Nàng Dâu Cực Phẩm

VÀI CHUYỆN

“Nghe ai nói?”

Đàm Hi cười khẽ: “Vì sao tớ phải nói cho cậu biết? Đừng hòng moi móc thông tin.”

Hứa Trạch: “...”

“Lúc nãy không phải cậu nói có thể tham quan sao?”

“Chỉ giới hạn với phòng hồ sơ thông thường, OK? Cho cậu tra xét văn kiện chính phủ ban hành xuống mỗi năm, chỉ có thế thôi, nếu không cậu còn muốn làm gì nữa?”

“Cho nền hồ sơ cấp SSS không nằm trong phạm vi có thể xem?”

“Tất nhiên! Nếu không còn thêm S gì đó vào làm gì?”

Ánh mắt Đàm Hi thoát hiện lên sự khó hiểu.

Hứa Trạch giải thích: “S đại diện cho cấp bậc mã hóa, S càng nhiều thì có nghĩa mức độ tuyệt mật càng cao. Theo tớ biết, cấp bậc cao nhất trước mắt chính là cấp SSS. Theo quy định, bắt đầu từ cấp S sẽ thiết lập quyền hạn kiểm tra

“Thể tớ có thể hiểu rằng, cấp SSS đại diện cho thứ rất quan trọng không?”

“Cậu nói xem?” Hứa Trạch bày ra vẻ mặt “sao cậu lại hỏi vấn đề tầm thường như vậy chứ”: “Thông thường, chỉ có vài vị thủ trưởng bền trên mới có quyền hạn xem hồ sơ cấp SSS.”


Đàm Hi trầm ngâm.

Lần trước, khi cô nghe lén Lục Chinh và Thời Cảnh nói chuyện ở cửa phòng sách, bên trong có nhắc đến tất cả tài liệu hồ sơ về Dịch Phong Tước đều cài đặt thành cấp SSS, không có sự phê chuẩn, cấm kiểm tra. Không ngờ lại quản lý nghiêm ngặt đến thế.

Nhưng xét về một góc độ khác, cũng có nghĩa là trong hồ sơ có chứa một vài thông tin mã hóa nào đó có liên quan đến Dịch Phong Tước?

Có lẽ cô có thể ra tay từ chỗ này, điều tra quan hệ của anh ta và Cố Miên...

Rối lần theo dấu vết, cô không tin không tìm được tung tích của Cố Miền!

“Sao nào, cậu có hứng thú với hồ sơ tuyệt mật cấp SSS?” Hứa Trạch cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế lại có ý muốn thăm dò.

Cậu ta từng thử lợi dụng sức mạnh gia tộc và mối quan hệ hiện có để điều tra Đàm Hi, nhưng ngoại trừ các thông tin cơ bản nhất ra, thì không biết gì thêm về các mặt khác.

Ví dụ thông tin cá nhân cụ thể như quan hệ gia đình, mối quan hệ qua lại hằng ngày, tình hình tình cảm đều rất bình thường, cũng chẳng có giao thiệp với nhân vật lớn” nào cả.

Tất cả kết quả đều cho thấy, Đàm Hi chỉ là một người bình thường.

Quá bình thường tất không bình thường!

Trước mắt chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, cô ấy thật sự sạch sẽ; Thứ hai, có người cố ý tạo mây mù, đánh lừa dư luận từ phía sau.

Kết hợp với thân thủ và biểu hiện vượt trội trong đợt huấn luyện quân sự lần này của Đàm Hi, Hứa Trạch càng nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Trước mắt, cổ chủ động nhắc đến hồ sơ tuyệt mật cấp SSS, chắc chắn không chỉ nói chơi thể thối, ắt có ý đồ gì đó!

Vì thế mới có những lời thăm dò nói bóng nói gió này.

Hứa Trạch tự thấy cậu ta đã đủ cẩn thận, cố gắng thể hiện hết sức tùy ý, nhưng Đàm Hi vẫn phát giác ra được sự dò xét trong giọng điệu của cậu ta.

Suy cho cùng cũng là người sống qua hai kiếp, sao lại không nhìn ra chút tâm tư cỏn con đó chứ?

Đúng là gừng càng già càng cay!

Chỉ thấy Đàm Hi mỉm cười, càng tùy ý, càng tự nhiên, càng bình tĩnh hơn cậu ta...

“Không giấu gì cậu, kiến thức về bộ đội và lính đặc công của tớ đều đến từ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, không hề có sự tiếp xúc gần nào, đây là lần đầu. Trước đây tớ từng xem một cuốn tiểu thuyết trinh thám, bên trong có một vụ án có nhắc đến hồ sơ tuyệt mật cấp S. Tớ còn cho rằng là hư cấu nữa, không ngờ lại có thứ này thật.”

“Cậu đọc tiểu thuyết trinh thám?”

“Sao nào, không được sao?”


“Hình như nữ sinh đều thích tiểu thuyết ngôn tình.”

“Ờ, bà đây là nữ vương, không thể so sánh được“.

Khóe môi Hứa Trạch co giật: “Tên tiểu thuyết là gì? Nói không chừng tớ cũng đọc qua rồi.”

Đàm Hi đọc đại một tên truyện.

Hứa Trạch vừa nghe, hơi sửng sốt, thật sự có cuốn tiểu thuyết này, hơn nữa cậu ta cũng đọc qua, bên trong đúng thật có nhắc đến hồ sơ tuyệt mật cấp SSS.

Thật ra từ lúc Đàm Hi lên tiếng, tầm mắt của Hứa Trạch luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào, nhưng kết quả quan sát cho thấy, Đàm Hi rất bình thường, không có bất kỳ sơ hở nào!

Ung dụng bình tĩnh, tiến lui có chừng mực.

“Cậu thật sự chỉ thấy tò mò thôi hả?” Cậu ta quyết định thử lần cuối cùng!

Đáp trả lại cậu ta là một cái trợn mắt, ý ở đây là... cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, con mẹ nó tối lười phải giải thích với cậu, thích làm sao thì làm!

Nếu lúc nãy Hứa Trạch còn có bảy phần nghi ngờ, thì bây giờ chỉ còn lại hai phần.

Và hai phần này, ngay cả cậu ta cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng thực tế, khi Đàm Hi biết Cố Miền chưa chết và rất có khả năng liên quan đến Dịch Phong Tước, thì cô đã nảy lên suy nghĩ muốn ra tay từ phía sau.

Sau đó, nội dung nghe lén được ở cửa phòng sách, khiến cô chú ý đến hồ sơ tuyệt mật cấp SSS.

Thế là, cô cố ý đọc sách, tìm hiểu các tư liệu liên quan, ngay cả tiểu thuyết cũng không bỏ qua, vì thế mới có thể làm Hứa Trạch xoay mòng mòng được.


“Cậu có biết các thông tin liên quan không?” Đàm Hi bày ra tư thế khiêm tốn xin chỉ dạy thêm. Hứa Trạch thấy hơi lâng lâng: “Khụ, biết một chút, tuy nhiên không nhiều lắm.”

“Nói ra nghe thử xem nào?”

“Hồ sơ cấp SSS đều do thiết bị điện tử cao cấp siêu mã hóa quản lý, với máy tính trung tâm có cấu hình cao nhất điều khiển cơ thể mẹ, phát mệnh lệnh, và có vệ binh mang súng, luân phiên canh giữ, bao vây trong ngoài ba tầng. Tóm lại, chúng ta không có cách nhìn tận mắt rồi, cùng thì lắm đứng quan sát thổi ngoài xa.”

Đàm Hi nhướng mày, thầm nói vậy thì không chắc nhé. Thiết bị điện tử? Máy tính trung tâm? Siêu mã hóa?

Rất tốt!

Nụ cười sâu dần.

Hứa Trạch nhìn vào biểu cảm của cô, dựng tóc gáy lên: “Đang yên đang lành cậu cười cái gì?”

“Đột nhiên nghĩ thông suốt một vài chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Có liên quan đến cậu sao?”

“Đúng rồi, cậu biết được những thứ này từ đâu vậy?” Rốt cuộc là thật hay giả, có đáng tin không?

Nửa cầu sau Đàm Hi thận trọng không nói ra, sợ sẽ khiến Hứa Trạch nảy sinh nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận