhắc lại làm gì chứ hả?”
“... Đừng nóng, tớ cũng chỉ muốn hai người từ tình nhân thành người thân thôi mà.” Giọng nói ở đầu bên kia liền thấp xuống như thể đã chịu uất ức lớn vậy.
“Ha, tình nhân ư? Con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn tôi có tình hả? Cậu muốn làm quạ đen cũng được thôi, nhưng đừng bao giờ nghĩ người khác cũng đen tối như mình có được không hả?”
Đầu bên kia im lặng mất một lúc lâu như thể đang đắm chìm trong kinh hãi lớn lao.
“Uất Nhiên, cậu... Sao lại biến thành người như bây giờ thế hả? Dù cho cậu không thích mình thì cũng đâu cần phải nói những lời làm tổn thương người ta thế chứ?”
“Nói lời làm thương người ư? Tôi chỉ đang muốn nói, không có chuyện gì là không có nguyên nhân, nhiều người như vậy, tại sao tôi cứ phải tổn thương cậu chứ?”
“Mình...”
“Xin lỗi, các cậu cứ tụ họp vui vẻ đi, tôi không tới đâu. Anh nhà tôi đau lòng tôi nên mua cái điều hòa, hôm nay có thợ tới lắp đặt, tôi phải ở nhà trông thợ. Chúc mọi người vui vẻ.”
Ngay sau khi cúp máy, Sầm Uất Nhiên liền nằm xuống giường thở hổn hển, hít thở khó khăn y như cá rời khỏi nước vậy.
Mà ở đầu bên kia, Trương Lộ kéo điện thoại ra, ngơ ngác đến ngẩn người.
“Lớp phó học tập? Cậu làm sao thế? Mọi người đang cùng nhau hát “Câu chuyện thời gian”, sao cậu lại chạy ra đây một mình thế?”
“À, nghe điện thoại thôi.”
“Thế vào đi.”
“À này Trương Bằng, mình hỏi cậu cái này.”
“Cứ hỏi đi, cam đoan biết gì sẽ nói hết, không nói dối nửa lời.” Anh chàng kia vỗ ngực.
“Cậu có biết mấy năm nay Sầm Uất Nhiên thế nào không?”
“Cô ấy à... Năm đó thi đỗ trường điểm, đến thủ đô nhập học, học chính quy bốn năm, sau đó lại được cử đi học nghiên cứu sinh, nghe nói cô ấy học rất giỏi, có khả năng sẽ thẳng lên tiến sĩ!”
Trương Lộ ồ một tiếng, “Cũng không tệ nhỉ...”
“Đúng là không tệ. Lần trước, mình có tiếp đón một đoàn chuyên gia khảo sát tới từ Mỹ, nghe nói tới từ những trường đại học hàng đầu, toàn là người nước ngoài, cực kỳ cao lớn, Sầm Uất Nhiên đại biểu trường đại học Thủ đô đi khảo sát cùng, nói chuyện cũng toàn dùng tiếng Anh. Lúc cô ấy tới tham quan xí nghiệp của bọn mình, đến Tổng giám đốc cũng phải cúi đầu, khom lưng.”
“Hì, cậu nói cô ấy thay đổi có kinh không, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cô bé năm xưa gầy còm như thế, im hơi lặng tiếng mà vượt qua hết tất cả chúng ta! Giỏi thật...”
Cô gái kia nhíu mày, cô ta không thích nghe những lời đánh giá như thế.
“Trương Lộ, cậu đừng có nhìn người khác nữa, cậu chính là người duy nhất từng đi du học trong số chúng ta đấy! Sau này phải quan tâm tới bạn học cũ nhiều hơn nhé!”
“Đương nhiên rồi. Nghe cậu nói Uất Nhiên sống tốt như thế, mọi người lại cùng ở thủ đô, sao không hẹn cô ấy tới họp lớp chứ? Cũng thuận tiện phát triển...”
Trương Bằng hừ và cười một tiếng, không rõ là đang trào phúng hay coi thường, “Cậu ấy bận rộn lắm, cả ngày không đi học thì sẽ về nhà, đâu có rảnh rỗi mà để ý tới đám người nhàm chán chúng ta chứ? Còn về phát triển gì ấy mà, về sau cậu đừng nói thế nữa, mình còn muốn sống lâu thêm mấy năm.”
“Là sao? Nghe cứ như là khủng bố trắng thế?” Cô gái cười nhẹ.
“Khủng bố đen mới đúng ấy!”
Ánh mắt Trương Lộ khẽ động: “Ý cậu... là sao?”
“Cậu có còn nhớ đám lưu manh gần khu trường học của chúng ta không? Có một gã nhìn rất đẹp, tên là Ân Hoán.”
Trong lòng cô gái nhảy dựng, cảm xúc mềm mại đến chua xót nhanh chóng lên men, xông ra khỏi hốc mắt, cô ta cố gắng nhẫn nhịn để không rơi nước mắt: “Hình như... có nghe qua một chút.”
Khi đó, hắn sợ ảnh hưởng tới việc học tập của cô ta, cũng sợ tình yêu của hai người bị lộ ra sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô ta nên tình nguyện lén lút.
Mỗi buổi sáng, hắn đưa cô ta đi học, nhưng chỉ đến chỗ rẽ là chia tay, hắn sẽ yên lặng đứng ở tại chỗ nhìn theo cho đến khi cô ta đi vào trong trường.
Buổi chiều, hắn lại chờ cô ta ở khúc ngoặt, dù gió, dù mưa, vẫn là bộ quần áo đó, vẫn là tư thế đó, dường như chưa bao giờ rời khỏi con đường ấy.
Hắn mời cô ta ăn kem, cô ta đưa lại bánh bao, màn thầu nhà làm cho hắn.
Lúc đó, trong cả tâm trí và ánh mắt của chàng trai xinh đẹp đó đều chỉ có cô ta, nói không hết lời âu yếm, hôn không hết nhớ thương.
Hiện giờ, tất cả những điều đó đều thuộc về người khác sao?
Không, cô ta không cam lòng...
Sầm Uất Nhiên dựa vào cái gì chứ?
“Cậu vừa nói Ân Hoán đúng không? Hắn làm sao cơ?”
Trương Bằng xua tay: “Lưu manh vĩnh viễn chỉ là lưu manh, xuất thân từ nông thôn ra cũng không thể mài thành châu báu được. Cũng không biết mắt của Sầm Uất Nhiên thế nào mà lại thích kẻ như thế? Thạc sĩ với gã lưu manh? Nói ra có làm người ta cười rụng răng không cơ chứ?”
Trương Lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ôi trời ạ, cậu nói... hắn... bọn họ...”
“Khó tin lắm phải không? Lúc mình nghe được tin đó còn tưởng đang nằm mơ ấy chứ.”
“Vậy vừa rồi cậu nói “khủng bố đen“... là nghĩa làm sao?”
“Chẳng phải là do cái thằng du thủ du thực Ân Hoán đó sao!” Ho khẽ hai tiếng, nhìn xung quanh, “Chẳng phải lớp trưởng lớp mình vẫn luôn thích Sầm Uất Nhiên sao? Có lần, mấy bạn học ở thủ đô cùng họp mặt, mọi người uống hơi nhiều nên mới trêu đùa gán ghép hai bọn họ, ồn ào la hét “hôn đi”, “yêu nhau đi” các kiểu, ai ngờ bị Ân Hoán tới đón người nghe được, không nói gì đã ra tay, kết quả ba bạn học phải nhập viện, lớp trưởng bị thương nặng.”
Trương Lộ nhảy dựng lên trong lòng.
Năm đó, cô ta nhận được thư tình của nam sinh lớp bên cạnh, lén kẹp trong quyển sách ngữ văn, trưa hôm đó bị hắn lật thấy, đến giờ Trương Lộ vẫn còn nhớ rõ bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn lần đó.
Kết quả, ngày hôm sau, nghe nói có nam sinh đeo kính lớp bên cạnh bị lưu manh cướp tiền, còn đập gãy xe đạp, trên mặt cũng bị đấm một cái.
“Em là người đàn bà của anh, người khác nhìn cũng không được!”
“Thế nên anh đánh người sao?”
“Anh không ném nó vào thùng rác đã là rất phúc hậu rồi!”
“Sao anh có thể như thế chứ?” Khi đó, cô ta sợ hãi, khóc lên, không thể tin nổi.
“Ngoan, vì anh quá để tâm tới em...”
Giờ, hắn lại đánh người vì Sầm Uất Nhiên, cũng là vì... để tâm sao?
Không... không đâu...
“Dù sao, từ đó về sau, bọn mình không bao giờ dám vui đùa gán ghép Sầm Uất Nhiên với lớp trưởng nữa...”
“Trương Bằng, cậu có số điện thoại của Ân Hoán không?”
“Không. Cậu cần số điện thoại của hắn làm gì?”
“À, cậu cũng biết mà, trước kia mình và Uất Nhiên chơi khá thân với nhau, nhiều năm không gặp nhau như thế, định hôm nào đó hẹn bọn họ ra ngoài ăn cơm.”
“Cậu định mời Ân Hoán sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Khụ... Đừng trách mình không nhắc cậu, người này tính tình cổ quái, tốt nhất cậu đừng trêu vào hắn.”
“Không phải mình nể mặt Uất Nhiên nên mới mời hắn sao...”
“Tùy cậu thôi. Mình nhớ hình như Vạn Minh Đông có chơi với hắn, nếu cậu muốn biết thì để mình hỏi cậu ấy xem...”
“Phiền cậu nhé!”
“Có thể cống hiến sức lực vì người đẹp là vinh hạnh của mình mà.”
Rất nhanh, Trương Bằng liền trở lại, “Cậu ghi lại đi, 138...”
“Không phải Vạn Minh Đông làm bên vật liệu xây dựng sao? Sao lại có quan hệ với Ân... với hắn?”
“À, gần hai năm nay, Ân Hoán và đám anh em của hắn sống bằng cách nhận thầu công trình, có liên quan tới mua bán vật liệu xây dựng. Chỗ Vạn Minh Đông là do Sầm Uất Nhiên giới thiệu. Nói thật, thằng đó cũng quá may mắn, Sầm Uất Nhiên là thạc sĩ, chẳng biết nhìn trúng hắn ở cái điểm gì nữa? Mình nghe nói, lúc hai người này ở dưới quê đã rất ái muội rồi, nói không chừng đã sớm lên giường...”
“Hôm nay cảm ơn cậu nhé, mình có việc phải đi bây giờ, phiền cậu chào mọi người giúp mình với nhé.”
“Ơ...”
Sao nói đi là đi ngay rồi?
Trương Lộ rời khỏi KTV liền tìm một chỗ yên tĩnh rồi vội vàng bấm gọi dãy số kia.
Cô ta muốn nghe giọng hắn, muốn xem bây giờ hắn là người như thế nào rồi...
Nhiều năm như thế, trong lòng cô ta vẫn nhớ thương hắn, thời gian càng lâu thì những ký ức ngọt ngào càng thêm sâu sắc, không thể tự kiềm chế được...
“Alo.” Giọng lạnh hơn trước, càng chín chắn hơn, nhưng vẫn là âm sắc chưa từng phai nhạt trong trí nhớ.
Nước mắt như hồng thủy vỡ bờ trào ra.
Trương Lộ che miệng lại, âm thầm nghẹn ngào.
“Alo?” Lại thêm một câu rất không kiên nhẫn, y hệt như trước kia.
Ân Hoán để dịch điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại, là số lạ, cắt đứt cuộc gọi.
Đội mũ lên, rồ ga phóng thẳng đến quán ăn.
Trên đường đi, điện thoại không ngừng đổ chuông, hắn giẫm lại phanh, vẫn là dãy số ban nãy.
“Con mẹ nó, mày là ai mà...”
“A Hoán, là em đây... Em đã về rồi...” Giọng nữ nghẹn ngào, rõ ràng đang khóc nức nở, dường như đã nghe thấy ở đâu, có lẽ cũng đã từng khắc ghi trong lòng.
Trời lặng gió, nắng chiều đỏ rực phía chân trời.
Thế giới trước mắt dần phai màu, ký ức mang theo tiếng gọi “A Hoán” quen thuộc bị phủ bụi dần dần lộ ra.
Đủ loại kỷ niệm đã qua hiện lên trước mắt, cuối cùng thành tro tàn bay đi, chỉ còn lại hình ảnh góc mặt nghiêng nghiêng của cô vợ nhỏ và đôi mắt mê mang trống rỗng của cô ấy khi hắn ra khỏi cửa.
Hắn hỏi: “Có việc gì không?”