Thân người thím Lâm khẽ lảo đảo một cái, ánh mắt tránh né.
Thấy dáng vẻ Vệ Ảnh không sợ trời không sợ đất, bà ta cũng hơi hoảng hốt.
Dù sao thì trước đó đã có tin đồn bạo hành gia đình, đến nay phong ba còn chưa dứt, nếu lúc này lại dẫn dụ cảnh sát đến thì hậu quả…
Chắc chắn là bà chủ cũng không muốn nhìn thấy chuyện này.
Thím Lâm không hổ là “nô bộc trung thành”, những chuyện nên nghĩ, không nên nghĩ bà ta đều suy nghĩ thấu đáo cả rồi.
Lập tức, đôi mắt lộ ra vẻ do dự.
Ở trong mắt Vệ Ảnh, đó chính là biểu hiện của sự chột dạ!
Lại nhớ đến tin đồn “cậu Hai nhà họ Tần vũ phu thành tính, đánh vợ trọng thương hôn mê nhập viện” ở khoảng thời gian trước đó, Vệ Ảnh mà còn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô đi ăn phân luôn cho rồi!
Chẳng trách điện thoại của Hi Tử toàn tắt máy, đến cổng nhà họ Tần chặn người cũng không hỏi được gì, thì ra là… ở bệnh viện!
“Tôi phải giết chết đám chó điên các người!” Xuống xe, đá cửa, dũng mãnh xông tới trước mặt thím Lâm, bắt đầu tay đấm chân đá qua cánh cổng sắt.
Dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi, dù thím Lâm phản ứng nhanh thế nào cũng không thể nhanh được bằng Vệ Ảnh đang giận dữ cần tìm người phát tiết.
Cứ thế bị túm lấy cổ áo, ăn mấy đạp, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Một chân Vệ Ảnh dẫm xuống đất để làm trụ đứng vững, một chân còn lại vì dùng sức quá mạnh nên bị kẹt lại trong cửa sắt, không rút ra được, cũng không định rút ra, một mực mài đầu vào đạp mạnh, chẳng thèm quan tâm xem có làm chân mình bị thương hay không.
Hung tợn, liều mạng.
“Ai bảo bà không cho tôi vào! Ai bảo bà ức hiếp Hi Tử! Tần gia các người đều đáng chết! Đạp chết cái đồ rùa rụt cổ nhà bà! Cả tên đàn ông khốn kiếp không bằng heo chó nữa! Mẹ kiếp!”
Đàm Hi đứng cách đó không xa, trợn mắt há mồm mà nhìn.
Đây còn là một cô gái yểu điệu thướt tha nữa không?
Rõ ràng là một cô nàng đanh đá, OK?
Thế nhưng, sao cô lại có cảm giác ấm áp trong lòng thế này?
Giống như bãi cát bị mặt trời thiêu đốt quanh năm trên đảo Tasmania, cho dù sau lưng là vách đá hiểm trở nhưng phía trước lại là trời cao biển rộng!
“Bắt nạt Hi Tử của tôi chứ gì! Đi chết đi, đi chết đi!” Tiếng thét chói tai vang lên, xen lẫn vào đó là tiếng kêu cứu của thím Lâm.
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ xa kéo đến.
Thôi xong!
Nếu cô nhớ không lầm, nhà họ Tần có nuôi một đội vệ sĩ tư nhân.
“Tiểu Ảnh Tử! Đủ rồi, đủ rồi! Mụ già này đã ngất rồi, nếu còn đánh nữa sẽ chết người đấy!”
Động tác khựng lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng, “Hi Tử?! Bà có sao không?! Để tôi xem nào…”
Cách một hàng rào sắt, Đàm Hi bị cô lật qua lật lại, xem đi xem lại khắp người mấy lần mới xong.
“Cũng may… bà… bà dọa tôi sợ chết khiếp đó! Sao bà không lên tiếng sớm một chút, tôi còn tưởng bà ngỏm rồi chứ?”
Mái tóc ngắn sành điệu giờ đây đã rối bù xù, ngay cả viền mép tóc cũng lệch hẳn đi, đầu mũi và trước trán đầy mồ hôi, gương mặt trái táo càng đỏ bừng lên.
Đàm Hi chép miệng, thật muốn cắn cho một cái…
Nhưng nhiệm vụ khẩn cấp lúc này vẫn là…
Giơ tay, kéo mái tóc giả xiêu vẹo trên đầu Vệ Ảnh ra, đội lên đầu thím Lâm, Đàm Hi mở cổng, lôi Vệ Ảnh vào, “Mau lên, ra tay đi!”
Vệ Ảnh ngẩn người, “Ra tay cái gì?”
“Giấu xác, xóa dấu vết.”
“Hả?!” Trợn trừng mắt, không dám tin vào mắt mình.
Đàm Hi cạn lời, hít sâu, “Ý tôi là, đội vệ sĩ của Tần gia sắp đến rồi, chúng ta ném bà ta vào bồn hoa trước đã.”
“Hả? Ồ!”
Một người khiêng vai, một người cầm chân, thở hổn hà hổn hển.
“Three, two, one… ném!”
Thím Lâm bị ném thẳng vào vườn hoa, bụi cây hoàn toàn che khuất bà ta.
“Tiếp theo phải làm thế nào? Bản cô nương không muốn bị tóm đâu!” Vệ Ảnh lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt cực kỳ phô trương.
“Đã đến lúc nào rồi mà còn giả bộ nữa?”
“He he… kịch bản yêu cầu thế cơ mà!”
“Mặc kệ bà đấy!”
“Nói thật, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Đàm Hi: “Ba mươi sáu kế…”
Một cái búng tay, ngầm hiểu, “Chạy!”
Đến khi nhóm bảo vệ mặc áo đen đuổi đến nơi thì đã không còn gì ngoài cánh cổng sắt nửa mở nửa khép và một cái đít xe đã chạy xa tít chỉ còn lại làn khói trắng xám…
Trời vẫn xanh như vậy, cây cỏ xanh biếc như tấm đệm, hương hoa thơm ngát.
“Đội trưởng Lưu, chuyện này… các anh em đã tìm khắp nơi rồi, không có phát hiện gì cả.”
Lưu Toàn nhíu mày, “Vừa nãy rõ ràng là có tiếng động.”
Bỗng nhiên, ánh mắt khựng lại, “Đến bồn hoa lục soát.”
“… Đội trưởng, đúng là có người thật!”
“Khiêng ra đây.”
“Vâng.”
“Thím Lâm?” Hít sâu một cái, “Có vẻ như là bị người ta đánh.”
Khóe miệng Lưu Toàn giật một cái, “Chuyện sờ sờ ngay trước mắt, còn phải nói nữa à?”
“He, là tôi quá vui… à không… ngạc nhiên ấy mà.”
Mụ già này cũng có ngày hôm nay sao?
Đáng đời!
Bình thường cầm lệnh tiễn lại tưởng mình là quan chỉ huy, vênh mặt hất hàm sai khiến, coi thường người khác, đối xử với các anh em không ra gì, phần lớn trong số họ đều đã từng bị mụ già này ức hiếp!
Bây giờ ngon rồi, tạo nghiệt quá nhiều nên bị trời phạt!
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Khiêng bà ta vào nhà trước đã, giao cho bà chủ toàn quyền định đoạt.”
“Vậy… có cần gọi xe cứu thương không?”
Ánh mắt Lưu Toàn nghiêm khắc, “Cậu nghĩ sao?”
“Đương nhiên là không gọi rồi!”
“Thằng này khá!”
“He he… cảm ơn đội trưởng!”
“Cũng đúng, dù sao thì bà ta cũng không bị thương nặng lắm, cũng không chảy máu, không cần phải gọi.” Vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Đàn em: Anh, liệu còn có ai âm hiểm hơn anh không?
Lưu Toàn: Có.
Đàn em:?
Lưu Toàn: Người ném mụ già này.
Đàn em: Ủa … sao lại thế?
Lưu Toàn: Sáng nay, bác Vương vừa mới bón phân xong. Loại phân thuần thiên nhiên do con người sản xuất.
Đàn em: …