Nàng Dâu Cực Phẩm

Nhà chính Cố gia.

Buổi tiệc kết thúc, khung cảnh vắng vẻ.

Chủ nhân đã lên lầu nghỉ ngơi, vài người làm đang quét dọn sảnh lớn, chân tay ai nấy cũng đều nhanh nhẹn. Mọi người không trò chuyện gì với nhau, thậm chí còn bước đi nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra bất kỳ tạp âm nào.

Vừa nhìn là biết đã được huấn luyện kỹ càng, vô cùng quy tắc.

Cố Hoài Sâm đứng trước của một phòng ngủ, do dự một lúc lâu, nhưng vẫn gõ cửa.

Cốc cốc!

“Cửa không khóa.”

Anh ta đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là vật dụng nội thất mới tinh và ga giường bằng phẳng. Cố Hoài Cẩn đứng trước cánh cửa sổ sát đất, trên người vẫn mặc bộ âu phục màu trắng kia.

Đèn rất tối, khiến bóng lưng anh ta cũng mơ hồ theo.

“Anh Hai...” Cố Hoài Sám mở miệng kêu anh ta.

“Đứng ở ngoài cửa làm gì? Đã gõ cửa rồi, không vào sao?”


Lúc này Cố Hoài Sâm mới sải bước đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

“Tìm anh có việc?”

“Anh... những ngày qua ở nhà đã thấy quen chưa?”

Cố Hoài Cẩn chỉ vào sofa, mời anh ta ngồi xuống: “Đều rất ổn.”

“Những đồ nội thất này đều được thay mới. Mẹ đã phải tốn hết hai ngày đi chọn lựa kỹ càng đấy.”

Ánh mắt của Cổ Hoài Cẩn ánh lên sự ôn hòa: “Thật ra không cần phiền phức đến thế, trang trí lúc trước rất ổn, chỉ là giường hơi nhỏ một chút.”

Căn phòng này Cố Hoài Cẩn ở trước năm 6 tuổi, nên giường chỉ dài 1m5.

Cố Hoài Sâm vẫn âm thầm đánh giá anh ta, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào xuất hiện trên gương mặt, bao gồm cả sự xúc động lúc ban đầu, đến sự hoài niệm phía sau.

Mọi thứ đều rất bình thường.

“Chuyện khác thường tất có trá. Một người nhiều năm không về nước bỗng dưng trở lại. Đặt tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ anh không hề nghi ngờ...”

Những lời nói lúc nãy của Đàm Hi lại vang lên bên tai, cố gắng loại bỏ tạp niệm.

Cố Hoài Sâm à Cố Hoài Sâm, sao mày có thể nghi ngờ anh ruột của mình?

Chỉ bởi vì một người phụ nữ không yêu mày?

Đáng không?

Không đáng!

Cổ Hoài Cẩn khó hiểu: “A Sâm, sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó? Có vấn đề gì sao?”

“Không... không có.” “Nếu không có, thì anh chuẩn bị đi tắm...”

“Anh! Trước đây... anh có quen biết Đàm Hi không?”


“Nếu như gặp một lần cũng được tính như quen biết, thì chắc là phải.”

Ánh mắt Cố Hoài Sâm nghiêm túc: “Hai người từng gặp nhau?”

“Tối nay trên lầu hai, cô ta trốn sau cột nhà nghe lén.”

“Khụ... ngoài lúc đó ra thì sao?” Chuyện này Cố Hoài Sâm cũng nhìn thấy rồi. Anh ta còn nhìn thấy anh Hai ôm Đàm Hi, cuối cùng hai người rời đi trong sự bực bội.

“Không có.”

Cổ Hoài Sâm đột nhiên thở phào, nhưng giây tiếp theo...

“Anh thấy hình như em rất hứng thú với cô gái họ Đàm kia?”

“A Sâm thích cô ta?”

“... Đàm Hi là bạn gái của Lục Chinh”

“Ừ” Cố Hoài Cẩn gật đầu: “Người đã có chủ, sau này hạn chế đi trêu chọc người ta.”

Cố Hoài Sâm đỏ mặt, “Anh, trong lòng em hiểu rõ.” Nói xong, hoảng loạn bỏ đi.

Sau khi anh ta đi, Cố Hoài Cẩn đứng lên đóng cửa.

Cạch...


Giây phút khóa cửa lại, nụ cười biến mất, ánh mắt vốn dịu dàng cũng biến mất, chỉ còn sót lại mỗi sự lạnh lẽo băng giá.

Như đầm băng ngàn năm không thể nào tan chảy được.

Rốt cuộc là ai thăm dò ai, vẫn còn chưa biết.

Cổ Hoài Cẩn nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sofa. Hoa Hạ à, thật sự là một nơi thú vị...

Lúc này Bàng gia cũng đang tiến hành một buổi tâm sự.

Cảnh Lam: “... A Huân, con nói thật cho mẹ biết, có phải con có cảm giác đó... với Đàm Hi không?”

Bàng Thiệu Huân ngơ ngác: “Cảm giác gì?”

“Đứa nhỏ này... thì là thích đó!”

Anh ta giật mình, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên: “Mẹ, mẹ nói con... có cảm giác... với Đàm Hi?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Cái gì vậy trời? Mẹ đừng đoán bậy, tương lai người ta sẽ là chị dâu của con đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận