Nàng Dâu Cực Phẩm

“Nhìn xem cậu đã làm gì đây!” Một sấp giấy đập vào mặt hắn, Ân Hoán như người gỗ vậy không nhúc nhích gì.

Vu Sâm giận đến gân xanh nổi cả lên, “Ai cho cậu tự ý đi động vào sòng bài ngầm của hội Vĩnh Kế hả?!”

“Là tự họ không biết ý trước.”

“Cậu còn cãi lý sao?!” Câu hỏi gần như thét to lên, sao đó là nắm đấm đập lên bàn, trong văn phòng làm việc tĩnh lặng bị một bầu không khí áp lực mãnh mẽ đè nén.

Dù sao cũng là kẻ đứng thứ hai trong bang hội, sự quyết đoán và thủ đoạn của Vu Sâm không thể bàn cãi nữa.

Trong nháy mắt, thậm chí Ân Hoán cảm thấy có sát ý đâu đây.

Nhưng hắn vẫn không động đậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như tướng quân không sợ hãi, nhưng bàn tay nắm chặt đã tiết lộ cảm giác thật sự chôn sâu trong hắn.

Không có ai không sợ chết cả.

“Người của hội Vĩnh Kế rõ ràng biết hội Ám Dạ đang đi tìm kiếm sòng bài, tôi đem đám anh em đi xem năm chỗ thì đều bị họ giành trước một bước, mưu đồ để có thể sang tên bán cho chúng ta giá cao. Tất cả đều do tên họ Ngô đứng phía sau lưng giở trò, tôi chỉ là đưa họ thoát ra cái ổ cướp đó, sửa cái nhỏ giảm bớt cái lớn.”

“Sửa cái nhỏ?! Cậu có biết là, đó là sòng bài kiếm nhiều tiền nhất của Ngô Tứ Phương không!?”

“Biết rồi, bởi vì như vậy, nên tôi mới chọn nơi đó là mục tiêu...”

“Cậu!”


“Chứ làm sao xứng lọt vào mắt của hội Ám Dạ được.”

Vu Sâm cau mày, không thể không thừa nhận, chuyện của Ân Hoán làm quá thô lỗ nhưng lý do thì không qua loa. Một bang hội nhỏ xuất hiện mới đươc 2, 3 năm mà cả gan giành địa bàn với hội Ám Dạ, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị trả thù bất kỳ lúc nào.

“Cậu làm quá lộ liễu, bên đấy đã kiện lên đến hội trưởng lão rồi, chỉ sợ không tốt rồi.”

“Tại sao phải tốt chứ?” Ân Hoán nhìn hắn ta. Thái độ hiển nhiên như vậy, khiến Vu Nhiên thiếu chút giận dữ điên tiết lên, nhưng những lời sau đó lại dập tắt ngọn lửa đó trong nháy mắt.

“Hội Ám Dạ dạy dỗ hội Vĩ Kế, giống như chủ nhân dạy người hầu vậy, chịu đòn mà cũng phải cần lý do sao?”

Vu Sâm thật sự... không thể cãi lại lời nào.

Sau lưng của hội Ám Dạ là ông lớn Dạ Xã chống lưng. Sau lưng Dạ Xã còn có An Gia chống đỡ, có thể nói một cách không hề phô trương thế này, sự tồn tại của hội Ám Dạ là đứng trên tất cả bang hội ở thủ đô, địa vị cao quý.

Cho dù tiêu diệt cả hội Vĩnh Kế cũng không là gì, huống hồ chỉ là một sòng bài nhỏ của nó mà thôi?

Sự giận dữ của Vu Sâm biến mất dần, sắc mặt từ từ bình tĩnh trở lại, “Sau này, đừng có tự tung tự tác nữa.”

Ân Hoán nghe thấy giọng trở nên thả lỏng của đối phương, cũng thuận theo mà đi xuống, “Vâng.”

“Cậu cướp sòng bạc của người ta, tiền đâu?”

“Chia rồi.”

Vu Sâm nhíu mày, không quá ngạc nhiên, chỉ trầm ngâm nói: “Làm người không nên quá tham, bị no chết thường đều là những kẻ có cái miệng rộng.”

Ân Hoán tỉnh bơ.

“Đi ra ngoài đi, chuyện hội Vĩnh Kế tôi sẽ giải quyết, việc tăng thêm sòng bài phải cố gắng đầy nhanh tiến độ.”

“Rõ.” Hắn ra khỏi văn phòng làm việc, mắt rũ xuống, trong phút chốc cánh cửa khép lại, ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó quay người xuống lầu.

“Anh Hoán, đại ca Vu không gây khó dễ anh chứ?”

Bãi đậu xe dưới tầng hầm, một đám anh em nhìn thấy hắn liền chạy đến, mỗi người một câu, ai cũng tỏ ý quan tâm hỏi thăm.

Đây đều là những thằng đệ kết giao được trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi hắn gia nhập hội Ám Dạ, giờ đây chỉ mình anh đủ gan làm ngựa đầu đàn.

“Mấy thằng khốn bên hội Vĩnh Kế, thắng không nổi chúng ta liền đi tố cáo, chẳng bằng đứa học sinh tiểu học nữa!”

“Hay chúng ta lại đi chiếm mấy sòng bạc của tụi nó nữa, để coi tên họ Ngô kia còn dám tố cáo nữa không?”


“Đúng vậy! Xử hắn thêm một lần nữa!”

Ân Hoán đưa tay ra hiệu, ý kêu mọi người yên lặng, “Việc này bỏ qua, đại ca Vu sẽ xử lý giùm chúng ta. Sau này, thấy mấy thằng bên hội Vĩnh Kế không cần sợ, chúng ta có thể xử hắn được một lần, thì có thể xử hắn được lần hai!”

“Anh Hoán anh dũng!”

“Đi theo anh Hoán có thịt ăn...”

Mọi người đồng thanh cười lớn.

“Sự việc đã được giải quyết, tất cả giải tán, mỗi người tự làm tốt việc trong tay mới là quan trọng.”

Tất cả nhanh chóng giải tán hết.

“A Hùng, sao cậu không đi đi?” Ân Hoán nhìn thằng đệ thường ngày không hay nói chuyện, liền mở miệng hỏi cậu.

“Em theo anh đến bệnh viện.”

Ánh mắt Ân Hoán đột nhiên trở nên sắc bén.

A Hùng cúi đầu, tránh né khỏi sự quan sát của hắn, “Em đều thấy cả.”

Chân mày Ân Hoán càng nhíu chặt lại.

“Cánh tay anh bị thương.”

“Không đáng ngại.”


“Lúc chiếm sòng bài, anh bị tên họ Ngô dùng dao đâm trúng, sau đó lại lái xe chạy về Giang Châu, sau khi về lại bị đại ca gọi vào phòng làm việc, vẫn là nên đi bệnh viện tốt hơn.”

“Không cần, tôi đã xử lý qua.”

“Anh Hoán, anh là trụ cột của chúng em.” Vì vậy không được ngã xuống.

Thấy ánh mắt kiên trì của A Hùng, Ân Hoán không thể nói ra được lời cự tuyệt nào nữa, đưa chìa khóa cho cậu, quay ra kéo cửa xe, “Đi thôi, cậu lái.”

Trên mặt A Hùng bỗng dưng hiện lên thần thái sáng láng, “Đã rõ!”

Rạng sáng, tại bệnh viện.

Vết thương 10 cm, may 7 mũi.

Ân Hoán ngồi trên hàng ghế dài ở hành lang, A Hùng ngồi kế bên hắn.

Cô y ta bước đến, khom lưng kiểm tra 1 hồi, “Có chút nhiễm trùng, tốt nhất là truyền nước, khoảng thời gian này không được đụng nước. À, quần áo của anh không thể mặc nữa, đi đổi áo bệnh nhân đi.” Đối mặt với người đàn ông tuấn tú như vậy khó mà không động lòng trắc ẩn được, khó mà không dặn dò thêm vài câu.

“Đùng cố chấp, lúc cần giúp đỡ hãy để người khác phụ một tay.” Quay về phía A Hùng, “Cậu hãy chăm kỹ anh ấy, mất máu quá nhiều cũng có thể bị sốc bất kỳ lúc nào.”

“Vâng!” A Hùng không ngừng gật đầu.

Sau khi y tá đi rồi, Ân Hoán cầm quần áo mới rồi cởi đồ cũ ra, “Đi, ra ngoài làm một ly.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận