Nàng Dâu Cực Phẩm

“Hi Hi...”

“Suỵt!” Ấn lên môi anh, “Em không cần nghe mấy cái cớ vớ vẩn kia, trừ phi, anh bất lực.”

Hốc mắt người đàn ông bùng lửa, xoay người đè cô xuống, mắt thiếu nữ sáng quoắc lên, bỗng nhiên mỉm cười khẽ khàng.

“Bất lực ư?” Mắt đen hơi híp lại, bên trong thoáng xuất hiện sự nguy hiểm.

Đàm Hi mở hai tay ra, cả người nằm trải dài dưới thân anh như thể đang hưởng thụ tắm nắng ấy, bình thản và lười khác, nhưng với Lục Chinh, đây rõ ràng là khiêu khích.

“Em to gan lắm.” Anh cười, khóe mắt lại hơi xuất hiện sự lạnh lùng, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động, chỉ chờ cho con mồi một đòn trí mạng mà thôi!

“Lục Chinh, anh có dám không?”

Bốn mắt nhìn nhau, một bên sâu và lạnh thấu xương, một bên âm thầm khiêu khích.

Sau một lúc lâu, cô cười khẽ, không nén được sự tự giễu, “Thôi...”

Vừa mới mở miệng, một bóng đen đã ập xuống, Đàm Hi còn đang ngẩn ra thì một bàn tay đã giữ chặt lấy cái cổ xinh đẹp cô cô, xúc cảm vừa ấm vừa mềm truyền qua cánh môi.

Những chỗ da thịt chạm vào nhanh chóng thắp lên lửa nóng.

Đàm Hi vẫn còn duy trì động tác làm bộ muốn đẩy anh ra, người đàn ông liền túm lấy trói chặt ở trước ngực, nụ hôn dần mạnh mẽ, cuối cùng biến thành gặm cắn đầy điên cuồng.

Tranh thủ lúc thở dốc, anh nói, “Đàm Hi, em đừng có hối hận...”

Không phải là không muốn, không phải không có lòng tham, đối mặt với dụ dỗ và vẻ đẹp diễm lệ như thế của cô, lý trí lập tức nói với anh rằng: Đây là một sinh mệnh sống, một nụ hoa tháng ba đẹp đẽ như thế vốn nên được hưởng thụ ánh nắng mặt trời, sao anh có thể ích kỷ chiếm lấy được?

Nhưng cuối cùng, vẫn không thể khống chế được.

Sự thất vọng trong mắt thiếu nữ chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè sụp lý trí của anh, dây cung căng lên trong lòng anh cuối cùng cũng phát ra một tiếng “tạch” thật lớn: Đứt rồi!

Nụ hôn của anh dần chậm lại, mềm mại và khẽ khàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Hết thảy đều vô cùng suôn sẻ, anh cương nghị và mạnh mẽ, cô mềm mại đáng yêu, giống như một bài tình ca vang lên dưới ánh trăng, chậm rãi buông lơi trong đêm dài.

Ngoài cửa sổ, trăng lên giữa trời; trong phòng, ân ái triền miên.

...

Xong việc.

Người đàn ông dựa nghiêng nơi đầu giường, trên ngón tay có một đám khói mờ chầm chậm dâng lên.

Dưới chăn, hai thân thể vẫn dán sát vào nhau, ái muội cũng tùy ý dâng lên.

Lần đầu ân ái làm Đàm Hi khó chịu đến nhíu chặt mày, cánh môi sưng to chứng minh lúc trước đã cuồng loạn tới mức nào, hai má cũng ửng đỏ, càng nhìn càng quyến rũ.

Buổi chiều đã ngủ no mắt nên lúc này chẳng còn buồn ngủ tí nào nữa, đôi mắt to tròn long lanh như được nước rửa qua không ngừng đảo loạn lên.

Đột nhiên, một bàn tay lớn trượt trên lưng chạy tới nơi nào đó, cả người Đàm Hi lập tức cứng đờ.

“Đau à?”

“Ừm... Một chút.”

“Sau này sẽ đỡ hơn.” Nhẹ nhàng xoa ấn, lòng bàn tay hơi chai sần khẽ xoa, sự thoải mái làm cả người nhũn ra theo.

Đàm Hi đẩy anh ra, “Ngứa quá...”

“Ngứa chỗ nào?” Nụ cười trên môi hơi ẩn chứa vẻ gian xảo, giọng đầy ái muội.

“Đồ lưu manh!”

Tiếng cười trầm khẽ khàng.

“Cậu, cho cháu một hơi.” Ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào điếu thuốc giữa hai ngón tay anh y như chó nhìn thấy xương vậy.

“Không được.”

“Vậy em muốn ở đây.” Duỗi tay, chạm lên môi anh.

Ánh mắt người đàn ông càng thêm tối tăm, hít sâu một hơi, trong nháy mắt liền phủ chặt lấy cánh môi của thiếu nữ, “Như em mong muốn.”

Đàm Hi bị ép không thở nổi, mùi khói thuốc ngập tràn trong khoang miệng, đầu lưỡi dây dưa, môi răng quấn quýt.

Sau một lúc lâu, anh buông cô ra.

Hai mắt thiếu nữ ngập hơi sương, khóe mắt ướt át.

Hơi thở của Lục Chinh vững vàng, nhìn thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đang rúc trong lòng mình, nhớ lại mùi vị tiêu hồn thực cốt lúc trước, ánh mắt sầm xuống, lập tức lại chồm lên.

“Sao anh lại...” Đàm Hi kêu lên.

“Ngoan, thêm lần nữa nào.”

“Ưm...”

Lăn lộn đến nửa đêm, Đàm Hi chẳng khác nào bông hải đường bị mưa to vùi dập, yếu ớt nơi đầu cành, rùng mình run rẩy.

“Ưm...” Giọng cô hơi khàn và hơi nghẹn ngào.

“Nước.” Nằm xuống giường, yết hầu như bị đốt cháy, Đàm Hi duỗi chân đá vào cẳng chân người đàn ông, mềm như bông, chẳng có tí sức lực nào.

Lục Chinh xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng mang một cốc nước ấm đi vào, “Hi Hi?”

“Ừm...” Âm thanh hơi run rẩy làm cho sống lưng của người đàn ông tê dại theo.

Đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa nửa người vào mình, Lục Chinh cho cô uống hết cốc nước.

Lông mi Đàm Hi run rẩy, âm thầm trừng mắt với anh, “Dở hơi!”


Lão già khốn kiếp này cứ như bị nghiện, bắt cô gọi anh là “cậu” mãi, khàn hết cả giọng luôn rồi...

Ho khẽ hai tiếng, đặt cái cốc xuống tủ ở đầu giường, chui vào trong chăn, tay lại bắt đầu không ngoan ngoãn.

Đàm Hi thật sự bị anh dọa cho sợ hãi, tránh ra thật xa, cuối cùng còn dùng chân đè lên sáu múi cơ bụng của anh, “Em đầu hàng...”

“Mệt hả?”

“Ừ.” Cả người cô đầy mồ hôi, toàn thân nhớp nháp, “Em muốn tắm rửa.”

Người đàn ông không nói gì, hiển nhiên là vẫn chưa muốn từ bỏ ý định.

Đàm Hi muốn khóc tới nơi rồi, “Cậu à, hôm nay tới đây thôi được không? Cả người cháu đều đau mỏi muốn chết rồi...”

Trầm ngâm giây lát rồi đáp, “Được. Anh bế em đi.”

Đàm Hi ngoan ngoãi duỗi tay, đừng nói tự mình đi vào trong phòng tắm, giờ cô còn chẳng xuống nổi giường ấy chứ.

Xả đầy một bồn nước, Lục Chinh đặt cô ngồi vào trong, “Giơ tay lên.”

“Oh.” Tay trái nâng tay phải lên cao, ngáp một cái, mí mắt cũng sụp xuống.

Lục Chinh đều nhìn thấy hết, nói không đau lòng là giả, anh cố nín nhịn phản ứng của thân thể, hai tay dùng sữa tắm xoa khắp người cô một lần.

Gian khổ lúc này, người ngoài không thể hiểu hết được.

Dù sao, lúc bế cô nhóc này từ trong phòng ra, trên người anh đã đầy mồ hôi, quần áo cũng ướt nhẹp.

Lúc này, Đàm Hi đã ngủ rồi, chép miệng như sắp phun bong bóng vậy.

Lục Chinh đặt cô lên chiếc khăn tắm khô trên giường, bọc lại rồi lau khô một cách kỹ càng, cuối cùng kéo khăn tắm ra, nhét cô vào trong chăn, thuận tay tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Đúng lúc này, cô nàng nào đó đang ngủ sau còn thò cái chân dài ra, lật nghiêng người, để lộ ra cái lưng trắng bóc và nửa bờ mông tròn trịa, chân dài như đôi đũa ngọc sáng lấp lánh dụ người dưới ánh đèn.

Vẻ mặt Lục Chinh thay đổi, quên cả thở.

Đặc biệt là trên làn da trắng nõn vẫn còn những vết đỏ ửng, có cái do véo mà đỏ, lại có cái do mút mà ra, còn cắn rất mạnh trong lúc ý loạn tình mê, tất cả đều là công lao của anh hết.

Loại cảm giác này... Nói như thế nào ấy nhỉ...

Giống như khắc lên dấu hiệu của riêng anh, một dấu hiệu mãi không phai mờ, chỉ muốn giấu mãi ở trong lòng, trừ mình ra thì sẽ chẳng cho ai xem hết.

Con cún này là của anh!

Nghĩ lại cũng đúng, 28 tuổi cũng coi như đã khá cao tuổi rồi, trong hàng ngũ trai tân thì Nhị gia quả thực có thể xếp vào hàng những gốc cải trắng già khọm rồi, đương nhiên, đây là một gốc “cải trắng bằng ngọc” hàng thật giá thật, giá trị được tính bằng kim cương, nhưng lúc nào mắt cũng cao hơn đỉnh làm cho vô số danh viện, quý nữ phải khóc như mưa.

Hiện giờ, cuối cùng cũng đã giao ra lần đầu tiên quý giá của mình rồi.

Nghĩ mà xem, con bò già lăn lộn trên bờ cát hai mươi mấy năm, thình lình thấy một cọng cỏ non như thế này, non tới mức có thể nhai ra nước, có thể không trân trọng như bảo bối được sao?

Người đàn ông bề ngoài không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Vẻ mặt... nhẫn nhịn hết sức đau khổ. Nhưng mà, đau cũng vẫn thấy sướng.

“Ưm...” Cô nàng nào đó đang bày ra tư thế ngủ cực kỳ không nhã nhặn kia khẽ rên một tiếng, lại rúc vào chăn như một con giun, tiếp tục mộng đẹp.

Lục Chinh cắn răng, nhặt lên cái khăn tắm bị cô đá xuống đất, quấn quanh người, thở dài rồi đi vào trong phòng tắm.

“Ngày mai sẽ lại xử lí em...”

Rất nhanh, lại có tiếng nước truyền ra, nhưng không có hơi nước bốc lên.

Ừm, nước lạnh mà.

Tỉnh lại trong lòng một người đàn ông sẽ có cảm giác gì?

Trước khi gặp Lục Chinh, Đàm Hi cảm thấy chỉ có thể dùng một từ để mô tả--- Thối!

Đời trước, cô đi cả đêm với đám bạn xấu, thường xuyên uống rượu và say xỉn, chuyện tùy tiện mượn ai đó làm gối đầu là chuyện như cơm bữa.

Một đám ma men ngủ cùng nhau trong một căn phòng đóng kín cửa, nằm lung tung khắp trên giường dưới đất, mày gối lên chân tao, tao gối lên vai nó, thấy thơm mới là lạ.

Dù sao, lần nào cô cũng nôn một trận, sau đó xách túi chạy lấy người.

Văn hóa ở nước ngoài rất thoáng, đi qua đêm không về nhà ngủ là chuyện quá bình thường. Sau khi về nước, có công ty, sau đó lại chìm vào trong sóng gió rửa tiền, quan trọng nhất là tuổi cũng lớn rồi, những ngày trẻ trâu điên cuồng trước kia đã như mấy bài hát cũ trên radio, ngoại trừ tưởng nhớ ra thì thật sự không thể nào mở miệng hát lại được cả.

Vì thế, trong nháy mắt, khi vừa mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt ngủ say của người đàn ông, Đàm Hi có cảm giác dường như đã sống qua một đời.

Mà cái ôm này không mang theo mùi ghê tởm sau khi say rượu mà là mùi sữa tắm trà xanh thơm mát.

Đàm Hi bị anh ôm chặt trong lòng, một tay đặt sau lưng cô, một tay giữ chặt lấy eo thon, hai chân quấn vào nhau, cô bé nhỏ nằm trong ngực anh giống như một viên ngọc trai nằm giữa thịt trai vậy, được hơi thở nam tính của anh bao phủ khắp người.

Ngón tay giơ lên vẽ từng đường nét gương mặt của anh trong không khí, lông mi dày rậm, mũi cao và thẳng, khi ngủ, khóe miệng mím chặt để lộ ra một đường cong vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, không ra oai mà vẫn mạnh mẽ.

Thật là đẹp...

Không phải cái khí chất lưu manh như Ân Hoán, cũng không dịu dàng như Cố Hoài Sâm, từ khóe mắt tới đuôi lông mày của anh đều mang theo vẻ hà khắc, giống như được đổ từ bê tông cốt thép vậy.

Đàm Hi cũng không hiểu tại sao, rõ ràng đàn ông trong thiên hạ nhiều như thế, vậy mà cô lại yêu sâu sắc loại hình như thế này?

Tình yêu, chưa bao giờ cần có lý do.

Cô tùy tiện biện giải cho chính mình như vậy, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Ít nhất, đời trước, cô chưa từng thể nghiệm qua cảm giác kỳ diệu này bao giờ, ngay cả với người kia cũng chưa từng có...

Cam tâm tình nguyện tắm rửa sạch sẽ và dâng lên tận miệng cho anh, xin hỏi trên đời này có “Đường Tăng” nào chủ động được như cô không?

Hì hì, từ hôm nay trở đi, người đàn ông này là của cô...

“Dậy rồi?” Eo bị đè nặng, Đàm Hi hít sâu một hơi lạnh.

Rõ ràng anh vẫn nhắm mắt nhưng giọng lại hoàn toàn không có một chút khàn khàn nào, rõ ràng không phải vừa mới dậy.


Đàm Hi rụt tay lại, lại rúc vào trong chăn, “Đồ xấu xa! Còn giả vờ ngủ nữa!”

“Tinh thần không tồi nhỉ?” Mắt đen càng tối hơn.

Cô nàng Đàm lập tức cảm thấy không ổn, khi bị người đàn ông xoay người đè xuống, dự cảm liền trở thành sự thật.

“Anh... Ưm...”

Cầm vũ khí ra trận, lại thêm một hồi đao quang kiếm ảnh.

Giằng co rất lâu, qua hai trận, tia nắng ban mai đã rời xa, chỉ còn lại ánh mặt trời cuối hè gay gắt hắt qua khung cửa sổ, Đàm Hi mệt đến kiệt sức, tinh lực mãi mới hồi được một chút lại bị ép khô luôn rồi.

Cả người đầm đìa mồ hôi như vừa được vớt từ trong nước ra, lườm nguýt người đàn ông xong việc liền ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc đầy vui vẻ rạo rực, tức đến mức cả người run lên.

“Anh muốn giết chết em mới cam tâm đúng không?” Yếu ớt, nũng nịu, ngay cả vẻ tức giận cũng như đang cào nhẹ lên trái tim của người đàn ông.

Đáng chết! Anh lại có phản ứng nữa rồi!

Đàm Hi mắng anh già mà còn không biết xấu hổ, anh cũng chẳng thèm để bụng, vẫn cứ bày ra bộ dạng thỏa mãn.

“Anh làm em đau...” Giọng nói nặng nề và hơi u oán.

Lục Chinh nhíu mày, nghĩ cô cũng là lần đầu tiên thì thấy hơi hối hận, cố đè xuống phản ứng của cơ thể, mặt căng ra cực kỳ nghiêm trang---

“Để anh nhìn xem.”

Đàm Hi liền đạp ngay cho anh một cái, vừa vặn đá trúng ngực, người đàn ông rên lên một tiếng nhưng cũng không giận.

Cô vốn đang hơi sợ, thấy thế liền lập tức đắc ý, càng thêm càn rỡ hơn.

“Đau cổ.”

Lục Chinh giơ tay xoa bóp giúp cô.

“A... Mạnh quá!”

Nghe thế liền giảm bớt lực một chút.

“Đau cả eo...”

Một cái tay khác lại giúp cô mát xa phần eo.

Không cần nghi ngờ, Lục Chinh vẫn là Lục Chinh, có điều người đàn ông được thỏa mãn rồi thì cũng dễ nói chuyện hơn, anh cũng chẳng ngoại lệ.

Ai bảo cái cọng cỏ non này cứ khơi gợi sự thèm ăn của anh lên làm gì chứ?

Cũng không thể gặm một phát hết sạch được, nhai kỹ nuốt chậm mới là kế sách lâu dài.

Đàm Hi híp mắt hưởng thụ rất thoải mái, than thở một câu: “Lão Lục, bạn gái cũ của anh là ai?”

Trong lòng lộp cộp, người đàn ông ngẩn ra, “Ý em là sao?”

“Hả? Đừng nói với em là anh chưa từng có bạn gái nhé?”

“Ừ.”

“Cái gì?” Đàm Hi trừng mắt, muốn ngồi dậy nhưng lại bị tay anh đè xuống, “Thật sự không có à?”

Anh gật đầu, mắt đen sâu thẳm, “Tại sao lại lại hỏi thế?”

Đàm Hi trùm chăn lên đầu, chui vào trong, xem khắp trên dưới cả thân thể của người nào đó đang trần truồng, đặc biệt còn nhìn chỗ nào đó thêm mấy lần.

Sắc mặt Lục Chinh lập tức đen sì.

“Em làm cái gì thế hả?” Tay thò vào, kéo cô ra, “Ngoan ngoãn ngay cho anh!”

Ừng ực, nuốt nước bọt.

Cô nàng Đàm chớp mắt: “Thế... Anh là lần đầu tiên à?”

Hầu kết lại bắt đầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt người đàn ông hơi lảng tránh. Hai mươi tám tuổi đầu mà vẫn còn là trai tân, cũng có phải chuyện vẻ vang gì đâu cơ chứ.

“Không phải chứ... Sao việc này có thể tốt như thế...”

Nghe câu này, cả thể xác và tinh thần Lục Chinh đều thấy sướng. Đàn ông mà, ai mà chẳng muốn được nghe lời khen mình mạnh mẽ, đặc biệt là trong chuyện đó...

“Thành thật khai đi, có phải anh nói dối không?” Đàm Hi nhe răng, trừng mắt hung dữ với anh.

Khẽ hừ đầy khinh thường, bộc lộ ra ngoài hết sự kiêu căng: Sao có thể chứ?

“Nhưng chẳng phải lần đầu tiên ai cũng sẽ sợ hãi đến nằm bò ra sao? Nghe nói còn không nhịn được mấy giây...”

Sắc mặt Lục Chinh sầm xuống: “Lại đọc cái linh tinh vớ vẩn gì thế!”

“Sách giáo khoa giáo dục giới tính.”

Lục Chinh: “...”

Về vấn đề này, Đàm Hi không ngừng căn vặn nhưng trước sau vẫn không có được đáp án như mong muốn, cuối cùng cô quy kết thành --- tư chất trời cho.

Người đàn ông vui vẻ, đè cô xuống mát xa một hồi, vừa véo vừa hôn.

Đàm Hi không chống đỡ nổi, lật chăn nhảy xuống giường chạy trối chết.

Trong phòng tắm.


Đứng trước tấm gương lớn, nhìn cổ, trước ngực, sau lưng, bên sườn eo, toàn thân một mảnh không xanh thì tím, Đàm Hi thực sự muốn chửi ầm lên.

Ai bảo đàn ông “khai trai” mạnh như hổ chứ?

Quá con mẹ nó đúng rồi!

Đáng thương cho cô, một thân da thịt non mềm, giờ chạm khẽ vào đâu cũng thấy đau!

Rầm rầm---

“Em còn định ở trong đó bao lâu nữa hả?”

“Cút ngay!”

“Hi Hi...”

“Gọi bà đây cũng vô dụng thôi!” Cô hướng ra phía cửa gào to, người ngợm thế này làm sao ra ngoài được đây?

“Đếm đến ba, em mà còn không ra anh sẽ vào đấy. Một, hai...”

“Khốn kiếp!” Ngoan ngoãn mở cửa ra.

Người đàn ông đứng dựa bên cửa, đã thay một bộ quần áo ngủ khác, bộ dáng hình như vừa mới tắm xong, khóe môi vẫn còn vương nụ cười nhẹ.

“Em đói rồi.”

“Vú Trương đã chuẩn bị cơm xong rồi.” Là cơm trưa.

“Ừ... Cái gì cơ? Vú Trương cũng ở đây á?”

“Đi rồi.” Đoán là đi lúc hai bọn họ vẫn còn đang lăn lộn trên giường.

Đàm Hi...

Xấu hổ chết mất thôi!

Lục Chinh đưa một tuýp thuốc mỡ màu trắng cho cô.

“Làm gì hả?”

“Bôi lên người.” Dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Chỗ bị đau, với cả chỗ đó nữa...”

“Oh.” Rầu rĩ nhận lấy, quay đầu, hung tợn cảnh cáo một câu, “Không có lần sau!”

Người đàn ông tỏ vẻ không có ý kiến gì, mặt mày nhướn lên chứng tỏ tâm tình đang rất sảng khoái.

Đàm Hi lê lết ra ngoài phòng ăn với dáng đi quái dị, thấy một bàn đồ ăn như thấy mẹ ruột, chỉ hận không thể bổ nhào lên, ra sức hôn hít.

Khụ khụ... Sau khi vận động với cường độ cao mấy hồi, cô đã đói tới mức da bụng dán vào da lưng rồi.

Lục Chinh nhìn bộ dáng như sói đói vồ mồi của cô thì lắc đầu cười, trong đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ.

Múc đầy một bát canh, đẩy đến trước mặt cô.

Đàm Hi ghé sát lại ngửi ngửi, rất thơm, lại dùng thìa múc cái ở bên trong lên xem, “Canh hạt dẻ cá lư à?”

“Ừ.”

Nhấp hai ngụm, “Ngon quá...”

“Thế thì uống nhiều một chút.”

Hạt dẻ tính ôn, tốt cho thận.

Cá lư tính bình, cũng có công hiệu y như thế.

Đây là thành quả của việc sáng sớm nay Lục Chinh bò dậy, ra khỏi phòng ngủ gọi điện cho vú Trương chuẩn bị.

Còn có tuýp thuốc mỡ kia nữa, lúc nhóc con này vào toilet xử lý thì anh cũng chuẩn bị xong rồi.

Vì thế, thiên hạ này không có con mèo nào không ăn vụng, đồng dạng cũng không có đàn ông nào thích “ăn chay“.

Ngoại trừ thái giám.

Có điều, thái giám lại không phải đàn ông.

Ừm, chỉ có thể coi là một nửa đàn ông mà thôi...

Ăn cơm xong, Đàm Hi lại thấy mệt mỏi, Lục Chinh bảo cô đi ngủ trưa, cô nàng Đàm cố gắng chống chọi nhưng sau khi ngáp dài một cái thì không chịu nổi nữa.

“Em còn phải ra ngoài nữa...”

“Với bộ dạng bây giờ của em á?” Người đàn ông hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng và thiếu đứng đắn của anh liếc nhìn cổ cô rồi lại đảo qua trước ngực.

“Chẳng phải là tại anh hết sao, ra tay nặng như thế...”

Lục Chinh than khẽ, anh rất muốn nói là do cô quá yêu kiều mà thôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả đúng là anh vẫn phải chịu phần lớn trách nhiệm cho vụ này, vì thế ngậm miệng không dám cãi nữa.

Kéo người vào phòng ngủ, mắt Đàm Hi lộ ra vẻ cảnh giác.

“Ngồi xuống.”

“Oh.”

“Kéo quần áo lên.”

“...”

“Nhanh lên!”

“Lục Chinh, anh lại phát rồ cái gì thế!” Đàm Hi mắng ầm ĩ, dường như từ tối hôm qua, quyền chủ động đã không còn nằm trên tay cô nữa.

Vì thế, rõ ràng là Ông Trời vẫn rất thiếu công bằng, thể lực của phụ nữ vẫn còn kém đàn ông quá xa.

Đàn ông có thể đè phụ nữ xuống, mà phụ nữ lại chỉ có thể run rẩy giơ móng vuốt lên, ngoại trừ càng làm cho đàn ông thêm hưng phấn, càng tàn sát bừa bãi thì chẳng có tác dụng quái gì.

Nói không nghe, anh liền ra tay luôn, kéo một bên vạt áo lên, thân mình trơn bóng như trứng gà mới bóc vỏ, trắng đến lóa cả mắt.

“Được rồi,“ Anh cầm tuýp thuốc mỡ, cố gắng đè nén hơi thở hỗn loạn của mình, “Cả ngày toàn suy nghĩ vớ vẩn gì thế không biết, chỉ bôi thuốc thôi mà.”

“Tự em cũng có thể...”

“Thế sau lưng thì sao?”

Đàm Hi: “...”


Không còn cách nào khác, cô đành phải nằm xuống giường, đưa tấm lưng tuyết trắng cho người đàn ông, bên trên toàn là dấu tay.

Lục Chinh vừa nhìn, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.

Tối hôm qua khi anh kiểm tra thì chỉ thấy mấy vết đỏ mà thôi, giờ lại biến thành tím bầm và xanh nữa.

Đàm Hi thấy anh không có động tác tiếp theo thì lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng kéo áo xuống, định ngăn cản tầm nhìn của anh, miệng thì liên tục ồn ào:

“Không cho anh xem!”

Người đàn ông hoàn hồn, nhíu mày, “Sao thế?”

Đàm Hi không nói gì nhưng ánh mắt lại rất lo sợ.

“Đàm Hi?”

“...”

“Đừng nhìn, xấu...”

Lần trước, Tần Thiên Lâm đánh cô không chỉ làm da bong thịt tróc mà còn để lại sẹo, tuy rằng sau ba tháng tu dưỡng, không ngừng bôi thuốc trị sẹo nhưng vẫn không thể giống như trước đây được, nhìn kỹ sẽ vẫn thấy dấu vết.

Lục Chinh hiểu rõ, nhẹ nhàng xoa nắn trên lưng cô, đầu ngón tay lướt qua những dấu vết mờ mờ kia, vết nào vết nấy bằng đúng kích thước của dây lưng, trong đáy mắt anh không khỏi hiện lên vẻ đau lòng, đồng thời còn có ánh sáng tối tăm khởi động theo.

Lúc trước, khi anh chạy tới Tần gia, phá cửa phòng ngủ ra, tận mắt nhìn thấy hai mắt của cháu trai mình đỏ bừng, quất từng roi, từng roi một trong bộ dáng dữ tợn.

Gió rít phần phật, chiếc dây lưng da nện lên cái lưng đã đầm đìa máu tươi của thiếu nữ.

Anh hét lớn “Dừng tay”, nhưng vẫn chậm.

Trên đường đưa cô tới bệnh viện, anh đã vượt đèn đỏ năm lần, lái Land Rover như đua xe công thức 1, ồn ào tới mức làm kinh động tới cả ông Cát.

Lúc ông cụ đuổi tới bệnh viện, thấy trên tay và trên người anh toàn máu là máu thì vô cùng lo lắng.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?!”

Lục Chinh mờ mịt.

Ông cụ nhắc lại lần nữa, Lục Chinh nghe rất rõ nhưng không biết phải trả lời thế nào.

Nói là vợ của cháu trai anh bị thương đang cấp cứu sao?

Chính bản thân anh cũng không đoán trước được là mình sẽ điên cuồng như thế.

Cuối cùng, chỉ có thể xua tay với ông cụ, đáp: “Chuyện trong nhà.”

Ông Cát tới một cách bí mật, sau đó lại vội vã rời đi, anh chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đến tận khi bác sĩ ra và nói rằng cô không sao, Lục Chinh mới rời khỏi đó.

Dường như, bắt đầu từ ngày hôm đó, hai người như đã bị buộc lấy nhau, không gỡ ra nổi.

“Anh... Thật sự bị dọa đúng không?” Đàm Hi ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh, anh giúp cô bôi thuốc, nghe hỏi vậy cũng không ngẩng đầu lên.

“Cả người toàn máu là máu.”

“Chẳng phải anh từng đi lính à? Có phải chưa thấy bao giờ đâu.” Cô biết, thân phận của Lục Chinh không đơn giản, có thể nhìn thấy điều này từ chính bản thân Thời Cảnh.

Không có người lính bình thường nào sẽ trúng đạn cả, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt, hơn nữa tính nguy hiểm cũng rất cao, mà người như thế sao có thể là một anh lính quèn chứ?

Đánh chết cô cũng không tin!

Người đàn ông lắc đầu, “Đổi tay kia đi...”

Đàm Hi làm theo.

“Không giống nhau.” Đáp lại câu hỏi lúc trước của cô.

“Không giống thế nào chứ?”

Anh lặng im không trả lời.

Đàm Hi quay lại nhìn, nhìn lưng của mình phản chiếu qua tấm gương, bởi vì những vết bầm tím quá rõ ràng nên làm cho những vết sẹo cũ cũng phai nhạt đi nhiều.

“Con rùa rụt đầu đó, sớm muộn gì bà đây cũng sẽ đòi lại hết!”

Lục Chinh nghe vậy thì động tác hơi dừng lại.

Anh biết, “con rùa rụt đầu” trong miệng cô nói là ai.

Khóe môi khẽ cong lên, “Được.”

Ực---

Đàm Hi há hốc mồm: “Anh bảo được á?”

“Ừ.”

Chép miệng, nhướng mày cười cợt, “Đó là cháu trai của anh đấy.”

“Đã làm sai thì ngay cả cha đẻ của mình cũng phải chịu trừng phạt thôi.” Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ánh sáng lạnh lùng, chỉ trong chớp mắt.

“A Chinh, A Chinh, anh sẽ báo thù thay em sao?”

Mí mắt khẽ nâng, liếc nhìn cô một cái: “Ngốc!”

“Rốt cuộc là có hay không nào?”

“Được rồi.” Lục Chinh đứng lên, vặn nắp tuýp thuốc lại rồi thuận tay đưa quần áo cho cô, “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, tối nay anh đưa em ra ngoài ăn.”

“Oh. Vậy anh không được đi, ở nhà với em.”

“Ừ.”

“Ơ, chẳng phải nói là anh không đi cơ mà?”

Duỗi tay túm chặt ống tay áo anh.

“Anh sang thư phòng.”

“Thế cũng được... Nhưng mà, anh không được ghét bỏ em đâu đấy!” Cô chỉ vết thương sau lưng.

“Đồ ngốc!”

“Hãy nói là anh sẽ không ghét đi!”

“Ừ, vĩnh viễn sẽ không ghét.”

Đàm Hi vừa lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, cô thật sự rất buồn ngủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận