Nàng Dâu Cực Phẩm

10 giờ tối

Kết thúc trận đấu, Tống Tử Văn quay qua nhìn cô gái ngồi bên cạnh yên lặng đến kỳ lạ, thì ra cô đã ôm gối ngủ

mất rồi.

Gò má mũm mĩm, làn da vừa trắng vừa mịn, dù xích lại nhìn gần cũng khó mà thấy được lỗ chân lông.

Hàng mi dày, giống hai cánh quạt.

Lúc này cứ yên tĩnh ngủ, ngoan đến nỗi làm cho lòng người rung động.

Anh kéo cái gối ôm trong lòng của cô ra, bế cô đặt lên giường trong phòng ngủ.

Nhiễm Dao hơi động đậy, nhưng không thức giấc.

Anh kéo chắn qua đắp cẩn thận cho cô, mở điều hòa chỉnh đến 26 độ.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt ngủ say của cô gái thật tĩnh lặng, giống như thiên sứ nhỏ vô lo vô nghĩ.

Tống Tử Văn ngắm một hồi, sau cùng chịu không nổi đã nhích lại gần, đặt một nụ hôn giữa trán của cô, “Em nói đúng, ông chú phải cưng chiều người vợ bé nhỏ.”

Thì thầm xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Lúc của phòng đóng lại, con người vốn dĩ đã ngủ say bỗng thay đổi nét mặt, môi cong lên thấy rõ.

Ngày hôm sau, Nhiễm Dao tỉnh dậy dưới ánh sáng ban mai.

Nhìn trần nhà xa lạ, khung cảnh không quen thuộc xung quanh, ba giây sau Nhiễm Dao mới kịp phản ứng lại. Hiện tại cô đang thủ đô, ở chung cư của bạn trai, trên giường của phòng ngủ chính.

Mắt Nhiễm Dao chớp chớp, xua tan vẻ mơ màng khi mới tỉnh ngủ. Cô ngồi dậy chải lại đầu tóc gọn gàng.

Cần thay đồ ngủ ra không nhỉ?

Đắn đo hai giây - Không cần! Cô là bạn gái của Tống Tử Văn, mặc áo ngủ đi lại trong nhà của bạn trai không phải bình thường lắm sao?


Vì vậy sau khi tắm gội xong, Nhiễm Dao liền xỏ đôi dép lê đi ra phòng khách.

Không có người.

Nhìn lên đồng hồ treo tường, 7 giờ 15 phút, còn sớm mà.

Bỗng trong bếp phát ra tiếng động, Nhiễm Dao lần theo tiếng động đi tới.

“Dậy rồi sao?”

“Thơm quá đi!” Cô không kịp chờ mà xông đến, giống như chú chuột đồng nhếch mũi lên ngửi, một mùi thơm của lúa mạch bay ra.

“Bánh mì nướng ạ?” Nhiễm Dao đói đến chịu hết nổi rồi.

“Mũi củn.”

“A anh thật là giỏi quá đi!”

“Muốn ăn không?”

Cố chu cái miệng như chú gà con, gật đầu lia lịa.

“Được, trả lời mấy câu hỏi của anh trước đã.”

“OK, anh nói đi.”

Tống Tử Văn vớt mấy chiếc lá bạc hà trôi trên mặt nổi chứa sữa, rồi kẹp miếng trứng chiên vào giữa hai miếng bánh mì nướng, “Lần này tới đây em có nói cho ba em biết không?”

Gật đầu.

“Nói thế nào?”

“Qua đây tìm bạn, tiện thể xem triển lãm tranh luôn.”

“Tại sao hôm qua không gọi điện cho anh để anh lái xe đến đón?”

Nhiễm Dao nghĩ ngợi: “Anh vừa mới thăng chức thị trưởng kiến thiết, chắc chắn rất bận, em sợ ảnh hưởng đến công việc của

anh.”

“Còn gì nữa?”

“... Muốn tạo bất ngờ cho anh.” Cô gái cúi đầu đan chặt tay, hai má có chút đỏ. Cô lại nhớ ra màn không dám nhìn người hôm trước.

Muốn ôm mặt quá, làm sao đây?

Ăn sáng xong, Tống Tử Văn đi làm, Nhiễm Dao ở nhà.

“Nếu cảm thấy chán, có thể đi dạo xung quanh.”

“Không chán, em còn một đống bài tập hè nữa.”

Đúng vậy, cô bạn gái nhỏ của anh vẫn còn là học sinh năm nhất. Tổng Tử Văn đột nhiên cảm thấy có chút... đau trứng.

Tám giờ, Tổng Tử Văn đúng giờ dừng xe ở dưới bãi đậu xe của Cục Kiến thiết.

Tiểu Thái gần như đến cùng một lúc.

“Chào buổi sáng, thị trưởng Tống.”


“Chào buổi sáng.” Tống Tử Văn gật đầu.

Hai người im lặng đứng đợi thang máy.

Thực ra Tiểu Thái cũng đã quen. Sếp của anh ta không thích người khác huyên thuyền bên tai, nên anh ta cũng chỉ biết im lặng.

Tuy nói Tống Tử Văn mang phong cách của lão cán bộ, nhưng so với những cấp trên thích lời xu nịnh thì anh được xem là người có khí chất thanh cao.

Anh chưa từng làm giá với cấp dưới của mình, hơn nữa IQ và EQ đều cao, là chính khách trời sinh.

Tiểu Thái tự nghĩ, dù có tu luyện bao lâu đi nữa, anh ta có lẽ vẫn không thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Đột nhiên...

“Nữ sinh hai mươi mấy tuổi thường thích đi những chỗ nào?”

Tống Tử Văn nhớ là bạn gái cũ của Tiểu Thái hình như cũng nhỏ tuổi, là nghiên cứu sinh, vì vậy mới hỏi thế.

Câu hỏi này xém chút làm Tiểu Thái giật nảy mình.

Không chỉ vì Tống Tử Văn phá vỡ quy tắc, đột nhiên hỏi như vậy, mà còn vì nội dung câu hỏi quả thực... quá sức chấn động.

Hơn 20 tuổi?

Nữ sinh?

Nghĩ đại cũng biết là cô bé dễ thương Nhiễm Dao rồi.

Xem ra cây đại thụ gia vạn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi!

Đảng mừng, đáng mừng.

“Khụ...” Tiểu Thái nắm tay lại, họ nhẹ hai tiếng, “Có một nơi, hầu hết tất cả các cô gái đều không thể từ chối được.”

“Hům?”

Anh ta cũng không dám vòng vo, “Trung tâm mua sắm!”

Tống Tử Văn gật đầu, quả thật tất cả đàn bà con gái đều không thể từ chối, nhưng...

“Đã đi rồi, còn chỗ nào khác không?”

Tiểu Thái nhớ về cô gái cực kỳ dễ thương đó, bỗng lóe lên một suy nghĩ, “Công viên giải trí cũng được. Giang Châu mới khai trương Disneyland, còn to hơn ở HK, mấy trò chơi cũng càng hoàn thiện hơn.”


Tống Tử Văn ngẫm nghĩ.

Tinh.

Thang máy đến rồi, hai người liền đi vào.

Tổng Tử Văn: “Cảm ơn cậu đã góp ý, tôi sẽ suy nghĩ.” Tiểu Thái biết đây không phải là lời nói xã giao. Sếp nói suy nghĩ thì chắc chắn sẽ suy nghĩ, không phải qua loa lấy lệ.

“Hi hi... điều nên làm thôi.” Anh hết FA, mấy đứa bên dưới chúng em cũng sống tốt hơn, không phải sao?

Chớp mắt đã đến thứ sáu.

Nhiễm Dao đã ở thủ đô được ba ngày, khó khăn lắm mới chờ được đến ngày Tống Tử Văn được nghỉ, có thể trở về với thế giới riêng của hai người rồi.

Nhưng ai đó vừa về đã bắt đầu thu dọn hành lý, có ý gì đây?

Cô nhanh chóng đặt gối ôm xuống chạy vào phòng ngủ, đến trước cửa phòng liên thắng gấp lại, sau đó đứng bên khung cửa, thỏ thẻ: “À, anh... phải đi công tác hả?”

Hành động của người đàn ông sững lại, “Không phải.”

“Vậy anh thu dọn đồ để làm gì?”

“Đưa em đi Giang Châu.”

“Hả?” Nhiễm Dạo ngơ ngác, có chút choáng váng.

Tổng Tử Văn mở vali ra rồi để qua một bên, nắm lấy tay cô kéo vào, “Ngồi đi.”

“Dạ.” Nhiễm Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường, hai tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng mong đợi.

Dáng vẻ nhỏ nhắn đoan chính, thật khiến người ta muốn cưng chiều mà.

Trong lòng Tống Tử Văn ngứa ngáy, ánh mắt ôn tồn, nụ cười dịu dàng. “Cục cưng, có muốn đi Disneyland không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận