Nàng Dâu Cực Phẩm

Trên đường lái xe trở về, Đàm Hi vẫn luôn nghĩ không biết người kia là ai, rốt cuộc có mục đích gì.

Lúc đầu, cô nghi ngờ là Sâm Đóa Nhi, nhưng nghe ý của n Hoán thì nếu đối phương có quan hệ với cả đám cấp cao của hội Ám Dạ thì nhất định còn có địa vị hơn thế.

Chẳng lẽ là Tần gia?

Không, hẳn là không phải. Nếu đúng như thế thì kế hoạch của cô đã không thể tiến hành thuận lợi được.

Cho đến khi quay về Bồng Lai rồi, Đàm Hi vẫn không nghĩ ra được nguyên cớ.

Nếu đối phương cũng hướng tới Sầm Thị thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra gương mặt thật thôi, không cần nhất thời nóng lòng.

Nghĩ thông suốt điểm này rồi, cô liền thở phào một hơi.

Sợ gì chứ?

Binh tới tướng chặn, nước dâng thì nâng nền.

Có điều, cẩn thận một chút vẫn là hơn. Thế nên, Đàm Hi lại gọi điện thoại cho Trình Vũ, dặn dò cô ta nhất định phải làm việc cẩn thận.

Ba ngày sau, bên phía n Hoán liền có tin tức.

“Ra ngoài đi, gặp nhau rồi nói.”

Lúc này không phải hẹn ở bờ sống nữa mà là một kho hàng lớn, đám đàn em của n Hoán cũng có mặt.

Lúc Đàm Hi bước xuống xe, cả đám không ngừng xôn xao ầm ĩ.

n Hoán: “Đi theo tôi.”

Nhìn hai người đi vào trong phòng, lại còn đóng cửa lại, âm thanh thổn thức dần dần trở nên chẳng kiêng nể gì.

Đàn em a: “Anh Hoán có cái bố a?”

Đàn em b: “Dáng người của đại tẩu nhà chúng ta có thể so được với siêu mẫu ấy! Vừa cao vừa gầy, quan trọng nhất là chân dài.”

Đàn em c: “Kia, Porsche 911 đấy, anh Hoán nhà mình hào phóng thật.”

Lúc này, ở trong phòng.

Có một giàn đèn chân không rũ từ trên trần xuống, dây điện chằng chịt không ngừng lung lay khiến cho toàn bộ không gian đều được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng ấm áp.

Cửa sổ duy nhất trong phòng được chắn bởi lưới sắt, trong góc tường bám đầy bụi bẩn, thỉnh thoảng còn có một con côn trùng nhỏ không tên bò ngang qua.


“Ngồi đi.” n Hoán hất cằm chỉ về phía cái ghế duy nhất trong căn phòng này.

Đàm Hi bĩu môi, không hề che giấu sự ghét bỏ trên mặt: “Anh ngồi đi.” Toàn cáu bẩn, mà cô còn mặc quần trắng nữa chứ.

n Hoán cũng chẳng để ý, bảo hắn ngồi thì hắn ngồi thôi.

Đàm Hi chống tay dựa vào bàn làm việc, đối diện với hắn.

“Nơi này hẻo lánh quá đấy, anh định chiếm núi xưng vương à?”

n Hoán nghịch điếu thuốc trong tay, “Bắt nạt tôi không có văn hóa à? Mẳng tôi là khỉ hả?”

“Khỉ á?”

“Chẳng phải Tôn Ngộ Không chiếm núi xưng vương sao?” “..” Hừ hừ, thế này mà còn kêu là không có văn hóa à?

Đàm Hi: “Đọc Tây Du Ký rồi cơ à?”

Â

“Uống nước không?” n Hoán lấy từ trong góc thùng giấy ra một lon Coca.

Đàm Hi lắc đầu: “Không khát. Nói thẳng vào chuyện đi.”

“Cái ngăn kéo đầu tiên bên trái có đổ mà cô cần.”

Đàm Hi trở tay kéo ra, bên trong có một tủi tài liệu bằng da bò cũ, cổ mở ra thì thấy bên trong là một xấp tư liệu rất dày.

Trang đầu tiên là bức ảnh lớn chụp Mã Cảnh Quốc ôm tình nhân, chậc chậc... ngay cả cảnh giường chiếu trong khách sạn cũng có luôn.

Ngần ấy tuổi rồi mà vẫn còn làm được cơ à?

Đàm Hi tỏ vẻ nghi ngờ.

Ngoại trừ cái đó ra, những đồng sự khác cũng bị điều tra cho bằng hết, ví dụ như lão già họ Vương thích cắn thuốc, lão họ Từ có khuynh hướng thích người tàn tật, vợ của lão họ Triệu lại đang nuôi ba tên trai bao bên ngoài...

Càng xem càng thấy vừa lòng, Đàm Hi gật gù không ngừng: “Tốt lắm, đám đàn em của anh có nghiệp vụ tốt đấy.” “Không phải bọn họ.”

“Hả?”

An Hoán lấy bật lửa ra châm thuốc, hít một hơi mới nói: “Những cái này đều do đại ca Vu bảo tôi đưa cho cô.”


“Nghĩa là sao?” Nụ cười của Đàm Hi hơi thu lại.

“Tôi đoán hẳn ngài ấy cũng biết cô muốn tra xét Sâm Thị.”

“Rồi sao?”

Người đàn ông ngẩng đầu, đối đồng tử xinh đẹp hơi âm u: “Cô có quan hệ với đám cấp cao của hội Ám Dạ sao?”

“Hả?” Đàm Hi cảm thấy chẳng hiểu ra sao.

“Nếu không tại sao đại ca Vu lại muốn bán nhân tình cho cô chứ?”

Đàm Hi đón nhận ánh mắt tìm tòi của đối phương, cũng không có ý tránh đi, “Tôi chỉ nói một lần, người của hội Ám Dạ, trừ anh ra tôi chẳng biết ai hết.”

n Hoán nhíu mày.

Đàm Hi cũng chẳng nghĩ ra nổi lý do, “Anh nói là đại ca Vu bảo anh tặng tư liệu này cho tôi?”

“Um.”

“Có nói thêm lời gì nữa không?”

Ánh mắt n Hoán trở nên nghiêm túc.

Ngày đó, hắn bị gọi vào văn phòng của Vu Sâm, uống hết nửa chén trà thì thấy có một người mặc đồ đen mang đồ vào, thấy hắn đây thì định ra ngoài luôn.

Không ngờ lại bị Vu Sâm mở miệng gọi lại: “Không cần kiêng dè, đều là người một nhà.”

Sau đó, tủi tài liệu kia tự nhiên lại được nhét vào tay hắn, Vu Sâm còn nói: “Mang cho người kia đi, nói với cô ấy, sau này không cần phải trốn sau cây cột nghe lén nữa, muốn thì cứ nói một câu, sẽ không có ai tranh với cô ấy cả.”

Ân Hoán thuật lại những lời này xong liền thấy vẻ mặt Đàm Hi biến đổi mạnh, “Cô nhớ ra ai sao?”

Đứng sau cây cột nghe lén...

Hóa ra là hắn.

Cố Hoài Cẩn!

“Đàm Hi? Đàm Hi!”


“... Sao?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Vòng đi vòng lại, cuối cùng đám cấp cao hội Ám Dạ lại có liên quan tới cô ấy, n Hoán cũng thấy khó mà tin nổi.

Thực ra, Đàm Hi cũng rất mơ hồ.

Cố Thị chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực gen sinh vật, có liên hệ chặt chẽ với chính phủ, địa vị có thể ngang hàng với xí nghiệp quốc danh, sao lại có liên quan tới xã hội đen chứ?

Trừ phi... Đây là mối quan hệ riêng của Cố Hoài Cẩn chứ không phải Cố gia!

Ân Hoán liếc nhìn cô, “Không, xem phim nhiều nên biết thôi.”

“Uống nước không?” n Hoán lấy từ trong góc thùng giấy ra một lon Coca.

Đàm Hi lắc đầu: “Không khát. Nói thẳng vào chuyện đi.”

“Cái ngăn kéo đầu tiên bên trái có đổ mà cô cần.”

Đàm Hi trở tay kéo ra, bên trong có một tủi tài liệu bằng da bò cũ, cổ mở ra thì thấy bên trong là một xấp tư liệu rất dày.

Trang đầu tiên là bức ảnh lớn chụp Mã Cảnh Quốc ôm tình nhân, chậc chậc... ngay cả cảnh giường chiếu trong khách sạn cũng có luôn.

Ngần ấy tuổi rồi mà vẫn còn làm được cơ à?

Đàm Hi tỏ vẻ nghi ngờ.

Ngoại trừ cái đó ra, những đồng sự khác cũng bị điều tra cho bằng hết, ví dụ như lão già họ Vương thích cắn thuốc, lão họ Từ có khuynh hướng thích người tàn tật, vợ của lão họ Triệu lại đang nuôi ba tên trai bao bên ngoài...

Càng xem càng thấy vừa lòng, Đàm Hi gật gù không ngừng: “Tốt lắm, đám đàn em của anh có nghiệp vụ tốt đấy.” “Không phải bọn họ.”

“Hả?”

An Hoán lấy bật lửa ra châm thuốc, hít một hơi mới nói: “Những cái này đều do đại ca Vu bảo tôi đưa cho cô.”

“Nghĩa là sao?” Nụ cười của Đàm Hi hơi thu lại.

“Tôi đoán hẳn ngài ấy cũng biết cô muốn tra xét Sâm Thị.”

“Rồi sao?”

Người đàn ông ngẩng đầu, đối đồng tử xinh đẹp hơi âm u: “Cô có quan hệ với đám cấp cao của hội Ám Dạ sao?”

“Hả?” Đàm Hi cảm thấy chẳng hiểu ra sao.

“Nếu không tại sao đại ca Vu lại muốn bán nhân tình cho cô chứ?”

Đàm Hi đón nhận ánh mắt tìm tòi của đối phương, cũng không có ý tránh đi, “Tôi chỉ nói một lần, người của hội Ám Dạ, trừ anh ra tôi chẳng biết ai hết.”


n Hoán nhíu mày.

Đàm Hi cũng chẳng nghĩ ra nổi lý do, “Anh nói là đại ca Vu bảo anh tặng tư liệu này cho tôi?”

“Um.”

“Có nói thêm lời gì nữa không?”

Ánh mắt n Hoán trở nên nghiêm túc.

Ngày đó, hắn bị gọi vào văn phòng của Vu Sâm, uống hết nửa chén trà thì thấy có một người mặc đồ đen mang đồ vào, thấy hắn đây thì định ra ngoài luôn.

Không ngờ lại bị Vu Sâm mở miệng gọi lại: “Không cần kiêng dè, đều là người một nhà.”

Sau đó, tủi tài liệu kia tự nhiên lại được nhét vào tay hắn, Vu Sâm còn nói: “Mang cho người kia đi, nói với cô ấy, sau này không cần phải trốn sau cây cột nghe lén nữa, muốn thì cứ nói một câu, sẽ không có ai tranh với cô ấy cả.”

n Hoán thuật lại những lời này xong liền thấy vẻ mặt Đàm Hi biến đổi mạnh, “Cô nhớ ra ai sao?”

Đứng sau cây cột nghe lén...

Hóa ra là hắn.

Cố Hoài Cẩn!

“Đàm Hi? Đàm Hi!”

“... Sao?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Vòng đi vòng lại, cuối cùng đám cấp cao hội Ám Dạ lại có liên quan tới cô ấy, n Hoán cũng thấy khó mà tin nổi.

Thực ra, Đàm Hi cũng rất mơ hồ.

Cố Thị chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực gen sinh vật, có liên hệ chặt chẽ với chính phủ, địa vị có thể ngang hàng với xí nghiệp quốc danh, sao lại có liên quan tới xã hội đen chứ?

Trừ phi... Đây là mối quan hệ riêng của Cố Hoài Cẩn chứ không phải Cố gia!

Đàm Hi: “Chuyện này không liên quan gì tới anh. Người truyền tin kia hẳn là có giao tình với đám cấp cao của hội Ám Dạ, mượn cơ hội này thị uy mà thôi.”

Thị uy ư?

Trong đáy mắt n Hoán hiện lên vẻ ngưng trọng, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” “Ở trong nước, hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.“. Dù Cổ Hoài Cẩn là thần thánh phương nào thì ở Hoa Hạ này, cô vẫn có Lục Chinh chống lưng, không đến mức được thỏa sức tung hoành nhưng ít nhất cũng sẽ không có ai dám tùy tiện trêu vào cô.

Cái khiển Đàm Hi rối rắm là tại sao Cổ Hoài Cẩn lại làm thế?

Không chỉ làm bại lộ quan hệ giữa hắn và hội Ám Dạ mà còn hai tay dâng lên cho Đàm Hi thứ có muốn, ý đồ của hắn là gì đây?

Trong thiên hạ này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, nếu có thì tất còn có mục đích phía sau.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một tiếng vang lớn, sau đó cửa bị đẩy bật ra, một tên đàn em vọt vào với tốc độ như sắp tè ra quần tới nơi: “Anh Hoán, xảy ra chuyện rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận