Nàng Dâu Cực Phẩm

Hoàng Liên đưa tay lên để trán, ánh mắt hung dữ. Đàm Hi đẩy Hàn Sóc vào một góc, tránh để cô bị vạ lây. - Sau đó vớt cái chậu nhựa đặt trên bồn rửa mặt lên, bắt đầu hất nước từ trong thùng chứa nước ở trong nhà tắm ra...

Rào rào!

Hất thẳng về phía Hoàng Liên.

Lại trúng nữa!

Đàm Hi trợn trắng mắt, đắc ý nhếch miệng.

“Cô dám hất nước vào tối?!”

“Mụ già, tối hất nước vào mụ đấy!” Nói xong lại hất tiếp một chậu nữa.

Hoàng Liên thẹn quá hóa giận, trực tiếp đạp đổ thùng nước.

Ánh mắt Đàm Hi khẽ thay đổi, đạp đổ được thùng nước to thế này, có thể thấy sức lực của cô ta cực kỳ lớn, hơn nữa còn mặc quân trang, nói năng hành sự đều hiện rõ vẻ bá đạo, có lẽ là nhân vật cực kỳ khó trêu chọc trong quân đội.

Tuyệt đối không thể liều mạng chống lại được.

Phải làm thế nào đây?


“Này cô gái! Cho cậu đấy.”

Đàm Hi vô thức giơ tay ra, cầm lấy một ống nước cực lớn, hay nói chính xác có lẽ là ống nước cứu hỏa, vừa thổ vừa to như cái miệng bát.

Hàn Sóc đứng bên cạnh khoang cứu hỏa, liều cái mạng già bắt đầu quay vô lăng. Vì dùng lực quá mạnh, cho nên gương mặt cô trở nên méo mó dữ tợn, “Đệch! Động rồi, động rồi! Cô em, cậu nhất định phải lấy hết sức bình sinh ra để cầm cho chắc cái ống đó đấy nhé!”

Vừa nói dứt lời, ống nước mang theo áp lực kinh người đã bắn ra ngoài, khiến gan bàn tay Đàm Hi tê rần. Cô vội vàng nắm chắc lấy, sau đó nhắm thẳng vào “mụ già” kia.

Rào... Rào...

Sắc mặt Hoàng Liên chợt thay đổi. Quá trình từ khi Hàn Sóc ném ống nước cho Đàm Hi rối ống nước chĩa thẳng vào cô ta chỉ chưa đến năm giây, cô ta hoàn toàn không kịp tránh né.

Cho dù có gắng gượng tránh được ống nước thì với diện tích phun nước lớn như vậy, áp lực nước tinh khủng đến thế, cô ta cũng không thể tránh khỏi kết cục chật vật này.

“Đáng ghét!” Hoàng Liên đỡ hai tay trước mặt, đối mặt với ống trụ phun nước mạnh mẽ kia thì không khác gì châu chấu đá xe.

Chưa đầy mười giây sau cô ta đã bắt đầu có dấu hiệu không thể chống đỡ được nữa, bị ép lùi lại phía sau, toàn thân lung lay như sắp đổ.

Nếu cứ tiếp tục thế này có lẽ cô ta sẽ bị nước phun nâng cao lên không trung, cho dù có nắm được thứ gì đó nhưng cảm giác áp lực siêu mạnh đánh thẳng vào giống như một cây roi đang quất lên người, ngoài việc thở hổn hển giận dữ chỉ còn lại cảm giác đau đớn chân thực.

“Dừng... dùng tay lại... khụ... khụ khụ...”

Hoàng Liên cố gắng hét đối phương ngừng lại, nhưng vừa há miệng ra đã bị phun nước đầy miệng.

Hàn Sóc dựa vào bên cạnh khoang cứu hỏa, cười cực kỳ đắc chí: “Cô gào nữa đi! Đánh người nữa đi! Đáng đời.”

Đàm Hi cười lạnh, nếu cố không tránh né kịp thời thì nắm đấm kia rất có khả năng đã hủy hoại luôn gương mặt của cô rồi.

Sau khi chứng kiến đối phương một chân đạp đổ thùng nước nặng hơn trăm cân, cô mới ý thức sâu sắc được hậu quả của nắm đấm khi nãy có thể gây ra!

Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách cổ ra tay quá độc ác!

Khi Tiểu Lưu dẫn cấp trên đến nhà tắm, Hoàng Liên đã nằm rạp dưới đất như “gà rừ” quân phục ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, ngoài việc lồng ngực vẫn còn phập phồng chứng tỏ cô ta vẫn còn sống ra thì tất cả những hiện tượng khác đều chứng tỏ cô ta đã gặp phải nỗi thống khổ gì đó kinh khủng lắm.

“Đồng chí Thiếu úy! Cô sao thế này?!” Tiểu Lưu kinh hoàng hô lên, chạy đến bên cạnh Hoàng Liên, định dìu cô ta dậy.


“Á..” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tiểu Lưu sợ hãi buông tay ra. Hoàng Liên đập cốp xuống đất, gáy kêu lên vang chói tai.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ!

“Đồng... đồng chí Thiếu úy, tối... tôi không cố ý đầu!” Nói xong lại đưa tay ra dìu cô ta lên.

Ánh mắt vô thần của Hoàng Liên đột nhiên nổi lên ánh sáng sắc bén, “Đồ ngu! Đừng có động vào tôi!”

Nhưng đáng tiếc, Tiểu Lưu không hiểu được ánh mắt đó, một lòng muốn nâng cao tình yêu thương đồng bào và tình đồng đội.

“Đừng động vào cô ta!” May mà cấp trên là một người đáng tin cậy, vừa mới liếc qua đã biết được có lẽ Hoàng Liên đã bị thương bên trong, trước khi bác sĩ đến, tốt nhất không được di chuyển.

Từ Hạo (vị cấp trên nọ, móc điện thoại ra, lập tức gọi điện đến phòng y tế, báo cáo chi tiết rõ ràng địa điểm và tình hình sức khỏe của người bị thương, “.. Nhất định phải nhanh chóng cho người đến đây!”

“Các cô là ai? Đã làm gì đồng chí Thiếu úy?!” Tiểu Lưu bỗng nhìn thấy Đàm Hi và Hàn Sóc đang đứng trong góc, liên lạnh giọng chất vấn.

Ánh mắt của Từ Hạo cũng nhìn theo đó, Đàm Hi không hề tránh né, còn Hàn Sóc thậm chí còn đang nhếch miệng lên cười.

Tiểu Lưu đột nhiên tức giận không thể kiềm chế được: “Đại đội trưởng, anh nhìn xem họ có thái độ gì kìa?! Chắc chắn là họ đã hại đồng chí Thiếu úy thành ra như bây giờ! Anh nhất định phải.”

Từ Hạo giơ tay lên, ngăn không cho cô ta nói tiếp.

Tiểu Lưu đành phải phẫn nộ im lặng.


Từ Hạo đi đến trước mặt hai cô gái, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, đó lại là hai cô gái trẻ còn ít tuổi.

Không phải là nữ sinh viên đại học đến đây tham gia huấn luyện quân sự đấy chứ?

Nhưng sao họ lại nảy sinh xung đột với Hoàng Liên? Kết quả không những bình yên vô sự, mà còn khiến cho một nữ binh đặc công trở thành kẻ người không ra người mà không ra ma thế này?

Được thôi, Đại đội trưởng Tử buộc phải thừa nhận rằng, Hoàng Liên trông thế này rất giống như một con ma nữ...

“Các cô là ai?” Anh ta cố gắng bày ra dáng vẻ nghiêm túc, thậm chí ánh mắt còn ngầm hiện lên sự đe dọa và hung ác, nhưng hai cô gái vẫn không hề đổi sắc mặt.

Đặc biệt là cô gái còn đang cười kia, đôi mắt đen láy như có lớp băng sương ngưng tụ, khi nhìn thẳng vào đó, còn sắc bén hơn cả dùi khoan.

Khụ... Nghĩ lại dù sao thì anh ta cũng là một Đại đội trưởng. Nếu ngay cả một cô gái cũng không dấu lại được thì quả là khó xử rồi đây.

Đàm Hi không nói gì.

Hàn Sóc đáp lại: “Chúng tôi là sinh viên Đại học T, đến tham gia huấn luyện quân sự”

Fuck! Đúng là sinh viên đại học thật.

“Giữa các cố và đồng chí Hoàng Liên đã xảy ra vấn đề gì?” Tuy da đầu Từ Hạo có hơi tê dại, lòng bàn tay có hơi lạnh đi, nhưng việc cần hỏi rõ thì vẫn phải hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận