Nàng Dâu Cực Phẩm

“Quảng trường trung tâm, shopping, chờ cậu nửa tiếng...” Nói xong liền cúp máy luôn.

Hàn Sóc cầm điện thoại, trên cổ vẫn còn vắt cái khăn lông trắng, mồ hôi nhỏ tong tong trên người còn chưa kịp lau đi, “Nửa tiếng sao mà đủ? Alo? Shit...”

Đại Quang đi tới, “Anh Sóc, ai trêu ghẹo anh à?”

Nhị Hùng đưa nước khoáng cho hai người, cũng giữ cho mình một chai, vặn ra, uống ừng ực hai hơi, sau đó xốc cái cổ áo phông lên bọc kín đầu thay cho khăn lau mồ hôi.

“Hùng Tử, chúng ta sắp thành ngôi sao thần tượng rồi, có thể chú ý hình tượng tí được không hả?”

Đáp lại Đại Quang là một cú đấm thô lỗ, “Tớ thích đấy, ai cần cậu lo.”

“Anh Sóc, anh nhìn cậu ta đi...”

“Các cậu cứ từ từ tán phét đi, tớ còn có việc phải đi trước đây.” Nói xong liền cầm lấy túi, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Đại Quang: “Không phải còn giờ học trang điểm sao? Sao cô ấy lại chạy rồi?”

Nhị Hùng: “Ai biết được...”

Đại Quang: “Thế giờ phải làm sao đây? Yêu Quái Mặt Lạnh Tracy kiểu gì cũng nổi điên cho xem.”

Nhị Hùng: “Chẳng phải lần trước cô ta khen da cậu non mịn sao? Người anh em à, giao cho cậu cả đấy.”

Đại Quang: “Không phải...” Thế chứ.

Hàn Sóc chạy một mạch ra khỏi tòa nhà Tinh Huy, đứng bên đường, năm phút qua đi mà vẫn không vẫy được chiếc xe trống nào.

“Chết gí giữa đường rồi...” Cô nàng nhìn ngó xung quanh, lại đeo khẩu trang lên.

Mắt thấy từng giây từng phút cứ thế trôi đi, Hàn Sóc buồn bực giậm chân. Lúc này, một chiếc Bentley màu rượu vang nhìn vô cùng bảnh chọe giảm tốc độ rồi dừng ở trước mặt.

Cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra gương mặt cực kỳ gian xảo của gã trai.

“Biến thái chết tiệt?” Hàn Sóc nhận ra Chu Dịch ngay lập tức.

“Hi, mèo con hoang dã~” Ra ngoài hóng gió, không ngờ lại có thêm thu hoạch.

“Cút đi!”

“Ôi chao, khẩu khí không nhỏ đâu nha.” Nụ cười của Chu Dịch biến mất, ánh mắt sa sầm.

Hàn Sóc hừ lạnh, đứng cách chiếc xe bảnh chọe tận hai mét: “Bác tài, ở đây, ở đây...”

Một chiếc xe taxi dừng lại, “Đi đâu?”

“Quảng trường trung tâm ạ!”

“Ồ, không tiện đường rồi, xin lỗi nhé!”


“Tiện đường?!” Giọng Hàn Sóc trở nên cao vút.

“Đúng thế, giờ tôi đang đi về phía thành Tây cơ, sắp phải giao ban rồi, tới quảng trường trung tâm xong thì không kịp về nữa.”

“...”

“Cô gái à, xin lỗi nhé!” Nói xong, khép cửa sổ xe, lại hòa vào dòng xe đông đúc.

Mặt Hàn Sóc nhăn như mướp đắng.

“Đang là thời gian giao ban, cô đứng đây chờ thì nửa tiếng nữa cũng không bắt được xe đâu.” Chu Dịch ngậm một điếu thuốc trong miệng, cười như không cười.

“Thế nên, liên quan quái gì tới anh nhỉ?”

“Tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn.”

“Không khiến!”

“Này... Cô đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả?”

“Tôi tốt, anh xấu, quá rõ ràng rồi.”

“Ô, miệng lưỡi trơn tru ghê nhỉ! Nghe Đàm Hi nói, cô là người Hồng Kông à?”

Khoan đã...

Mắt Hàn Sóc sáng ngời như thể mây mù tan đi, ánh nắng rực rỡ. Chu Dịch suýt chút nữa bị lóa mắt, nói thầm trong lòng: Cô nàng này có tí xấu tính nhưng mắt thì đẹp thật...

Vừa lúc hắn ngây người, Hàn Sóc đã quay đi, lấy điện thoại ra: “Hi Hi, cậu phải giúp tớ...”

“Em gái, mau lên xe đi! Chần chừ cái gì chứ.”

Hàn Sóc xoay người, “Anh định cho tôi đi nhờ thật chứ?”

“Đương nhiên.” Chu Dịch dập tắt thuốc lá, búng đầu lọc qua cửa sổ làm cho Hàn Sóc không khỏi bĩu môi khinh bỉ.

“Có điều cô biết đấy, tôi là người làm ăn, thương nhân luôn chú ý mua bán ngang giá, tôi đưa cô đi, vậy thì cô cũng phải tỏ ít thành ý chứ nhỉ?”

“Thành ý?” Hàn Sóc nhướng mày.

Chu Dịch búng tay một cái tự nhận là rất đẹp trai, “Bingo.”

“Thành ý như nào?”

“Cái này...” Hắn dừng một chút như suy nghĩ, sau đó liền như nghĩ thông, “Từ đây tới quảng trường trung tâm mất khoảng nửa tiếng, cũng chính là ba mươi phút, vừa lúc, cô hôn tôi ba cái.”

“Chu Dịch phải không nhỉ?” Hàn Sóc cười lạnh, “Quả nhiên, anh đúng là đồ lưu manh!”

Quả nhiên? Có ý gì?


Cậu chủ Chu ngơ ngác.

Hàn Sóc không cho hắn có thời gian suy nghĩ sâu xa, ném điện thoại cho hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chị Đàm nhà anh cho mời này.”

“...”

“Chu Dịch, tôi là Đàm Hi.” Đầu bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc.

Chu Dịch đưa điện thoại áp lên tai, nụ cười nhìn còn đau khổ hơn cả khóc, “Hê hê... Bà chị, nghe nói, chị tìm thằng em à?”

“Đang ở đấy với Hàn Sóc à?”

“Đúng rồi.”

“Tôi ở quảng trường trung tâm, không ngại đưa cô nàng qua đây giúp chứ?”

“Đương nhiên không ngại rồi!”

“Được, thế hai người qua đây đi, tôi mời anh ăn cơm.”

Chu Dịch còn có thể nói gì chứ? Hắn dám nói cái gì chứ?!

Cửa xe mở ra, hắn nhìn về phía Hàn Sóc hừ lạnh một tiếng: “Lần chần cái gì? Lên xe!” Giọng điệu cực kỳ không vui.

“Bây giờ còn muốn hôn mấy cái nữa không?” Thiếu nữ cười híp cả mắt, bởi vì bịt khẩu trang nên Chu Dịch cũng không thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt dưới của cô, nhưng có thể tưởng tượng là cười sắp rách cả miệng ra rồi.

“... Ông đây đưa cô đi miễn phí luôn!” Tức chết đi mất.

Ai mà biết được con bé này lại có hẹn với Đàm Hi chứ?

Hành động này của hắn có thể coi là tự tìm đường chết không? Ha ha...

Hàn Sóc làm lơ gương mặt tối sầm như sắp nhỏ ra mực kia của đối phương, kéo cửa xe ngồi lên cực kỳ “không khách khí“.

Chu Dịch hối hận đến xanh cả ruột.

Thắt đai an toàn tử thế: “Lái xe đi, tài xế biến thái.”

“...” Mẹ kiếp, đau lòng quá!

Hai mươi phút sau, chiếc Bentley màu đỏ đã tới quảng trường trung tâm.

Hàn Sóc mở cửa xe, vọt tới bên cạnh Đàm Hi... tố cáo ngay lập tức.

“Cục cưng bị bắt nạt, không vui, phải làm "xao" đây?”


Đàm Hi nhíu mày, “Nói chuyện tử tế.”

Hàn Sóc mím môi, mặt đầy ấm ức.

Tạm thời không thèm để ý tới cô nàng, Đàm Hi đi qua chỗ Chu Dịch và ném cho anh ta cái thẻ đỗ xe đã lấy sẵn từ trước: “Đi thẳng rẽ trái, ô thứ ba.”

“Vẫn là bà chị thương thằng em.” Chu Dịch cười khẽ.

Quảng trường trung tâm là pháo đài CBD của Tân Thị, không dễ tìm chỗ dừng xe cho lắm.

Chu Dịch vốn dĩ định đưa người tới liền đi ngay, không ngờ Đàm Hi lại chuẩn bị sẵn cả chỗ đỗ xe, xem ra là thật sự muốn mời hắn ăn cơm thật.

Người ta đã thể hiện tới mức này rồi, nếu hắn còn vỗ mông chạy lấy người thì lại quá mức không lễ phép rồi.

Huống chi, nỗi tức tối trong lòng cậu chủ Chu vẫn chưa tiêu tán, không tìm cơ hội dạy bảo cô nàng mèo hoang kia một chút thì thật sự không thể nào hết bực được!

“Hi Hi, cậu để ý hắn làm gì chứ?”

“Người ta đưa cậu tới đây, không nên cảm ơn à?”

“Vừa rồi cậu cũng nghe rồi đấy, tên biến thái chết tiệt đó muốn anh đây hôn hắn! Hôn hắn đấy! Nghĩ tới việc phải ăn cơm với loại người này, cậu bảo tớ phải nhẫn thế nào chứ hả!”

“Có tớ ở đây, anh ta không dám làm gì cậu hết.”

“... Nhưng tớ cũng không muốn ăn cơm với anh ta.”

“Được, gọi một bàn riêng cho cậu luôn.”

Hàn Sóc bĩu môi, “Chỉ biết bắt nạt tớ!”

“Được rồi, Chu Dịch là người có thế lực ở Tân Thị này, đừng có trêu vào anh ta.”

“Rõ ràng là hắn trêu chọc tớ trước có được không hả?”

“Vậy chút nữa bảo anh ta mời rượu cậu xin lỗi nhé?”

Mặt mày Hàn Sóc hơi nhúc nhích: “Thật không?”

Đàm Hi chỉ cười mà không nói gì.

Rất nhanh, Chu Dịch đã đỗ xong xe và đi về phía hai người, một thân áo gió màu xám bạc, cổ áo dựng đứng, dáng người cao lớn, tỉ lệ thân hình cân đối, đặc biệt là đôi chân kia, từng bước đi đều cực kỳ mạnh mẽ.

Đàm Hi nhớ rõ, hình như Chu Dịch cũng từng đã đi bộ đội một thời gian.

“Đi thôi, muốn ăn gì?” Là đàn ông, đương nhiên không thể để Đàm Hi mời thật được, huống hồ hắn là người cắm rễ đã lâu ở Tân Thị này, cũng có thể coi là chủ nhà.

Đàm Hi hỏi Hàn Sóc.

“Gần đây có gì ăn ngon không?”

Chu Dịch nghĩ một chút: “Lẩu cột sống dê, ăn không?”

Đàm Hi chẹp miệng: “Tôi đồng ý.”

Hàn Sóc đảo tròn hai tròng mắt, cố gắng nói với vẻ không để tâm nhất, “Cũng được thôi.”

Có trời mới biết giờ cô đang đói như thế nào.


Chu Dịch cười sau đó dẫn hai người đi về phía một ngõ nhỏ.

“Ở đây hả?” Hàn Sóc bĩu môi, quán nhỏ toàn là ruồi nhặng, tuy cô không để ý lắm nhưng cũng không thể hoàn toàn không để ý được.

Chu Dịch liếc nhìn cô một cái đầy thâm ý.

Hàn Sóc trừng mắt, nhìn em gái nhà anh ấy!

May mắn, nơi mà Chu Dịch dẫn bọn họ tới cũng không phải ở trong ngõ nhỏ đõ mà đi xuyên qua ngõ, tới một khu phố ăn uống.

“Đệch, tớ tới đây bao nhiêu lâu rồi mà hoàn toàn không biết sau chỗ này lại có nhiều đồ ăn ngon như thế!”

Chu Dịch liếc mắt, lạnh lùng nhắc nhở: “Con gái thì phải cho ra dáng con gái, ít nói thô tục đi.”

“Liên quan rắm gì tới anh!” Hàn Sóc khinh lên tận trời.

“Điếc tai.”

“Anh!”

“Đủ rồi.” Đàm Hi mở miệng, “Muốn cãi nhau thì đi xa ra.”

Lúc này hai người mới hậm hực ngậm miệng lại.

Hàn Sóc dựng ngón giữa: Cứ đợi đấy!

Ánh mắt Chu Dịch lộ vẻ khinh thường: Có bản lĩnh thì cô lại đây.

Đồ lưu manh.

Đồ con gái hoang dã.

Đàm Hi coi như không nhìn thấy.

Tấm biển “Lẩu dê Quách Thúy Hoa” cực kỳ lớn được viết chữ đỏ trên nền đen, nhìn vô cùng nổi bật.

Chu Dịch định gọi một nồi cỡ vừa nhưng lại bị hai cô gái đồng thời phản đối.

Đàm Hi + Hàn Sóc: “Nhất định phải là nồi lớn.”

“...” Đây là loại con gái gì vậy chứ!

Không ngờ, nồi to cũng không đủ, cuối cùng phải thêm một nồi nhỏ mới đủ ăn, khóe miệng Chu Dịch co giật như điên.

Đàm Hi và Hàn Sóc ăn no tới mức nói không thành lời.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn là cậu chủ Chu trả tiền ăn, “Đúng là nợ các cô!” Nghiến răng nghiến lợi.

Đàm Hi nói lời cảm ơn hắn.

Hàn Sóc thì ném thẳng cho hắn một ánh mắt đầy khiêu khích.

“Đi toilet phát.” Đàm Hi tránh đi.

Trong phòng chỉ còn lại Hàn Sóc và Chu Dịch chơi trò trừng mắt với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận