Nàng Dâu Cực Phẩm

Cô ấy?

Cô ấy là cô nào?

Đàm Hi thoáng chốc ngẩn người.

Còn dáng vẻ dương dương đắc ý của tên Tần biến thái chết tiệt đã hoàn toàn bị bỏ qua nhờ tác động của lòng hiếu kỳ đối với tin tức vừa có được

Xem ra, đúng là giữa hai người này còn có gì đó bí ẩn, căn cứ theo lẽ thông thường, tám phần là một mối nghiệt duyên.

Tục ngữ nói hay lắm, yêu nhau lắm cắn nhau đau.

Nhìn hai người họ mà xem, đã cắn nhau đến mức độ này rồi, nếu nói không có liên quan gì có ma mới tin?

Đổ người về phía sau, dang tay dang chân ra nằm ngửa trên giường, “Nhìn đi, đó là người cô đến chết vẫn không quên được đó.”

Trái tim thắt chặt lại.

Lục tung ký ức của nguyên chủ một lần, chọn lọc hết một lượt, nhưng vẫn không phát hiện ra được điều gì.

Đàm Hi bỏ cuộc rồi.

Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô, cho dù đã từng yêu nhau, cũng cứ để tình yêu ấy tan thành mây khói theo cái chết của nguyên chủ đi.

Ngón chân kẹp tuýp kem đánh răng về phía trước, vặn ra, một mùi cay mù tạt xộc lên, vội vã ném đi.

“Đáng đời!” Tiếp tục cười điên cuồng.


Tần Thiên Lâm đang chuẩn bị ra khỏi nhà, bỗng dưng bước chân khựng lại, hắn nghe thấy tiếng cười điên cuồng từ trong phòng ngủ giành cho khách truyền ra, phút chốc khuôn mặt tuấn tú đen sì.

Ầm!

Đóng cửa đi thẳng, tiếng vang rung trời.

Đàm Hi nghe thấy, càng vui vẻ hơn.

Đánh răng, rửa mặt, đến khi cô nhảy nhót ra khỏi phòng, giờ cơm vừa qua.

Lục Thảo ưu nhã nuốt miếng sandwich cuối cùng xuống, lau miệng, đứng dậy.

Một người sống sờ sờ như Đàm Hi đứng ở nhà ăn, Tần Thiên Mỹ làm như không thấy, đặt cốc sữa xuống, xách túi đi thẳng.

“Mẹ, chiều nay con đi cùng bạn đến trường, không về nhà ăn cơm.”

“Ừ, có đủ tiền không con?”

“Đủ thì đủ. Nhưng mà không có ai chê tiền nhiều hết cơ mà.” Giọng điệu làm nũng, nụ cười nịnh nọt.

Lục Thảo hào sảng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, vẻ mặt cưng chiều, “Tiêu tiết kiệm thôi.”

“Con cảm ơn mẹ!”

Trước khi ra khỏi cửa nhà, còn không quên quay đầu lại, ném cho Đàm Hi một cái nhìn khiêu khích.

Người sau trợn trừng mắt lên lườm, dùng khẩu hình miệng mắng, “Ngu ngốc.”

Tần Thiên Mỹ tức giận giậm chân bình bịch, cuối cùng mặt mày xám xịt rời đi.

“Thím Trương, một phần sandwich, một cốc sữa bò, không đường.”

Người được gọi tên im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu thu dọn bát đũa, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, coi Đàm Hi như không khí.

“Thím Trương, pha chén trà hoa cúc, chú ý dùng nước ấm.” Lục Thảo ngồi trên ghế sô pha, lười biếng mở miệng.

“Dạ vâng, bà đợi một lát.”

Vội vàng tạm gác công việc đang làm sang một bên, cầm lấy vạt tạp dề nhân tiện lau tay, rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Thái độ trước sau hoàn toàn khác nhau.

Đàm Hi nhướng mày, đối diện với ánh mắt không chút gợn sóng của Lục Thảo, xì một tiếng, nở nụ cười.

Nụ cười này, không chỉ khiến thím Trương lo lắng mà ngay cả Lục Thảo cũng nhất thời hoảng hốt.

“Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, đã từng này tuổi rồi mà còn chơi trò của bọn học sinh lớp 1, mẹ không sợ bị xấu mặt sao?”


Sắc mặt Lục Thảo cứng đờ.

“Không phải tôi nhằm vào cô, quy định của Tần gia xưa nay là thế, quá giờ không được ăn. Cô dậy muộn thì phải chịu đói bụng thôi.”

Nghe có vẻ thiết diện vô tư.

“Ồ? Thế sao? Vậy thì sao tối qua khi con dậy uống nước lại thấy Thiên Mỹ ăn pizza nhỉ? Ừm… lúc đó có lẽ là khoảng một hai giờ sáng gì đó.”

“Cô chắc chắn không nhìn lầm chứ?” Nheo mắt lại.

“Tất nhiên rồi, có lẽ bây giờ trong thùng rác ở nhà bếp vẫn còn hộp đựng pizza đó, không tin thì mẹ đích thân đi xem đi.”

Lục Thảo thoáng nhìn về hướng thím Trương, người phía sau gật đầu.

Đàm Hi cười lạnh, chỉ có tí chút bản lĩnh cỏn con này mà hai người dám giở trò trước mặt bà đây sao?

“Thím Trương, xin hỏi, bây giờ thím có thể chuẩn bị bữa sáng cho tôi được chưa?” Híp mắt lại, cười tươi, vô tội lại ngoan ngoãn.

“Chuyện này…” Liếc mắt sang nhìn Lục Thảo.

“Mợ Hai đã có lời rồi, còn không mau đi làm?” Trầm giọng nói, chỉ là nụ cười trên khóe miệng không khỏi căng cứng lại.

“Vậy thì làm phiền thím Trương rồi.” Kéo ghế ra, ngồi xuống, “À đúng rồi, thím lau bàn cho sạch trước đã, vừa loạn vừa bẩn thế này, ảnh hưởng đến ăn uống…”

“Vâng…”

Lục Thảo cố nín cơn giận trong bụng, chỉ có thể ẩn nhẫn, dù sao thì hình tượng của phu nhân gia đình quyền quý không thể dễ dàng bị sụp đổ được.

Thím Trương nhanh chóng đưa đồ lên.

Đàm Hi cắn một miếng sandwich, động tác khựng lại, bất thình lình mở miệng, “Thím Trương, tôi thấy vừa rồi thím không có ý kiến còn tưởng thím không nghe rõ tôi nói gì! Thì ra thím nghe thấy hết cả rồi, chỉ là không muốn để ý đến tôi thôi, có đúng không?”


“Ơ… tôi không…”

Sandwich, sữa bò, không đường, sự thật bày ra trước mắt, thực sự không cần phải bao biện thêm nữa.

Cúi đầu, nắm chặt lấy vạt tạp dề, trên mặt thím Trương hết xanh lại đỏ, vô cùng ngượng ngùng.

“Lần này bỏ qua.” Đàm Hi khua tay, vô vị cực điểm, “Lần sau thì dựng cao lỗ tai lên, nếu còn giả điếc nữa thì không đơn giản như lần này nữa đâu.”

Cho một quả táo ngọt, rồi lại đánh cho một gậy, vừa ban ân vừa thị uy.

Khiến cho thím Trương sợ hãi liên tục vâng dạ.

Lục Thảo tức giận đến đau đầu, cuối cùng cũng không nhịn được, “Đủ rồi, cô đi pha trà đi.”

Thím Trương cầu còn không được, quay đầu đi thẳng vào nhà bếp, cách xa chốn thị phi.

“Đàm Hi, cô hiểu cho rõ thân phận của mình, trong cái nhà này, lời nói của tôi mới là quyết định, không đến lượt cô dạy dỗ người làm.”

“Con biết chứ! Thế cho nên mẹ mới dặn người làm không được để ý đến con, không cho con ăn cơm, họ liền ngoan ngoãn nghe theo.”

Trong lòng Lục Thảo nhói lên, “Ăn nói xằng bậy!”

“Có làm hay không trong lòng mẹ tự biết.” Nhún vai, Đàm Hi vẫn tươi cười, dường như người vừa bị bắt nạt không phải là cô.

Ăn sáng xong, mang theo ánh mắt như dao đâm của Lục Thảo, Đàm Hi đi ra ngoài cho tiêu cơm.

Vừa đi đến vườn hoa, điện thoại đã reo vang…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận