Nàng Dâu Cực Phẩm

“Đồ... thần... kinh!”

Mồm miệng rõ ràng, lưu loát dứt khoát.

“Cô đối đãi với kim chủ của mình như thế đấy à?” Chu Dịch cười lạnh, “Làm tình nhân thì phải có ý thức của tình nhân.”

Sắc mặt Hàn Sóc trắng bệch.

Chu Dịch nắn đầu ngón tay, trong lòng nảy sinh sự bực bội, vẻ mặt cũng căng thẳng theo “Tại sao không nói trước với tôi chuyện phải về trường?”

“Tại sao phải nói cho anh? Tôi có thể tự mình làm chủ.”

“Xem ra, cô còn chưa nắm rõ trách nhiệm cơ bản nhất của tình nhân rồi.”

Hàn Sóc đột nhiên siết chặt nắm tay, hai mắt như muốn phun ra lửa.

“Ha, đại minh tinh tức giận rồi đấy à?”

“Chu Dịch, anh đừng có quá đáng.”

“Thế này mà đã quá đáng ư? Con mẹ cô không nói tiếng nào đã chạy tới Đài Bắc, làm hại ống đầy tìm suốt một ngày một đêm, rốt cuộc ai quá đáng hơn ai hả?”

Hàn Sóc mím môi, không nhìn người nào đó đang nổi trận lôi đình, “Tôi là đi làm việc...”

“Làm việc mà lại anh anh em em với thằng họ Trịnh kia à? Con mẹ nó, cô lừa ai chứ?”

“Tin hay không thì tùy.”

“Cô!”


“Còn nữa, đừng có há miệng ngậm miệng là nói tới hai chữ tình nhân, anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết đấy.”

Chu Dịch tức đến đau cả gan, lực trên tay càng không biết nặng nhẹ.

Hàn Sóc nhíu chặt mày, rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng vẫn cắn răng chống đỡ.

Người này còn bướng bỉnh hơn, tàn nhẫn hơn người kia.

Cuối cùng, Chu Dịch đành phải thu tay lại trước, hất cô ra, “Đêm nay quay về ở Thịnh Thế.”

Thịnh Thể Thiên Khuyết, đây là tên của khu mà Hàn Sóc ở bên ngoài trường.

“Không về.”

“Hàn Sóc, đừng để cho mặt mũi mà còn không cần!”

Cô nhìn hắn, không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào: “Ngày mai tôi phải đi học.”

Chu Dịch cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang dâng lên, hít sâu một hơi: “Sáng mai tôi lái xe chở cô về.” “Không cần.” Cô lạnh lùng ngắt lời hắn, “Hôm nay tôi muốn ở ký túc.” “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hàn Sóc cười nhạo: “Anh có tư cách gì mà không đồng ý chứ?” “Đừng quên, cổ đã là người của tôi.”

“Cậu chủ Chu à, anh làm ơn rõ ràng chút đi, giờ là thời nào rồi hả? Tình một đêm ở đầu chẳng có, bạn giường tìm đầu chả được. Cho dù tôi có từng ngủ với anh đi chăng nữa, vậy cũng chẳng nói lên cái gì hết.”

“Thế ư?” Chu Dịch nhếch môi cười một cách quỷ quyệt, “Xem ra cố không quan tâm tới những ảnh chụp vào video kia rồi nhỉ...”

Sắc mặt Hàn Sóc biến đổi, một suy đoán xấu lập tức hình thành trong đầu cổ: “Anh có ý gì hả?”

Chu Dịch cười không đáp.

Hàn Sóc túm lấy cổ tay hắn, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt, “Chẳng phải đã tiêu hủy rồi sao? Tại sao vẫn còn... Là anh! Đồ khốn!”

Ánh mắt Chu Dịch hơi lóe, chợt đổi sang vẻ đắc ý: “Cô tưởng rằng vài thứ kia mất rồi là có thể phân rõ giới hạn với tôi sao? Ngây thơ!”

Hàn Sóc tức giận tới mức cả người run lên.

“Ngoan ngoãn nghe lời, chờ một ngày nào đó ông đây chơi chán rồi, nói không chừng sẽ thả cho cổ được tự do. Nhưng trước đó, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn cho tôi, đừng nghĩ tới những chuyện không tưởng nữa.

“Chu Dịch, tại sao anh nhất định không buông tha cho tôi?”

Hắn túm lấy tay cô, bẻ dần các ngón tay ra, cuối cùng phản ngược nắm chặt lấy, nói: “Mèo hoang nhỏ, rõ ràng là cô trêu chọc tôi trước...”

Đàm Hi nhận được điện thoại lúc đang chơi LOL.

“Cái gì?” Vừa dừng động tác một cái đã cho đối phương cơ hội phản kích, vinh quang ngã xuống. Đàm Hi buông con chuột ra, đứng dậy đi ra ban công, “Đêm nay cậu không về ký túc xá á?” “...U.”

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Không có gì, muốn luyện thêm một chút, album sau đã đang chuẩn bị ra rồi.” “Nhất định phải là đêm nay à?”

“Phòng thu âm rất bận, anh cũng bất đắc dĩ lắm mà.”


“Rồi rồi, chú ý nghỉ ngơi, đừng có thức khuya quá đấy.”

“Biết rồi, tình yêu nhỏ bé của anh “

Đàm Hi không nhịn được bật cười thành tiếng, “Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ hẹn đồng đội khác chơi.”

“Đi đi, đi đi.”

“Ngày mai có tiết của ông giáo Phạm đấy, đừng có tới muộn.”

Kết thúc trò chuyện, ý cười trên môi Hàn Sóc còn chưa kịp thu lại liền nhìn thấy ánh mắt như suy tư gì đó của người đàn ông, khóe môi đang nhếch lên lập tức hạ xuống.

Chu Dịch hừ lạnh, đồ phụ nữ xấu xa, chỉ biết làm bộ làm tịch.

Hắn thật sự không rõ, rốt cuộc cô ấy ngứa mắt mình ở điểm nào mà cứ phải để hắn chơi mấy thủ đoạn xấu xa thì cô ấy mới chịu đi vào khuôn khổ nữa.

Hàn Sóc quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho người đàn ông một sườn mặt lạnh nhạt.

Chu Dịch banh mặt, giảm mạnh chân ga.

Chỉ nghe tiếng động cơ rít gào, xe lập tức vọt đi được một quãng xa.

Hàn Sóc nắm chặt tay vịn theo bản năng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Lúc này tâm tình Chu Dịch mới khá hơn một chút...

Thịnh Thế Thiên Khuyết, đây là tên của khu mà Hàn Sóc ở bên ngoài trường, biệt thự nhà vườn khu C.

Hàn Sóc vừa vào cửa đã bị người đàn ông đè lên tường, gáy đập mạnh về sau khiến cô đau tới mức phải hít một ngụm khí lạnh.

Chu Dịch cuống quýt trong lòng, “Để tôi xem...”

Hàn Sóc gạt cái tay muốn duỗi tới của hắn ra, lạnh lùng trừng mắt: “Làm thì làm nhanh lên, dong dài cái gì hả?”

Chu Dịch tức đến bật cười: “Cô thèm đến thế cơ à? Chờ một khắc cũng không nổi hả?”


“Có cầu sớm chết sớm siêu sinh. Làm với anh còn khó chịu hơn cái chết.”

“Tốt, tốt lắm, cô đừng có hối hận đấy!”

Nói xong, thô bạo kéo áo trên của thiếu nữ lên...

Xong việc, Chu Dịch định bế cô đi tắm.

Hàn Sóc rụt vào một góc, lặng lẽ từ chối.

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, rốt cuộc cũng chẳng nói gì mà xoay người tiến vào phòng tắm.

Rất nhanh, tiếng nước xối ào ào truyền ra.

Hàn Sóc ôm chặn cuộn tròn lại ở một góc trên chiếc giường Kingsize, toàn thân rã rời như bị đánh tan rồi hợp lại, ngực, eo, chân, không có chỗ nào không đau.

Rõ ràng hắn cố ý hành hạ cô.

Ba lần?

Bốn lần?

Có lẽ nhiều hơn...

Bỏ đi, coi như bị chó cắn vậy.

Hàn Sóc nhắm hai mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận