Nàng Dâu Cực Phẩm

“Tại sao không thay áo ngụy trang?” Huấn luận viên đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người.

“Thời gian gấp quá, không kịp thay!” “Huấn luận viên, quần áo của em có mùi hôi lắm, có thể đổi bộ khác được không?” “Của em cũng thế!”

“Cả em nữa!”

Mồm năm miệng mười, ồn ào không dừng.

Không khí vốn là mùa hè oi bức càng trở nên nóng bức.

“Tất cả im lặng cho tôi!” Huấn luận viên trước đó phạt mọi người chạy lập tức nói một câu khiến cả lũ im bặt, “Những người không thay đồ ngụy trang toàn bộ đứng sang bên trái.”

Mọi người vui vẻ đứng sang một bên, đây là muốn kiểm kê nhân số để thay đổi đồ sạch hơn đúng không?

Nhiễm Dao chớp mắt: “Hay là chúng ta cũng xin đổi một bộ đi?” Thật sự quá hổi.

Hàn Sóc gật đầu, “Đi, chúng ta cũng sang đó đứng.”

“Nhưng... chúng ta đã mặc rồi mà!”

“Cái này chẳng phải đơn giản sao?” Hàn Sóc cười hề hề, “Cởi ra thôi!”

Nói xong bắt đầu đưa tay cởi cúc áo.

Đại bộ phận những người không mặc quần áo ngụy trang đểu cầm đồ xuống dưới theo, có lẽ vì mùi hôi quá khủng khiếp nên vẫn không muốn mặc lên người, lúc này đều nhao nhao đứng sang bên trái.


“Nếu cậu muốn bị phạt chạy thì cứ việc cởi.” Đàm Hi lạnh lùng nhắc nhở.

Hàn Sóc dừng tay, Tiểu Công Trúa nửa tin nửa ngờ.

“Em gái, đừng làm anh sợ chứ...”

Đàm Hi cười lạnh: “Tin hay không thì tùy.”

Bên kia, huấn luận viên vẫn còn đang hò hét, gần cả cổ lên: “Động tác nhanh nhẹn lên! Khẩn trương!”

Còn khủng bố hơn cả Diêm Vương đòi mạng.

“Đã hết giờ! Hai bên trái phải, nghe khẩu lệnh của tôi, lấy bên phải làm chuẩn, nghiêm, nghỉ...”

Tức khắc, đội ngũ lập tức chỉnh tế, không mặc đồ nguy trang và có mặc đồ ngụy trang lập tức trở thành hai ranh giới rất rõ ràng.

“Bên trái nghe lệnh, mỗi người đứng lên ngồi xuống năm trăm cái, làm xong tiếp tục chạy mười vòng!” Huấn luận viên trẻ tuổi bước lên đài cao, dáng người cao lớn đình bạt như cây bạch dương, giờ phút này đang nhìn vào đám sinh viên không mặc quần trắng với gương mặt không hề có chút cảm xúc nào, dường như còn giấu cả lưỡi dao bằng băng trong mắt.

Trang nghiêm, lạnh lùng, nói là làm.

Đám người bên trái lập tức ngây ngốc!

Đứng lên ngồi xuống năm trăm cái? Mười vòng?

Hàn Sóc vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ, hơi ghé tới trước mặt Đàm Hi: “Cô em, sau này anh sẽ theo em kiếm sống!”

Tự nhiên bị phạt một cách khó hiểu, đương nhiên là có người không phục.

Một nam sinh vóc dáng cao lớn đứng ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào huấn luận viên: “Tại sao lại phạt bọn em?”

“Em, thêm năm vòng.” Nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí còn bủn xỉn không thèm bố thí một cái nhìn.

“Tại sao chứ?” Trong mắt Hứa Trạch hiện lên vẻ xấu hổ, ngực không ngừng phập phồng.

“Mười vòng.”

“Thầy!”

“Hai mươi vòng.”

Nhiễm Dao nhìn đến trợn mắt há mồm: “Thế cũng được hả?” Thêm lên ba mươi vòng liệu có thể mệt chết hay không?


“Hứa soái xui xẻo rồi.” Hàn Sóc chậc chậc hai tiếng, rất có vài phần thái độ “xem náo nhiệt không chê lớn chuyện“.

An An nghiêng đầu nhìn Đàm Hi, vẻ mặt Đàm Hi trầm tư.

Quả nhiên, lần tập quân sự này có vấn đề...

Tuy rằng cả hai đời cô đều chưa từng đi tập quân sự bao giờ, nhưng vừa mới đến đã ra oai phủ đầu như thế, rõ ràng là không bình thường rồi.

Lấy giáo dục quốc phòng làm căn bản, tập quân sự không phải là truyền thụ kỹ năng tác chiến mà càng nghiêng về ý nghĩa giáo dục sinh viên hơn.

Thế nên, nội dung huấn luyện luôn tương đối nhẹ nhàng như xếp hàng, đi đứng nghiêm nghỉ, tập hợp và sơ tán khẩn cấp. Đương nhiên, trong phạm vi và điều kiện cho phép, có thể nhân tiện truyền thụ một ít kỹ năng tác chiến cơ bản, ví dụ như bắn súng, chiến đấu.

Nhưng mà, tính theo phạm vi cả nước, sinh viên có thể được học bắn súng cực kỳ ít, trong đó 90% là từ sinh viên đi bộ đội.

Nhìn một cách tổng thể, tập quân sự tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng sẽ không cố ý làm khó sinh viên.

Nhưng mà...

Tình huống trước mắt dường như rất khác với tưởng tượng, dù sao... cũng không phải kiểu tập quân sự thông thường.

Có chim đầu đàn Hứa Trạch chưa bay lên đã bị bắn rụng làm gương, những người khác lập tức thành thật hơn hẳn.

“Ở đây, lời của huấn luận viên chính là mệnh lệnh, ngoại trừ phục tùng ra thì cũng chỉ có thể phục tùng! Có mùi hôi ư? Không đủ thời gian ư? Đây đều không phải là lý do! Cho dù là để có móc từ hố phấn lên, nếu đã bảo các bạn mặc thì phải mặc, không hề có bất kỳ lý do nào để có kè mặc cả hết!”

“Tôi không quan tâm các bạn là sinh viên hay học sinh tiểu học, nếu đã tới quân đội thì nhất định phải sinh hoạt theo nề nếp của quân đội! Hiện tại, những người nên đứng lên ngồi xuống thì đứng lên ngồi xuống, nên chạy thì chạy đi.”

Tiếng nói vừa dừng, đội ngũ bên trái bắt đầu nhấp nhổm đứng lên ngồi xuống với tốc độ không đồng đều.

Một, hai, ba, bốn, năm...


Tiếp theo, ánh mắt sắc bén của huấn luận viên bắt đầu nhìn sang đội ngũ bên phải.

Hơi thở của Đàm Hi căng thẳng, đưa mắt ra hiệu cho An An và Nhiễm Dao, lại vội vàng kéo Hàn Sóc đang xem kịch vui bên cạnh, đè thấp giọng nhắc: “Ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm.”

Cho nên, khi tầm mắt của Phó Kiểu đảo qua, nhìn thấy đội ngũ bên phải, giữa một đám người đang chụm đầu ghé tạ thì lại có bốn người đang đứng nghiêm cực kỳ nổi bật.

Ánh mắt chỉ dừng lại hai giây sau đó bâng quơ rời đi.

Nếu không phải Đàm Hi vẫn luôn chú ý vẻ mặt của anh ta, chỉ sợ cũng không phát hiện ra cái nhìn chăm chú ngắn ngủi kia.

“Nghiêm!”

Mọi người như con thỏ nhỏ bị dọa cho sợ hãi, hai chân khép lại, cúc hoa căng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, động tác liền mạch và cực kỳ lưu loát.

“Lấy bên phải làm chuẩn! Nghỉ! Nghiêm!”

Đội ngũ dần dần chỉnh tế theo tốc độ mắt thường có thể trông thấy, uy tín của huấn luận viên vô thanh vô tức cũng dần dâng cao lên.

Mấy người Đàm Hi đứng ở hàng thứ ba, vừa lúc là vị trí trung gian, đối diện với... giày lính của huấn luận viên.

Nói đúng ra, hẳn phải là “ủng tác chiến”, bảy tầng dây giày, cổ chữ V, bên ngoài màu đen, khóa kéo đồng, vải lót KEVLAR, khả năng phòng ngự cực mạnh và cũng rất linh hoạt.

Có điều, mùa hè nắng nôi, nắng gắt như đổ lửa thế này, thật sự không thấy nóng à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận