Nàng Dâu Cực Phẩm

Hứa Trạch không biết phản bác thế nào, nếu suy nghĩ theo logic của Đàm Hi thì đúng là không thể trách cô được.

Nhưng tại sao cậu ta lại phải cởi quần áo chứ?

Tại sao?

Đợi đã...

Dường như cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó. Hứa Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Cậu cố ý đào hố để tớ nhảy vào?!”

Đàm Hi hừ lạnh: “Một cây làm chẳng nên non, tự cậu cũng có phần, dù có ngăn cũng không ngăn được!”

“Rõ ràng là cậu câu dẫn tớ!”

Fuck!

Cấu dân?

Vẻ mặt “khuê nữ bị chà đạp” này là sao chứ?

Rõ ràng Hứa Trạch đã ý thức được phản ứng của mình có phần quá đà, nên nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng sự oán giận trong đôi mắt vẫn không hề giảm đi, dường như Đàm Hi chính là kẻ “hái hoa tặc” gian tà ác bá vậy!

“Chơi trò chơi thì phải tuân theo quy tắc, ai thua người đó cởi, cậu đã đồng ý như vậy rồi. Chẳng phải sao?”

“Hừ! Lần này coi như là tớ ngu nên mới sập bẫy của cậu, sau này... Không, sẽ không có sau này nữa!”


Đàm Hi cầu còn không được.

Có tin sau chuyện này, Hứa Trạch sẽ không còn dám có suy nghĩ xiên xẹo gì nữa.

Vốn dĩ Đàm Hi chỉ muốn mượn việc chơi trò “ma sói” này để cho cậu ta một bài học, nhưng không ngờ còn có được thu hoạch bất ngờ khác. Ví dụ như, thể lực và thân thủ giỏi đến bất ngờ của Hứa Trạch. Hay ví dụ như mục đích của đợt huấn luyện quân sự này là gì. Tại sao lại lấy tiêu chuẩn đối với tân binh để đánh giá một đám sinh viên đại học?

Trực giác mách bảo cổ rằng, giữa hai việc này chắc chắn có mối liên quan gì đó với nhau!

Xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn một chút đến anh chàng dở hơi đầu óc không mấy nhanh nhẹn này rồi.

Ban đêm, ánh trăng sáng rọi, tất cả mọi người đều đang chìm sâu trong giấc mộng ngọt ngào.

Ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự còn kinh khủng hơn hàng trăm hàng nghìn lần so với tưởng tượng, khiến cho mọi người mệt nhoài.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, rất nhiều người còn đang lo lắng những ngày tháng sau đây sẽ tiếp diễn thế nào?

Cơ thể và tâm lý đều chịu áp lực nặng nề, giống như hòn đá khổng lồ đè nặng trên đầu, không ai biết được lúc nào nó sẽ rơi xuống, đè chết người ở phía dưới.

Mọi người đã mất đi hứng thú trò chuyện và sự hưng phấn ban đầu, tắm rửa xong nằm trên giường, cùng với đó là cơn buồn ngủ nặng nề ập tới, ngay cả mộng mị cũng không thèm nữa. Đột nhiên tiếng còi chói tai và tiếng chuông cảnh báo chợt vang lên giữa màn đêm...

“Tập hợp khẩn cấp! Mặc quần áo vào! Đeo ba lô lên!” “Tất cả xuống lầu! Nhanh!”

Vào khoảnh khắc tiếng chuông cảnh báo vang lên, Đàm Hi liền bật người ngồi dậy, An An cũng bị tiếng chuông cảnh báo đánh thức. Hai người nhìn nhau, bắt đầu mặc quần áo vào rồi đi gọi người.

Hàn Sóc, Nhiễm Dao và những người khác lật đật tỉnh dậy theo. “Đừng đờ người ra đấy nữa, mặc quần áo vào nhanh lên”

Bỗng chốc cơn buồn ngủ tiêu tán đi hết, mọi người nhanh chóng hành động. Mặc quần áo hết một phút, đánh răng rửa mặt hết một phút, ba phút còn lại vừa đủ để chạy xuống dưới lầu, tập hợp tại địa điểm huấn luyện.

“Quả Quả, cậu quên không mang thắt lưng da rồi!”

“Cả ba lô nữa! Ba lô!”

“Này, em gái, có nhìn thấy mũ của tớ đầu không? Rõ ràng là tớ để ở đầu giường mà nhỉ..”

“Này!” Đàm Hi nhặt từ dưới đất lên, ném cho cổ, quay người chạy ra bên ngoài. An An theo sát ngay phía sau.

Những người còn lại cũng lần lượt đi theo.

Vừa mới đứng ổn định trong đội hình, Phó Kiều đã ấn đồng hồ bấm giờ, cất cao giọng tuyên bố: “Hết giờ!”

Chân Quả Quả thở hổn hển, nghe vậy, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cũng đặt xuống: “May quá... không đến muộn..”


Phòng Tiểu Nhã vì chạy quá nhanh, cho nên hai má đỏ bừng lên, như hai quả anh đào, “Kích thích quá! Giống như trò ngồi xe leo núi vậy!”

Hàn Sóc âm u mở miệng: “Chỉ có tớ cảm thấy giống như trò nhảy lầu hay sao?”

Đến khi đã đứng hoàn toàn trong đội ngũ, trái tim đang treo lên vì căng thẳng mới chạm đất, cảm giác đó giống như chen chân được vào bên trong thang máy chỉ một giây trước khi cánh cửa thang máy hoàn toàn khép lại vậy.

Họ đang phải chạy đua với thời gian.

Hơn nữa còn chiến thắng cực kỳ đẹp mắt.

Có gần một nửa sinh viên đến muộn bị chặn ở bên ngoài không được vào trong.

Có mấy người đã đi được nửa bước chân, thắng lợi ở ngay trước mắt, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi...

Nhưng vẫn bị Phó Kiêu chặn lại, đến muộn là đến muộn, một giây thôi cũng không được!

“Nghiêm! Nhìn phải thẳng! Nhìn trước thẳng!” Phó Kiêu bắt đầu chỉnh đốn đội hình.

“Em, em, cả em này nữa...” Phó Kiểu chỉ liên tiếp vào mấy sinh viên, trầm giọng quát: “Ra khỏi hàng!”

Người bị điểm danh còn chưa kịp bình tĩnh lại đã lại thấp thỏm không yên.

“Báo cáo!”

Phó Kiều gọi liên tiếp mười mấy sinh viên, nói: “Nói đi”

“Thưa huấn luyện viên, chúng em không đến muộn!”

“Em thấy oan lắm à?” Phó Kiêu thong thả bước đến trước mặt mấy người đó.

“... Vâng”


“Các em cũng nghĩ như vậy à?” Ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mấy người bị gọi ra khỏi hàng.

Lần lượt gật đầu.

“Hừ! Không hành động theo yêu cầu thì đều được coi là không đạt chuẩn! Loa phát thanh đã nhấn mạnh là phải mang theo ba lô, các em lại tay không đến đây. Nếu như ở thời kỳ chiến tranh, không có vũ khí, không có vật tư thì các em lấy gì để tác chiến với kẻ địch, dựa vào cái gì để giữ được tính mạng?! Người giống như các em chỉ có thể xông lên làm bia đỡ đạn trên tiền tuyến được thôi!”

“Báo cáo! Chúng em đang tham gia huấn luyện quân sự, không phải là đi đánh nhau”

Sắc mặt Phó Kiều lạnh đi: “Tôi có cho em nói sao?”



“Mục đích của huấn luyện quân sự là gì? Ai có thể đảm bảo chắc chắn là các em sẽ không phải đối mặt với chiến tranh? Nếu giây phút đó thực sự đến thì em định ứng phó thế nào? Chạy trốn ư? Bản nước ư? Hay là làm một tên Hán gian?”

Hàng loạt câu hỏi chất vấn đến dồn dập như sấm vang chớp giật, đè nén khiến người ta không thể thở nổi.

Cuối cùng khiến cậu sinh viên đó gào khóc lên, “Em đã nhanh lắm rồi.”

Phó Kiêu đứng yên bất động, mặt mày nghiêm nghị.

Mọi người đều thấy không nhìn tiếp được nữa, cảm thấy huấn luyện viên quá xa cách sinh viên.

Lần này quên rồi thì lần sau nhở là được chứ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận