Nàng Dâu Cực Phẩm

Mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

Hắn thừa nhận, lúc đầu tiếp cận Liêu Gia Văn đúng là có mục đích riêng, vài năm qua hắn có được không ít thứ tốt từ trên người cô ta, cũng từ từ đứng vững chân hơn trong Bộ Ngoại Giao.

Trương Diệp hiểu quá rõ nội tâm của những người phụ nữ mạnh mẽ như cô ta trống trải đến cỡ nào, chỉ cần hơi biểu hiện tốt, thỉnh thoảng quan tâm chăm sóc, lúc quan hệ phải mạnh mẽ hơn một chút, cho dù có là trinh tiết liệt nữ cũng sẽ phải đổ gục dưới đũng quần của hắn.

Và thực tế chứng minh, mọi thứ đúng là như thế, hắn ta chỉ cần một tuần là đã hạ đổ được Liêu Gia Văn.

Hai tháng sau đó, bọn họ qua lại với nhau như một đôi tình nhân thông thường, Liêu Gia Văn ở trước mặt hắn càng ngày càng giống một người phụ nữ nhỏ nhắn. Trương Diệp biết, người phụ nữ này đã không thể rời xa hắn được nữa.

Kết thúc thực tập, hắn được giữ lại như ý muốn, tuy chỉ là một phiên dịch viên quèn nhưng đã trở thành một nhân viên chính thức trong Bộ Ngoại Giao, có được biên chế chính quy. Cho dù có làm một công việc giống y như lúc thực tập, nhận một mức lương giống hệt, nhưng địa vị lại ở mức một trời một vực.

Trương Diệp biết, tất cả những thứ này đều là do Liêu Gia Văn cho hắn, từ sau đó, hắn càng tỏ ra tận tâm, Liêu Gia Văn kêu hắn đi về hướng Đông, hắn tuyệt đối sẽ không đi về hướng Tây, cung phụng cô ta như một nữ hoàng, nhưng khi ở trên giường, lúc cần thiết vẫn dã man, thô lỗ như thường.

Hắn biết Liêu Gia Văn đã kết hôn, nhưng như thế thì đã sao? Hai người cũng chẳng qua chỉ là cuộc tình ngắn ngủi, đến với nhau theo nhu cầu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc có kết quả gì với cô ta, cho nên, việc có kết hôn hay không thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn lao.

Thậm chí, hắn còn ác ý nghĩ rằng, việc Liêu Gia Văn cởi đồ ra liền biến thành một ả dâm phụ có phải là bởi vì chồng cô ta không được hay không?

Nhưng hắn không hề ngờ được rằng chồng cô ta không chỉ trẻ tuổi, mà còn có một bối cảnh lớn mạnh. Đột nhiên, Trương Diệp không hiểu nổi, nếu bên cạnh đã có một người đàn ông tốt như thế, thì vì sao cô ta còn tìm sự an ủi từ chỗ hắn?

Trừ phi… liên hôn gia tộc?

Nếu là như thế, có phải chứng minh được rằng bối cảnh của Liêu Gia Văn cũng rất lớn mạnh?

Trương Diệp nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, sau khi cân nhắc lại, hắn cảm thấy không nên nói chuyện quá tuyệt tình. Hắn đã đắc tội nhà họ Tống, nếu lại mất đi một chỗ dựa như Liêu Gia Văn thì lúc đó mới thật sự đi vào đường cùng. Cho nên, chuyện trước mắt là giữ vững người trước rồi nói.

“Xin lỗi Gia Văn, lúc nãy anh quá kích động.”

“Kết thúc tại đây?” Liêu Gia Văn cười như không cười.

Trương Diệp ôm cô ta vào lòng, “Sao anh có thể nỡ làm thế chứ?”

“Được rồi.” Giơ tay đẩy hắn, cô ta đi vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống, “Tôi vẫn còn chuyện phải làm, đi ra đi!”

Sự lúng túng xuất hiện tên gương mặt của hắn, nhưng biến mất rất nhanh, “Vậy anh không làm phiền em nữa. Suối nước nóng tối nay…”

“Cút!”

Trương Diệp chản nản bỏ đi.

Quẳng cây viết trên tay, Liêu Gia Văn nắm chặt cạnh bàn, móng tay gãy rồi cũng không hề có cảm giác gì.

Trong đầu chợt hiện liên một từ… Bị cô lập!

Cô ta biết Bàng Bội San sẽ trả thù, nhưng không ngờ tay chân đối phương lại nhanh như thế, nhanh đến mức buổi sáng mới còn đàm phán, buổi chiều đã cho cô ta một gậy.

“Chị Liêu, Bộ trưởng gọi chị đến văn phòng.” Hiểu Hoa đi tới kêu người, ghé sát tai cô ta, “Em nghĩ chắc là liên quan đến việc chọn phó bộ trưởng, em gái đây chúc mừng chị trước nhé.”

“Chuyện này đừng nói bậy.”

“Vâng, thì hai chúng ta nói chuyện riêng thôi mà, không có gì đâu.”

“Tan ca cùng đi ăn cơm không?”

Hiểu Hoa chớp mắt: “Mời em sao?”

Liêu Gia Văn giả vờ thoải mái nhún vai: “Dĩ nhiên.”

“Cảm ơn chị Liêu!”

Cốc cốc…

“Mời vào.”

“Bộ trưởng Lý, anh tìm tôi ạ?”

“Ngồi đi. Uống chút nước.”

Liêu Gia Văn kinh ngạc, “Anh khách sáo quá. Có chuyện gì cần tôi…”

“Không vội, đợi Tiểu Lưu đến rồi nói.”

Tiểu Lưu? Là người cùng tranh tuyển vị trí phó bộ trưởng với cô ta.

Không lâu sau, Lưu Tuấn cũng đến, anh ta vào ngành sớm hơn Liêu Gia Văn, hoàn toàn là người cố gắng đi lên từng chút một, năm ngoái mới được điều về từ Syria.

“Tiểu Liêu cũng ở đây à?” Vừa nói vừa đưa tay ra trước.

“Thầy Lưu.” Liêu Gia Văn khẽ nắm lấy tay.

Một người đa mưu túc trí, một người nghiêm nghị hào hùng, trên khuôn mặt hai người đều mang theo nụ cười, gật đầu ra hiệu, trông rất hài hòa.

“Ngồi xuống hết đi. Hôm nay tìm hai người đến, chủ yếu là xác định người được chọn vào vị trí phó bộ trưởng. Hai người cũng biết, lão Trương còn một tháng nữa sẽ về hưu, tương lai vẫn là thiên hạ của thanh niên các cậu. Phía trên vô cùng hài lòng về hai người, chọn ai, không chọn ai đều rất khó xử.”

Một màn dạo đầu khiến nhịp tim hai người tăng tốc.

Liêu Gia Văn siết chặt hai tay đặt trên đùi.

Lưu Tuấn ngừng hô hấp theo bản năng.

“Người được chọn đã được định xong, sẽ tiến hành đào tạo trong một tháng, sau khi trở lại sẽ nhận được thông báo bổ nhiệm chính thức.” Bộ trưởng ngừng lại, “Vậy tôi xin chúc mừng Tiểu Lưu trước nhé!”

Lưu Tuấn ngơ ngác 3 giây mới đứng dậy, vui chảy nước mắt, “Cảm ơn! Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn tổ chức, cảm ơn quốc gia! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, không làm cho nhân dân thất vọng”

“Nói được nhưng phải làm được mới hay!” Bộ trưởng cười vỗ vai anh ta, tỏ ý cổ vũ.

“Ngài yên tâm!”

“Tiểu Liêu cũng đừng nản lòng, cô vẫn còn trẻ, về sau vẫn còn cơ hội.”

Liêu Gia Văn cười miễn cưỡng: “Thầy Lưu, chúc mừng thầy.”

“Cảm ơn.”

Rời khỏi văn phòng trong trạng thái thất thần, giữa đường gặp được Hiểu Hoa, “Chúc mừng nhé, bộ trưởng Liêu!”

Nụ cười miễn cưỡng trở nên cực kỳ xấu xí, im lặng trở về phòng làm việc.

Hiểu Hoa theo vào, “Tối nay để em mời vậy, cứ coi như chúc mừng chị Liêu thăng quan, sau này… đừng quên em gái này nhé!”

“Ra ngoài!”

“Hả?”

“Tôi kêu cô ra ngoài!”

Nụ cười Hiểu Hoa cứng đờ, “Chị Liêu, sao chị…”

“Cút ra ngoài!”

Hào hứng tiến vào chúc mừng, cuối cùng lại chán nản đi ra, Hiểu Hoa bĩu môi, thật sự cho rằng mình là Hoàng thái hậu à!

“Nghe nói gì chưa? Lưu Tuấn sắp thăng chức thành phó bộ trưởng rồi! Cuối cùng cũng ngóc đầu lên được, thật không dễ dàng gì…”

Hiểu Hoa khẽ sửng sốt, chợt nhếch miệng, hóa ra là thế…

Liêu Gia Văn mệt mỏi dựa người trên ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt thất thần.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.

“Alo mẹ…”

“Gia Văn, không hay rồi!” Giọng bà Liêu run lên.

Đột nhiên bật người dậy, “Mẹ đừng gấp, xảy ra chuyện gì vậy? Từ từ nói.”

“Ba con bị cảnh sát dẫn đi rồi!”

“Cái gì?!”

“Gia Văn à, con mau trở về đi… Mẹ rất sợ…”

“Vâng, con sẽ về ngay!”

Liêu Gia Văn vội vàng trở về nhà, mẹ cô ta ngồi khóc trên ghế sô pha, phòng khách lộn xộn bừa bãi: “Mẹ!”

“Gia… Gia Văn… cuối cùng con cũng đã trở về!” Bà Liêu nhào vào lòng con gái, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Mẹ, khoan hãy khóc đã, nói rõ ràng mọi việc, rốt cuộc ba con bị sao vậy? Tại sao lại bị cảnh sát đưa đi?” Trong lòng thầm có một sự suy đoán, nhưng cô ta không muốn suy nghĩ sâu hơn.

“Nói là muốn hỏi chuyện.”

“Hỏi chuyện gì?”

“Lãnh đạo nhà máy ba con làm nói ông ấy ăn cắp bí mật gì đấy, còn nói phải kiện ra tòa, Gia Văn, có khi nào ba con sẽ bị ngồi tù không? Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao lại thành ra thế này chứ?”

“Con gọi điện thoại trước đã.”

“Đúng, con quen nhiều người, đều là người làm quan, còn có cái ông cục trưởng gì đó nữa… con đi cầu xin họ, lôi kéo làm quen, nếu không được thì nhờ Tử Văn nghỉ cách. Lần trước, chuyện của dì cả con đều nhờ nó xử lý…”

Liêu Gia Văn chợt nhói lòng, “Con đi gọi điện thoại.”

Cầm lấy điện thoại, bước vào phòng ngủ, “Alo, chào cục trưởng Tôn, tôi là Liêu Gia Văn thuộc Bộ Ngoại Giao… Đúng, là chuyện kia của ba tôi, ông xem có thể giúp tôi, ba tôi là một người thật thà, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này… Không thể dàn xếp sao? Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật... Alo? Alo?”

Liêu Gia Văn tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, không chết tâm, lại gọi một số điện thoại trong danh bạ, “Thư ký Lâm, chào anh, tôi là Liêu Gia Văn…”

Vừa nghe thấy tên cô ta, đối phương trực tiếp cúp máy, thái độ như vậy cho dù cô ta có ngốc hơn cũng đã nên hiểu rõ.

“BÀNG BỘI SAN!”

Suốt hai tiếng đồng hồ, hễ là những người có chút giao tình cô ta đã đều liên lạc hết, hoặc là không nghe điện thoại, hoặc là nói không được vài câu đã cúp máy ngay.

Đây rõ ràng là cố ý!

Bàng Bội San lợi hại thật, buổi sáng mới cảnh cáo, biểu chiều đã bắt tay vào thực hiện ngay!

“Gia Văn, liên lạc được chưa? Khi nào ba con sẽ trở về?”

Cô ta mím môi.

“Con nói gì đi chứ!”

“Mẹ, những cách có thể nghĩ ra con đều đã thử hết rồi…”

“Vậy mẹ gọi điện thoại cho A Văn, cho dù nó không giải quyết được thì vẫn còn nhà họ Tống có thể giúp được, quyền lực nhà họ lớn như thế, chuyện cỏn con này chắc chắc không thành vấn đề! Đúng vậy, bây giờ mẹ sẽ đi gọi cho Tử Văn…”

“Đừng gọi!” Cô ta giành điện thoại lại, đập mạnh xuống đất.

Bà Liêu kinh ngạc, “Gia Văn, con làm sao thế?”

“Mẹ, đừng gọi, con đang gây gổ chuyện ly hôn… với anh ấy, xin mẹ đó…”

“Ly hôn?” Giọng nói sắc bén như một mảnh thủy tinh cào qua mặt đất, vô cùng chói tai: “Tại sao hai đứa muốn ly hôn? Tại sao chứ? Có phải nó có bồ nhí giống như mấy gả đàn ông kia không? Hay là nó đối xử không tốt với con?”

Liêu Gia Văn che mặt, gồi bệch xuống đất, “Đừng nói nữa…”

Bà Liêu sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu: “Mẹ nói cho con biết, không thể ly hôn! Dựa vào gì cho ả tiểu tam kia được lợi? Cho dù có ly hôn cũng phải lấy được lợi ích mới được, không thể bỏ qua như vậy được! Bây giờ con gọi điện thoại ngay cho nó, kêu nó nghĩ cách cứu...”

“Mẹ, con muốn được yên tĩnh!”

“Nhưng…”

Liêu Gia Văn ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng: “Con nói, con muốn được yên tĩnh một mình!”

Bà Liêu sửng sốt.

“Mẹ, mẹ đi ra đi!”

“Vậy con nhớ gọi điện thoại…”

Rầm!

Tiếng đóng cửa!

Liêu Gia Văn dựa người sau cửa, cắn chặt răng, cả người run lên bần bật.

Một lúc sau, cô ta mới đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại.

Từ sáng đến giờ, Bàng Bội San luôn ngồi trên sô pha, cũng không đi đến bệnh viên thăm con trai, dường như bà đang đợi một thứ gì đó rất quan trọng.

Di động được đặt trên bàn trà trước mặt, ngoài trừ lần rung lúc nãy khi nhận được tin nhắn thì cả buổi chiều nó đều nằm im bất động.

“Thanh Thanh, pha một ly cà phê cho mẹ.”

Tống Thanh sửng sốt: “Con không có nghe nhầm chứ? Mẹ có chắc là muốn uống cà phê?”

“Ừ.”

“Vâng, mẹ là mẹ nên mẹ lớn nhất, con đi xay cà phê cho mẹ.”

“Không cần, pha loại hòa tan là được.”

“…” Chắc mặt trời mọc từ đằng tây rồi.

“Này, xong rồi.”

Bà Bàng nhận lấy, hớp một ngụm nhỏ.

“Mẹ, con đi bệnh viện thay ca cho Tiểu Bạch, con đi trước nhé.”

“Ừ. Đi đi! Đi đi!”

Ngay lúc này, chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

Tống Thanh nghi ngờ nhìn mẹ mình, vẫn còn đang uống cà phê à, mắt nhìn thẳng, vờ như không nghe thấy gì.

Một phút sau, tiếng chuông ngừng lại, nhưng không lâu sau, nó lại vang lên.

Vẫn không nghe máy.

Mãi đến lần thứ ba, bà ấy mới chậm rãi ấn vào nút nghe máy: “Có chuyện sao?” Giọng điệu bễ nghễ, phải nói là cao cao tại thượng.

Khóe miệng Tống Thanh co giật, sao trước đây cô lại không phát hiện ra mẹ mình có thể làm được thế này nhỉ?

“Có phải trò quỷ do bà làm ra hay không?” Liêu Gia Văn lên tiếng chất vấn, bà Bàng kéo điện thoại ra, đặt xa lỗ tai, Tống Thanh nghe thấy giọng nói được truyền đến từ đầu dây bên kia, xoay bước chân, vòng về ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Tha thứ cho sự tà ác của cô, dù sao tiết mục trừng trị đồ đê tiện của mẹ cô có thể nói là rất hiếm có, nên cô nhất định phải đến cổ vũ.

“Trò quỷ? Cô nói đến chuyện nào?”

“Quả nhiên, đều là do bà làm!”

“Cô nói gì tôi không hiểu.” Nói không chừng bên kia đang ghi âm để bắt đuôi sam của bà, đáng tiếc thay, tóc của bà không có dễ để cho người ta đụng được, chứ đừng nói đến là nắm lấy.

Được thôi, bà Bàng đoán đúng rồi.

Liêu Gia Văn không ngờ được Bàng Bội San lại xảo quyệt như thế, giống như đã mặc được một chiếc áo giáp bảo hộ, đao thương bất nhập.

“Suy nghĩ xong chưa? Cái tôi có là thời gian, cô cũng có thể từ từ suy nghĩ, nhưng chắc có người đợi không nổi đâu nhỉ?”

“Chuyện của ba tôi quả nhiên có liên quan đến bà!”

“Đừng có vu oan cho người khác nhé! Thớt có tanh ruồi mới đỗ, nếu ba cô thật sự trong sạch, tôi có thể làm được gì ông ấy? Người đang làm, trời đang nhìn, không thể tùy tiện chụp mũ người khác như vậy được.”

Nhắc đến chuyện này, bà Bàng nổi giận trong lòng! Cả nhà họ Liêu đều cùng một hạng người, ếch ngồi đáy giếng! Liêu Hồng làm việc ở nhà máy điện, trước đây chỉ là một công nhân thời vụ làm việc vặt, sau này nhờ vào mối quan hệ với thằng cả mới được lên chính thức, còn được là chủ nhiệm văn phòng gì gì đó, sau đó được chuyển hẳn sang làm văn phòng, mỗi ngày nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc, không còn phải xuống phân xưởng, tiền lương cũng cao hơn gấp mấy lần so với trước.

Đã như thế rồi mà ông ta còn không hài lòng, đi lấy một ít bản vẻ thiết kế bí mật bán cho danh nghiệp tư nhân, lại còn đứng ra làm trung gian giới thiệu nhà cung cấp than đá, mà toàn là những loại ông chủ làm ăn theo kiểu không đảm bảo, để tiện cho ông ta ăn được tiền hoa hồng từ bên trong!

Chỉ có thể nói, lòng người nuôi lớn rồi sẽ trở thành lòng tham.

Cái gì gọi là được nước làm tới? Chính là đây chứ đâu! Cả một nhà vong ơn bội nghĩa, cho dù có cắt hết thịt trên người mình cho chúng, chúng cũng chẳng biết trả ơn.

“Bà nói bậy! Ba tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu!”

“Xùy, có thể sinh ra loại con gái không biết xấu hổ như cô thì ông ta có thể là thứ tốt lành gì chứ?”

“Bà!”

Suýt chút nữa Tống Thanh đã vỗ tay bộp bộp, đánh rắn phải đánh vào chỗ hiểm của nó, cái miệng của mẹ cô đã có thể sánh ngang với hạc đỉnh hồng!

“Được, tôi cũng không nói nhảm với cô nữa. Thời gian của tôi rất nhiều, chúng ta đó, cứ từ từ mà dùng, xem xem ai hết máu trước!” Nói xong, trực tiếp cúp máy.

Suốt cả quả trình, bà Bàng chiếm thế thượng phong.

“Mẹ, mẹ đúng là thần tượng của con!” Tống Thanh không tiếc lời khen ngợi.

Bà Bàng hừ lạnh, giương mày, rất chi là kiêu ngạo: “Cái này chẳng là gì cả? Nếu là mẹ khi trẻ, sẽ vung thẳng nắm đấm ra, con có tin không?”

“Tin! Mẹ là nữ hổ nhà tướng mà ông ngoại đích thân dạy dỗ, đừng nói đến nắm đấm, cho dù mẹ dùng súng bắn chết cô ta con cũng tin!”

“Nha đầu thúi nhà con, ít nói nhảm lại đi, đây là xã hội pháp trị, tốt xấu gì mẹ con cũng đã từng lên bục nhận thưởng, giải thưởng “Công dân 10 tốt” vẫn còn nằm nguyên trong ngăn kéo kia kìa!

“Vâng ạ, vậy thì con sẽ ngồi đợi mẹ xé xác ai đó thành mảnh vụn ~”

“Sai! Là ngay cả mảnh vụn cũng không còn!”

Tối hôm đó, Liêu Gia Văn ở lại nhà mẹ đẻ, tiếng khóc than của mẹ cô ta vọng đến từ phòng kế bên, đến nửa đêm mới ngừng lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai mắt thâm quần.

“Liêu Gia Văn, mày không thể nhận thua!” Cô ta nhìn bản thân tiều tụy trong gương, ánh mắt kiên định.

Vệ sinh, thay đồ, trang điểm, cô ta còn phải đi họp ở Bộ.

Kéo cửa phòng ra, mẹ cô ta đứng ngay ở ngoài cửa với đôi mắt sưng đỏ, Liêu Gia Văn bị dọa giật mình.

“Mẹ làm gì vậy?”

“Gia Văn, cứu ba con đi! Bây giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn tâm trạng đi làm vậy? Lỡ ông ấy bị bỏ đói ở trong đó thì làm sao? Đi, bây giờ đi đến cục cảnh sát với mẹ, mẹ xem trong tivi chỉ cần nộp tiền là có thể đưa người về nhà, gọi là bảo lãnh gì gì đó! Đúng, chúng ta cầm tiền đi bảo lãnh ba con!”

Liêu Gia Văn bị bà Liêu kéo ra ngoài, cô hất mạnh tay, “Mẹ có thể bình tĩnh một chút không? Nếu ba không làm những chuyện đó, cảnh sát cũng sẽ không đổ oan cho người khác đâu!”

“Con… có ý gì? Gia Văn, con đang nghi ngờ ba con sao?” Bà Liêu tức đến run người.

Liêu Gia Văn rời tầm mắt, “Nếu ba không làm những chuyện đó, vốn chẳng cần ai cứu cả, cảnh sát sẽ không tùy tiện bắt người khi chưa có chứng cứ, mẹ, mẹ có hiểu con đang nói gì không?”

Bà Liêu lảo đảo lùi về sau, liên tục lắc đầu: “Sẽ không đâu… ba con thật thà như thế, sao ông ấy có thể làm ra loại chuyện đó chứ?”

“Con đi làm đây!”

“Gia Văn, con không thể đi! Lỡ như, mẹ nói là lỡ như… dù sao ông ấy cũng là ba của con, con không thê thấy chết không cứu được!”

Giờ phút này, Liêu Gia Văn cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng lên người mình. Thì ra, người và người thật sự không giống nhau.

Cô ta đã từng cho rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể đuổi kịp bước chân của Tống Tử Văn, chỉ cần cô ta đứng vững trong Bộ Ngoại Giao thì có thể xóa đi sự chênh lệch của hai nhà, bây giờ nghĩ lại, cô ta của lúc ấy ngây thơ, khờ khạo biết bao nhiêu mới ôm theo cái kiểu suy nghĩ viễn vong ấy?

Tống Vũ địa vị cao vời, còn ba của cô ta lại chỉ là một con chuột nhắt tham lam ăn hối lộ. Bàng Bội San cao quý phóng khoáng, còn mẹ cô ta chỉ là một bà nội trợ không có văn hóa.

Nhà họ Tống và nhà họ Liêu, một bên là trời, một bên là đất.

Nhìn đi, có bất công không cơ chứ? Cũng đều là người, nhà họ Tống ai nấy cũng đều vẻ vang, còn nhà cô ta thì sao?

Dù có cố gắng, có phấn đấu hơn nữa thì vịt cũng không thể nào trở thành thiên nga được.

Xuống lầu, đang lấy xe, Liêu Gia Văn nhận được cuộc gọi của bộ trưởng Lý: “… Tiểu Liêu à, tạm thời cô đừng tới Bộ nữa, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, nếu có kết quả rồi, tôi sẽ thông báo cho cô.”

Nhanh như thế đã đến phiên cô ta rồi sao?

Bàng Bội San, bà thật sự rất lợi hại!

Cô ta chẳng hề chú ý nghe lý do mình bị đình chỉ công tác, còn quan trọng sao? Hừ, nếu đã có ý muốn đổ tội cho người khác thì không lo tìm không được lý do?

Độc ác thật, cướp đi mọi thứ cô ta quan tâm, quyết tâm ép cô ta đi đến đường cùng!

Liêu Gia Văn ôm mặt đi lên lầu, tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất vang vọng trong lối cầu thang vắng vẻ, giống như tiếng chuông báo tử.

Tiêu rồi.

Cô ta biết, bản thân mình đã tiêu thật rồi.

Giây phút cô ta đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy một tiếng rên, mẹ cô ta ôm lấy ngực, ngã xuống đất nằm co giật.

“Mẹ…!”

Xe cấp cứu đến rất nhanh, cô ta cũng đi theo đến bệnh viện.

“Xuất huyết não cấp tính, phải làm phẫu thuật ngay, cô ký vào giấy đồng ý này, rồi đi tới tầng một nộp tiền.”

Liêu Gia Văn hoàn thành mọi chuyện bác sĩ dặn dò một cách máy móc, lên lầu xuống lầu, cuối cùng quỳ rạp trước cửa phòng cấp cứu.

“Cô ơi, cô không sao chứ?” Y tá đi ngang qua đỡ lấy cô ta.

“Cảm ơn.”

“Còn gì cần giúp đỡ nữa không?”

“Điện thoại của tôi rơi ở nhà, có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?”

“Dĩ nhiên có thể.”

Liêu Gia Văn gọi vào một số di động, may mà đối phương nghe máy, “Ông xã, xin lỗi, em…”

“Ngại quá, con trai tôi cần tịnh dưỡng, điện thoại của nó đã giao cho tôi giữ giùm.”

Là Bàng Bội San!

Giây phút đó, ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong mắt cô ta như bị một gáo nước lạnh dội vào, “xèo” một tiếng, dập tắt.

Bà Bàng: “Bây giờ, đã nghĩ xong chưa?”

Liêu Gia Văn: “Mẹ tôi tức giận đến mức xuất huyết não, bà sẽ gặp phải báo ứng đó Bàng Bội San!” Ba chữ cuối cùng dường như được thốt ra từ kẽ răng.

Bà Bàng: “Lúc cô làm tổn thương con trai tôi thì cũng nên biết sẽ có ngày này.”

Liêu Gia Văn: “Mẹ, con biết lỗi rồi, mẹ có thể…”

Bà Bàng: “Xin lỗi, không thể.”

Liêu Gia Văn: “Bà thật sự muốn đuổi cùng giết tận tôi mới cam lòng sao?”

Bà Bàng: “Tin tôi đi, với tình hình trước mắt không thể gọi là đuổi cùng giết tận được, bởi vì, còn rất nhiều màn kịch hay vẫn chưa đến hồi kết mà”

Liêu Gia Văn: “Tôi sợ bà rồi, tôi nhận thua.”

Bà Bàng: “Cho nên?”

Liêu Gia Văn: “… Tôi đồng ý ly hôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui