Nàng Dâu Cực Phẩm

Kết thúc tất cả giáo trình huấn luyện, vẫn chưa đến 9 giờ.

Cao Văn: “Không có người gây trở ngại, năng suất của mọi người cao lên hơn hẵn, vẫn là đội trưởng anh minh.” Vừa nói vừa liếc nhìn Đàm Hi.

Không ưa cái ả bạch liên hoa kia từ lâu rồi, được chưa?

Rốt cuộc vẫn là Đàm Hi có bản lĩnh, loại bỏ cô ta dễ dàng, may mà bản thân không chọc cô ấy nữa, nếu không lại không biết vì sao mình chết. Cao Văn thầm rơi nước mắt vì Trịnh Thiến, à, nước mắt của sự vui mừng.

Dương Duy không nói gì, anh ta vẫn đang ảo não vì hành vi ngu xuẩn lúc nãy của mình.

Thời Nguyệt mím môi, không nói gì.

“Tốc độ của mọi người đều đã nhanh hơn, đồng thời cũng đảm bảo được chất lượng, vậy thì xuống lớp trước giờ, giải tán!”

“Đội trưởng vạn tuế!” Cao Văn vui mừng nhảy cẫng lên, thu dọn đồ đạc một cách thuần thục, nhanh chóng rời đi.

Dương Duy xách túi đuổi theo, “Đợi đã...”

Cuối cùng chỉ còn lại Thời Nguyệt.

“Cùng đi?” Cô sợ Đàm Hi đi đứng bất tiện, cho nên ở lại đến cuối cùng muốn dìu cô.

“Không cần, em đợi Lục Chinh.”

“Anh ấy vẫn đang ở Tân Thị?”

“Ừ.”

Thời Nguyệt cười cười, đột nhiên hiểu ra: “Em đó, hạnh phúc đến mức nổi bong bóng.”

“Cũng tạm được. Sức khỏe giáo sư Triệu thế nào rồi? Đã đỡ cảm hơn chưa?”

“Uống thuốc Bắc nửa tháng, lại ở nhà điều dưỡng suốt, đã khỏe bảy tám phần rồi, không cần quá lo lắng. Lần này trở về bà còn đặc biệt hỏi thăm em. Nghe nói chúng ta cùng tham gia cuộc thi vẽ tranh ký họa, bà còn hoa tay múa chân nữa cơ.”

Vành mắt Đàm Hi cay cay, chỉ nói: “Bà không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Chắc đầu tháng sau là bà có thể trở về trường, còn nói muốn nấu món ngon cho chúng ta ăn, đặc biệt dặn dò phải dẫn em đến nữa!”

“Ngại lắm...”

“Bà nội hiếu khách, em mà đi bà sẽ vui lắm.”

“Vậy thì em không từ chối nữa, đến lúc đó sẽ cố gắng ăn ké hết mình!”

Hai người cười nói một lúc, không biết thế nào chủ đề lại chuyển đến trên người Trịnh Thiến.

“... Hi Hi, không ngại nói lý do cho chị biết chứ?”

“Trịnh Thiến kêu chị ra nói giúp?”

Thời Nguyệt khẽ sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Không gì có thể giấu được em.”

“Nói với cô ta, vô ích thôi.”

“Nhưng...”

“Em không biết chị xuất phát từ kiểu thái độ nào để nói giúp cô ta, nhưng em vẫn khuyên một câu, tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu chị nghe lọt tai thì chịu khó suy nghĩ kỹ, nếu không nghe lọt tai thì xem như em chưa nói gì.”

Thời Nguyệt trầm ngâm, một lúc sau: “Có lúc, cho dù biết là không ổn, nhưng cũng không thể không làm như thế.”

“Vì cô ta?” Đàm Hi cười khinh thường, ả lẳng lơ như Trịnh Thiến cũng xứng đáng?

“Không, vì tình cảm.”

“Chị cũng khá niệm tình cũ đấy chứ.”

Thời Nguyệt thở dài, “Chị cũng hy vọng là niệm tình cũ, nhưng sự thật chứng minh, cái đó lại là mềm lòng.”

Đột nhiên Đàm Hi không nhịn được bèn bật cười: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị cũng khá tự mình hiểu mình mà!”


“Biết ngay nói ra sẽ bị em cười nhạo mà.”

“Thừa nhận lỗi lầm cũng cần dũng khí đó.”

“Cho nên em khen chị rất dũng cảm ư?”

Đàm Hi gật đầu, “Nếu chị muốn, em không ngại cử động cánh môi đâu.”

“Thật ra, lúc vừa vào năm nhất Trịnh Thiến không phải như thế đâu...” Hai mắt Thời Nguyệt vô hồn, suy nghĩ bay xa.

Khi đó, cô ta vẫn là một cô gái hiền lành thích mặc đồ hoa lá, có hơi đen, hơi nhà quê, lúc báo danh ngay cả một chiếc vali cũng không có, vác theo túi vải nhựa, sức mạnh kinh người.

Vừa mới đến liền bị không ít người cười nhạo, gọi đùa thành “Bông hoa trường Đại học T”, gọi tắt là “Bông hoa T” đậm mùi trêu chọc cười nhạo.

Thời Nguyệt không có ý làm nhục cô như mọi người, nhưng cũng không thân thiện.

Mãi đến ngày hôm đó, Thời Nguyệt đột nhiên bị viêm ruột thừa, nằm trên giường đau đến mức không dậy nổi, bạn cùng phòng đều ra ngoài hết, ngay cả điện thoại cũng tìm không được. Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, Trịnh Thiến đẩy cửa bước vào...

“Cô ấy cõng chị chạy hơn 20 phút mới đến được bệnh viện, lúc đó trời đang vào hè, quần áo trên người đều ướt sũng. Từ đó về sau, tụi chị trở thành bạn bè.”

Thời Nguyệt mới phát hiện ra dưới vẻ ngoài trầm mặc cao ngạo của Trịnh Thiến cất giữ một trái tim tự ti nhạy cảm.

“Cho nên, chị đã động lòng trắc ẩn?”

“Đúng vậy...”

Cô tặng quà cho Trịnh Thiến, mời cô ta ăn cơm, thậm chí lúc dạo phố mua sắm toàn trả tiền giúp cô ta. Đem đồ trang điểm, túi xách, quần ào cho cô ta mượn hết. Dần dần, cô ta phát triển theo quỹ đạo mà cô dự đoán... ngày càng xinh đẹp, ngày càng tự tin.

Ba năm trôi qua, tạo thành một Trịnh Thiến như hôm nay... Bề ngoài xinh đẹp, nhưng tấm lòng không còn như thuở ban đầu.

Thời Nguyệt khó hiểu nhìn Đàm Hi, “Tại sao lại trở nên như thế?”

“Đúng như câu, một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng kẻ thù. Nếu không vì sao mọi người đều nói, cứu một lúc chứ không cứu được cả đời?”

“Là như thế sao?” Cô không hiểu.

“Lý giải cá nhân. Giúp người gặp nạn tất nhiên là việc đáng quý, nhưng cũng chỉ có giới hạn trong một lần.”

Nếu giúp nhiều rồi đối phương sẽ hình thành tính cách ỷ lại, một khi dừng giúp đỡ, ngược lại sẽ khiến họ ghi thù.

Lúc Thời Nguyệt rời đi, bước chân nặng nề, cũng không biết cô nghe lọt tai được bao nhiêu những lời Đàm Hi nói.

9 giờ đúng, Lục Chinh đến phòng học đón cô.

“Đợi lâu không?”

“Một lúc thôi.”

Đàm Hi nhìn anh từ trên xuống dưới, mày kiếm khẽ nhếch lên: “Đi đâu vậy? Sao mả cả người đầy mùi mồ hôi?”

Anh mặc áo sơ mi, chất vải dính chặt vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi, phát họa nên đường cong khỏe mạnh đẹp đẽ, chiếc đầu đinh cứng rắng cũng ướt đẫm bóng loáng, giống như vừa tắm xong chỉ dùng khăn lông lau sơ qua.

“Sân tập, đá bóng với vài tên nhóc quỷ.”

Đàm Hi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Lục Chinh mặc chiếc áo khoác được vắt trên cánh tay, xoay người, khom người xuống, “Lên đây.”

Áo khoác ngăn cách mồ hôi trên lưng, Đàm Hi dùng hai tay đỡ lấy bả vai của anh, nhẹ nhàng nhảy lên. Lục Chinh thuận thế nhấc cô lên, vững vàng đỡ lấy, “Về nhà thôi...”

Có thể là vừa mới đổ mồ hôi, mùi vị mạnh mẽ của anh bao trùm lấy cô, không cảm thấy hôi, mà ngược lại lại thấy yên tâm thỏa mãn.

Đàm Hi cọ cọ vào gáy của anh, giống như một chú mèo con mềm mịn.

“Không thấy hôi sao?” Anh buồn cười.

Cô cẩn thận lè lưỡi ra liếm, không mặn lắm, “Anh là Đại Điềm Điềm, nên ngọt.”

Lòng bàn tay của anh siết chặt hơn, bóp mông cô một cái.


“Ôi! Anh đánh lén!”

“Xem em còn dám liếm bậy bạ nữa hay không!”

Đàm Hi hừ một tiếng.

Lúc hai người đi ngang qua sân bóng rổ, một cậu nam sinh đang đánh bóng vào rổ. Đàm Hi không kiềm chế được bèn huýt sáo, khiến mọi người bỗng nhiên chú ý đến.

“Ối? Chú?” Đang nói đến Lục Chinh.

Nhanh chóng, đám nhóc vây lên, nói qua nói lại...

“Tới đón bạn gái thật à?”

“Lúc nãy chú chơi ngầu thật đó, chỉ giáo nữa chứ?”

“Đúng vậy, làm một trận nữa đi”

“...”

Lục Chinh: “Không chơi nữa.”

“Sợ bạn gái không đồng ý?” Sau đó xoay sang hướng Đàm Hi, “Cô...” Đột nhiên ngừng lại.

“Hi~” Đàm Hi vẫy tay với cậu ta, động tác ném bóng của cậu nhóc này lúc này hơi giống với Kobe, siêu soái.

“Đàm... Đàm... Đàm...Hi?!”

“Cậu biết tôi?”

“Tất nhiên, tôi có một người anh em còn muốn gửi thư tình cho cô nữa này!”

“...” Đàm Hi không biết Lục Chinh có biểu cảm thế nào, nhưng cơ thịt bỗng nhiên co lại phía sau lưng khiến cô giật mình, tiêu rồi...

“Thật không ngờ cô đã có bạn trai rồi! Thật là đáng tiếc quá...”

Đáng tiếc em gái cậu!

Nam sinh kia không hề sợ chết mà đi cười ngốc với Lục Chinh, để lộ ra hàm răng trắng tinh, “Chú, ghê thật đấy! Hoa khôi khoa Nghệ thuật của trường bị chú cửa đổ được rồi!”

“Nói hay!” Lục Chinh vậy mà trả lời lại, giọng điệu này dường như có chút... đắc ý?

Đàm Hi cảm thấy có thể bản thân mình nghe nhầm rồi.

“Được, lát nữa tôi sẽ về khuyên nhủ anh em của mình. Nhưng mà hoa khôi của khoa này, cô thật sự không xem xét đến người anh em của tôi sao? Soái ca đấy, đại gia lắm, quan trọng là trẻ hơn so với bạn trai bây giờ của cô!”

Đàm Hi: “...” WTF!

“Không cần.” Giọng nói của Lục Chinh đã hoàn toàn lạnh xuống, “Lông vẫn chưa mọc đủ mà muốn cướp bạn gái của ông? Hờ!” Tiếng cuối cùng vừa khinh thường vừa ngạo mạn, thắng đẹp đối phương trong chớp mắt.

“Này... đừng đi chứ! Tôi chỉ đùa thôi! Không cướp bạn gái của chú...”

Đến khi ngồi vào xe, khuôn mặt đen thui của Lục Chinh vẫn không thấy khá hơn.

Da mặt Đàm Hi căng lên, muốn cười nhưng không dám, quả thật muốn nội thương.

“Thư tình? Hử?”

“Chẳng phải người ta vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị thì đã bị anh xử đẹp rồi sao?”

“Nghe giọng điệu của em hình như rất nuối tiếc?” Ánh mắt ánh lóe lên, loáng thoáng có mùi nguy hiểm.

“Chà... nói như thế, đúng thật có một chút đáng tiếc. Dù sao người ta là “anh”, còn anh đã là “chú” rồi. Ha ha ha ha...”

Mặt Lục Chinh đen như đít nồi.


Đàm Hi kéo cổ áo của anh, “Anh chẳng phải sao? So đo với trẻ con? Anh lớn bao nhiêu rồi hả?”

“Anh lớn bao nhiêu em không biết à?”

“...” Lão lưu manh!

Trên đường, Đàm Hi kêu đói, Lục Chinh dừng xe bên đường mua cháo hải sản mang về cho cô.

“Đại Điềm Điềm, em còn muốn ăn bánh ngô.”

“Muộn rồi, khó tiêu hóa.”

“Anh có thể ăn giúp em mà.”

“...” Tính toán chuẩn đấy.

Trở về chung cư, Đàm Hi nóng lòng mở cháo ra, đã không còn nóng nữa, độ ấm vừa phải.

Cô cầm thìa đút cho Lục Chinh, “Đại Điềm Điềm, há miệng ra~”

Lục Chinh để cho cô chơi đùa, dáng vẻ cam chịu bất đắc dĩ.

Đàm Hi cười trộm: “Nào, thưởng một con tôm! A~”

Khi ăn bánh ngô, Lục Chinh chỉ cắn một miếng rồi xua tay, “Không cần.”

“Tại sao?”

“Ngọt quá”

“Anh là Đại Điềm Điềm mà, càng ăn càng ngọt.”

“...” Anh vậy mà không thể phản bác lại được.

Đàm Hi nhìn thấy vẻ mặt của anh thật sự có chút đau khổ, không ép anh nữa, bản thân giải quyết sạch sẽ.

Tắm rửa, tắt đèn, đi ngủ~

Trong bóng tối.

“Này, tay đặt ở đâu thế hả! Không ngoan ngoãn gì hết!”

“Ngoan ngoãn có thể xem như cơm ăn không?”

“Vậy thì anh cũng không thể liều cái mạng già hành hạ em chứ... A!”

Một tiếng kêu thảm.

“Khốn kiếp, anh đánh lén!”

“Trên tủ đầu giường có nước, kêu khàn cổ rồi thì uống một ngụm.”

“Anh... anh... anh...”

“Ngoan, nghiêm túc một chút.”

“Em không đấy!”

“Vậy thì nói chuyện thư tình nào, ngoài người đó ra em còn nhận được của ai nữa?”

“À, thôi em cứ nghiêm túc một chút vậy.”

“Ngoan.”

“...” Trời ơi, ông bắt lấy con sói háo sắc này đi!

Ngày hôm sau, buổi sáng không có tiết, Đàm Hi ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Lục Chinh đã đi từ sớm, anh để lại tờ giấy nhắn, nói là đi đến chi nhánh xử lý công việc.

Dặn dò Đàm Hi uống thuốc.

Đi đến phòng bếp, mùi thuốc ùa tới, Đàm Hi mở nắp ra, quả nhiên nhìn thấy một bát sứ trắng, bên trong có chứa nước thuốc đen thui.

Ghé lại ngửi thử, cả khuôn mặt nhăn thành một cục.

Đang tính có nên đổ đi không, chưa kịp hành động, Lục Chinh đã gọi điện thoại tới.

“Alo~”


“Dậy rồi?”

“Vâng.”

“Phòng bếp có thuốc, và cả bữa sáng.”

“Vâng~”

“Uống thuốc trước.”

“Ừm.”

“Uống chưa?”

“Đang uống! Đắng chết đi được!”

“Gọi video trên wechat cho anh xem nào”

“...”

Không cho cô thời gian thích ứng, cúp máy, yêu cầu gọi video trên wechat xuất hiện.

Đàm Hi đang nghĩ, bây giờ nếu cô lập tức phi tang vật chứng thì tính khả thi được bao nhiêu.

Thôi vậy, ngón tay ấn vào nút màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng của anh xuất hiện trong màn hình.

Đàm Hi chớp mắt với anh: “Chào buổi sáng, Đại Điềm Điềm.”

“Chào buổi trưa, cô nhóc.”

“...” Đau tim quá.

“Thuốc đâu?”

Đàm Hi di chuyển ổng kính, “Nè, em không lừa anh chứ?”

“Ngoan, bây giờ uống đi.”

“...”

Bước ra khỏi phòng bếp, kết thúc cuộc gọi, trong miệng chỉ còn lại mùi vị đắng nghét.

Thứ duy nhất cho cô một chút an ủi là bữa sáng, bánh mì hấp vừa thơm vừa mềm, nguyên một đĩa to, đều vào bụng cô hết.

Sau khi ăn xong, mang bản vẽ ra ban công, Đàm Hi bắt đầu luyện vẽ.

Cuộc thi sắp đến, cô bắt đầu có ý thức tăng cường cường độ huấn luyện mỗi ngày, là đội trưởng, cô không thể để quá mất mặt được.

Khương Mi và Phạm Trung Dương gần như ở vào trạng thái buông tay trao quyền, Đàm Hi không thể không đứng ra vác cờ.

Hai bức ký họa, 40 phút, độ khó cấu trúc đều không hề thấp.

Đàm Hi thấy khá hài lòng.

Mở ipad ra thì nhận được email của Phạm Trung Dương, tốc độ của ông già này không hề chậm, mới một ngày đã tìm được người mới.

Tăng Húc, nữ, năm ba, có cùng một hướng chuyên ngành như Trịnh Thiến.

Đàm Hi nhấn vào mở vào tấm tác phẩm ký họa được đính kèm theo lý lịch cá nhân, trình độ ngang ngửa với Cao Văn, tốt hơn cả Trịnh Thiến.

Trả lời ngay tức thì: Được, cô ấy đi.

Nhanh gọn dứt khoát.

Buổi trưa, Lục Chinh trở về đón cô đi ăn cơm. Đàm Hi nghĩ rằng chỉ có hai người họ, nhưng không ngờ trong phòng bao lại có không ít người.

Khi đẩy cửa vào, mọi ánh nhìn đồng loạt tập trung lên người cô.

“Ặc...” Vụ gì đây?

Cô xoay sang nhìn Lục Chinh.

“Nhân viên chi nhánh, đây là Phó giám đốc Trương, bộ trưởng Lưu...”

Lục Chinh giới thiệu với cô, Đàm Hi vẫn chưa đến nỗi ngơ ngác, gật đầu với từng người một.

Cô vốn muốn bắt tay, nhưng bị Lục cầm thú bình tĩnh ngăn cản lại.

Đại Điềm Điềm, quỷ nhỏ nhen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận