Để khỏi bị lộ tẩy, Đàm Hi liền kéo Lục Chinh đi luôn.
Đến khi Sầm Đóa Nhi tỉnh táo lại thì đã sớm chẳng thấy người đâu nữa.
Vội vàng tới chỗ để xe, Đàm Hi loạng choạng ngã về trước, cũng may có Lục Chinh nhanh tay lẹ mắt nên đỡ được cô.
“Mẹ! Đứa nào đá thùng rác đổ ra đây thế này?”
Hầu kết của người đàn ông khẽ trượt, lắc đầu: “Chẳng biết nữa.”
“Ý thức không bằng con ruồi...”
Lục Chinh ho khẽ, ánh mắt dời đi nơi khác, “Đi thôi.”
Vừa nói vừa lấy chìa khóa xe ra.
“Khoan đã! Hai cái túi anh cầm đâu rồi?”
“Chẳng phải cô nói là tặng cho người ta sao?” Xoay người, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái.
Đàm Hi: “...”
“Lên xe đi.”
“Oh.”
“Đai an toàn.”
Đàm Hi làm theo, thắt được một nửa liền hỏi: “Này, người vừa nãy là ai thế?”
Lạnh lùng liếc nhìn cô, Lục Chinh cười, “Muốn biết à?”
Gật đầu như gà con mổ thóc.
“Ông đây không nói cho cô đâu.”
Tên... khốn kiếp!
Khởi động xe, chiếc xe vững vàng chuyển bánh.
Đàm Hi há miệng ngáp một cái, lăn lộn nửa ngày nên giờ cô rất mệt.
Ngồi tựa vào ghế như cái bánh bao ỉu, cạy móng tay.
“Cậu, cậu nói cho cháu đi, cháu thề sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Lục Chinh vẫn nhìn thẳng về đằng trước.
“Người tình cũ à?”
“...” Môi mỏng mím chặt, không phản ứng.
“Thanh mai trúc mã?”
“...” Khóe miệng giật giật, không có thái độ.
Một cái búng tay vang lên, “Rồi! Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cậu thì chắc chắn là tình đơn phương rồi. Người ta nhớ thương cậu chứ gì?”
“Đàm Hi, cô không thể yên lặng một giây được à?”
“Úi chà! Tức à?”
“...”
“Nhóc con, đừng có mà ở trong phúc lại không biết hưởng phúc.” Vỗ vai anh, lời nói thấm thía, “Điều này chứng tỏ là anh vẫn rất có mị lực đấy!”
Rùa cấp kim cương, ai mà chẳng thích.
Đáp lại cô, ngoại trừ im lặng vẫn chỉ là im lặng.
Nghiêng đầu nhìn chằm chặp vào góc mặt cương nghị của người đàn ông, cô nàng nào đó thầm than thở, khi nào mới có thể làm khối băng này tan ra được đây ta?
Suy nghĩ một hồi, mí mắt bắt đầu rũ xuống.
Đúng lúc cô sắp ngủ, người đàn ông lại đột nhiên lên tiếng---
“Cô gái đó, cô chắc cũng rất quen cô ta đấy.”
“Gì cơ?” Giật mình một cái, Đàm Hi ngồi thẳng dậy, cái trán đụng phải trần xe, đau tới mức cô phải hít vào một hơi thật sâu.
Khóe miệng Lục Chinh khẽ giật, “Đáng đời!”
“Anh có ý gì? Tôi, với chị ta, rất quen á? Đùa cái quái gì thế...”
“Tên cô ta là, Sầm Đóa Nhi.”
“Liên quan rắm...”
Khoan đã!
Sầm Đóa Nhi?
Dâu cả của Tần gia, chị dâu khôn khéo của Tần Thiên Lâm hình như cũng có tên là Sầm cái gì Nhi thì phải?
“Không phải trùng hợp thế chứ?”
“Ừ đấy.”
“Thảo nào mà vừa thấy chị ta thì tôi đã thấy ghét như thế! Hóa ra cùng một ổ rắn chuột với Tần gia, xí, chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt!”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, thu lại ý cười.
“Á... Không, anh là ngoại lệ.” Mới là lạ!
“Chắc chị ta không nhận ra tôi đâu nhỉ?” Đàm Hi gượng cười.
“Hên xui.” Cười trên nỗi đau của người khác, lại còn bật nhạc, gõ nhịp nữa chứ!
Đàm Hi giận, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười.
Lục Chinh nổi đầy da gà.
“Thực ra, chị ta có nhận ra tôi thì cũng có sao đâu, dù sao quan hệ giữa tôi với chị dâu cả cũng đã rất không tốt rồi.”
Vô lại kiểu lợn chết chẳng sợ nước sôi.
“Nhưng mà,“ Lại quay về chủ đề cũ, “Vừa rồi, vẻ mặt của người đẹp đó rõ ràng là bị đả kích rất lớn, chị ta không thật sự cho rằng tôi là bạn gái của anh đấy chứ?”
Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, hai tròng mắt híp lại đầy vẻ sắc bén nguy hiểm, “Đe dọa tôi à?”
“Làm sao dám chứ!”
Ngoài miệng tỏ ra yếu thế nhưng biểu tình thì cực kỳ càn rỡ.
“Đàm Hi, cô thật đúng là...”
“Làm sao?”
“Đáng ăn đòn!”
“Tóm lại, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền rồi, lợi ích có liên quan tới nhau, đừng có nghĩ tới việc đâm sau lưng tôi.”
Hai người tới siêu thị, mua xong đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi lại ghé vào hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, hai mắt của Đàm Hi sắp díp lại rồi---
Cô buồn ngủ quá!
Trở lại khách sạn, vừa chui vào chăn, cả người đã mềm oặt như kẹo bông.
“Đàm Hi?”
“... Sao?”
“Cô cứ thế ngủ luôn đấy à?”
“...”
“Dậy, đi rửa mặt, lau người xong còn uống thuốc nữa.”
“Buồn ngủ.”
“Dậy!”
Lật người, hé mắt nhìn anh, “Sao anh vẫn còn ở đây? Mau đi đi...”
Lục Chinh tức quá hóa cười, quả nhiên là lúc muốn người thì muốn bằng được, không cần một cái liền đuổi ngay!
Vong ơn bội nghĩa!
“Tùy cô.”
Ba giây sau, có tiếng cửa khép lại, rốt cuộc thế giới cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Đàm Hi ngồi bên mép giường, nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mệt mỏi quá...
Chợp mắt chừng nửa giờ, lại bò dậy, cầm đồ dùng vệ sinh đi vào phòng tắm.
Lúc cởi quần áo ra, động vào vết thương sau lưng, Đàm Hi đau tới mức mồ hôi lạnh toát đầy người, xoay lại, nhìn vào tấm gương sau lưng, phát hiện ra có mấy chỗ đã rỉ máu, dính chặt vào lưng áo.
Sau khi chửi rủa Tần biến thái ở trong lòng tám trăm lần, lại cắn răng, nhẫn tâm xé ra.
“Au...”
Tim gan phèo phổi đều run lên, không biết là do thần kinh cảm giác của thân thể này quá nhạy hay là ám ảnh từ việc nhảy vực trong kiếp trước, dù sao cũng đau quá thể đáng!
Xả đầy một bồn nước ấm, không có cách nào ngâm mình vào trong, đành phải dùng khăn thấm ướt rồi nhẹ nhàng lau sạch.
Lau suốt một tiếng đồng hồ mới xong.
Từ phòng tắm đi ra, Đàm Hi nằm liệt trên giường luôn.
Tóc cũng chẳng kịp sấy, vừa đặt mình xuống đã ngủ.
Giữa cơn mơ lại thấy hơi khát nước, “Nước...”
Không ai quan tâm tới cô.
Cố gắng ngồi dậy, xốc chăn, xuống giường, chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, ngã nhào---
“Mẹ kiếp!”
Hai đầu gối quỳ xuống, còn may không ngã sấp mặt.
Duỗi tay xoa mặt, ấm áp dễ chịu, lại sờ trán, có nóng lắm đâu chứ...
Chắc không sốt nhỉ?