Nàng Dâu Cực Phẩm

Chu Dân cũng kinh ngạc không ít.

Anh ta chính mắt nhìn thấy Lục Chinh từ chối những nữ sinh cố tình kiếm chuyện, cố ý cưa cẩm thế nào, lần này lại đối xử khác biệt với Đàm Hi, lại liên tưởng đến lúc trước anh từng hỏi qua chuyện của Hoàng Liên...

Trong lòng giật mình, trừ phi hai người này...

Suy nghĩ không điển vừa trồi lên, lại bị lý trí đè xuống.

Việc này không thể nào!

Lục Tướng và nữ sinh viên?

Chu Dân rùng mình, liều mạng nói với bản thân, đây là sự hướng dẫn bình thường, không thể nghĩ lệch lạc!

Nhưng sự thật chứng minh, nó đã lệch từ đời kiếp nào rồi... “Huấn luyện viên, hay thấy rút băng đạn ra, rồi dạy em cắm vào lại như thế nào đi?”

“Lần huấn luyện này không yêu cầu tháo lắp.”

“Nhưng em muốn học“.

Lục Chinh trầm giọng: “Có vài chuyện, không phải cứ muốn là em có thể làm được.”

“Thế bây giờ em muốn hôn thầy, có thể không?”

“Huấn luyện viên, sao thấy không nói gì?” Vẻ mặt Đàm Hi vô tội, bàn tay đặt trên tay súng vờ như vô ý gãi nhẹ vào lòng bàn tay của anh.

Ba phần trêu chọc, bảy phần dụ dỗ.

Lục Chinh chỉ thấy cảm giác tê dại từ từ lan ra, bỗng chốc truyền đến ngực, ngứa ngáy khó chịu.

“Huấn luyện viên?” Đàm Hi cố ý nũng nịu, hai mắt trong sáng.


Trán anh nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Đây là sân tập bắn!”

“Ừ, em biết mà!”

“Chú - Ý - Ảnh - Hưởng.”

Đàm Hi chớp đôi mắt to, vô tội và vô hại: “Ảnh hưởng gì vậy?”

“Đàm Hi!”

“Huấn luyện viên, hóa ra thầy biết tên của em à? Lúc trước còn luôn mồm gọi là “bạn học nữa chứ?”

Ánh mắt Lục Chinh xẹt qua sự vô lực, giọng điệu không khỏi mềm mại lại: “Ngoan, đừng quậy...”

“Hừ! Đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với em, chúng ta... không - thân!”

Đàm Hi nhớ rất dai, lúc nãy còn giả vờ không quen nhau, thời thể thay đổi, bây giờ đến phiên cô rồi!

“Cùng ngủ chung một giường, em nói xem có thân không?” Lục Chinh ghé sát, cằm gác lên vai cô, đột nhiên nắm lấy “gây 81” trong tay cô, vừa hướng dẫn vừa làm mẫu: “Cầm súng phải vững, nhắm bắn phải nhanh, lúc bóp cò, nòng súng và tấm bia phải nằm trên cùng một đường thẳng...”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai, cứ như muốn làm bỏng da, mùi vị quen thuộc bao bọc lấy cô, tinh thần Đàm Hi khẽ lay động.

Đoàng!

Đạn bắn ra, trúng ngay hồng tâm.

Lục Chinh thu tay về: “Bây giờ đã hiểu chưa?”

“Nửa hiểu nửa không, sao đây?”

“Vậy thì luyện thêm vài lần tìm cảm giác.”

“Huấn luyện viên vẫn tay nắm tay làm mẫu giống lúc nãy chứ?”

Ánh mắt Lục Chinh tối xuống. Ha! Nhóc con còn muốn thừa cơ giở trò xấu...

“Vậy em muốn tôi cầm tay dạy sao?” Ánh mắt anh u tối, giọng nói trầm thấp.

“Tất nhiên.” Đàm Hi nhướng mày, đồng tử đen láy ánh lên vô số màu, “Huấn luyện viên Lục đẹp trai, năng lực mạnh, nếu có thể chính tay chỉ dạy thì sẽ học hỏi được không ít thứ.”

Năng lực mạnh?

Nhận xét này xem như đúng vào trọng điểm.

Anh thấy vui vẻ vô cùng. Nếu nhóc con đã muốn học, thì anh cũng không thể quá keo kiệt được.

Vì thế, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Chinh lại tay nắm tay dạy cô bắn hai phát, đều là vòng số 10.

“Bây giờ hiểu chưa?”

Đàm Hi gật đầu, nhân lúc anh đứng lên, tiện thể cất súng lại, không biết là cố ý hay vô tình, tay súng cọ vào bắp đùi của anh.

Lục Chinh hít sâu, ánh mắt nóng rực.

Đàm Hi không tránh né, nhìn vào ánh mắt cố gắng kiềm chế của anh, mỉm cười.


Chu Dân nhắc nhở: “Lục tướng, hết thời gian chuẩn bị rồi.”

Lục Chinh lùi ra: “Tổ 18, vào vị trí!”

Hàn Sóc bò từ dưới đất lên, ghé sát bên tại Đàm Hi, nhỏ giọng nói: “Đừng có thèm muốn người đàn ông của cậu nữa, bắn xong rồi hẵng nói! Nghĩ đến giải thưởng đi, thời gian nghỉ ngơi một ngày đủ để hai người tâm sự yêu đương rồi, cho dù ấy ấy vài hiệp cũng dư sức!”

Đàm Hi hưng phấn, ánh mắt lóe sáng.

Không sai! Việc gấp trước mắt là lấy được thời gian nghỉ ngơi đến tay, chuyện khác để sau hẵng nói.

“Được rồi, chuẩn bị đi!”

Hàn Sóc lại nằm trở về vị trí lúc trước.

Đàm Hi không nhìn Lục Chinh, mà quay thẳng sang Chu Dân: “Báo cáo! Em muốn xin đổi súng, đổi bia!”

Lục Chinh dùng súng của cô bắn 3 phát đạn, mỗi phát đều trúng hồng tâm, thành tích 30 điểm.

Vì để công bằng, cho dù Đàm Hi không nhắc thì Chu Dân cũng sẽ đổi.

Nhanh chóng, mọi thứ xong xuôi, chỉ đợi khẩu lệnh.

Chu Dân giơ tay lên, đột nhiên hạ xuống: “Bắt đầu bắn!”

Đàm Hi nhớ lại những bước Lục Chinh làm mẫu lúc nãy, kết hợp thêm kinh nghiệm chơi súng kiếp trước.

Đoàng!

Phát đầu tiên.

Đoàng!

Phát thứ hai.

Đoàng đoàng đoàng...

Ba phát liên tục.

Một khi quen tay, phía sau sẽ trở nên trôi chảy hơn nhiều.


Đàm Hi bắn xong trước nhất, bò dậy ngay lập tức, phủi tay.

Không lâu sau, Hứa Trạch ở phía ngoài cùng cũng kết thúc. An An và cậu ta gần như hoàn thành cùng lúc. Sau đó là Thẩm Hàn, Trương Quán, Hàn Sóc, Nhiễm Dao...

Phòng Tiểu Nhã bắn xong phát cuối cùng, như trút được gánh nặng, xoa bờ vai đau nhức rồi đứng dậy.

Chu Dân tuyên bố: “Tổ 18 bắn xong!”

Lời vừa dứt, liền có một chiến sĩ cầm súng chạy đến từ phía “khu dựng bia” đối diện, trên mặt khó nén nổi sự hưng phấn.

“Báo cáo, thành tích tổ 18 là 561 điểm!”

Xôn xao...

Chiến sĩ có giọng nói vang dội, nên xung quanh có rất nhiều đều nghe thấy.

Một truyền mười, mười truyền trăm, cả sân tập như bùng nổ.

“Trời! Hơn 500 điểm, sao bắn được hay vậy?”

“Trâu bò!”

“Như thần luôn! Cao thủ ở đầu ra vậy?”

“Có thể nói điểm số cụ thể của mỗi thành viên trong tổ không?”

“Top 3 chắc chắn luôn...”

“Hâm mộ, ganh tị, hận!”

Lục Chinh và Chu Dân đều hơi giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận