Nàng Dâu Cực Phẩm

Trước cửa trang trại.

Bốn tên trùm đầu đen vác súng đang tuần tra canh gác. Mặt trời giữa trưa gắt gao khiến người ta thấy hơi choáng váng, trước mắt cũng như có từng mảng lờ mờ lắc lư.

“Đệch sao nóng thể không biết.” “Không chỉ nóng mà còn đói bụng nữa. Xe đưa cơm đã đi được một lúc rồi, sao vẫn chưa có người đến thay ca cho chúng ta thế?”

“Đợi lúc nữa đi”

Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay.

“Lão Tam! Vất vả rồi! Dẫn anh em đi ăn cơm đi!”

“Đệch, sao bây giờ mấy cậu mới tới hả?!” Một nắm đấm vung lên trúng ngực đối phương.

Người đó cũng không hề tránh né, cười hì hì rồi nói mấy câu cáo tội, “... Được rồi, cậu đừng có lề mà lề mề nữa, nếu còn chậm trễ nữa là cơm canh nguội hết đấy”

“Đệch! Các cậu còn dám trốn trong đấy bật điều hòa à? Sung sướng nhỉ!”

“Thì lần lượt còn gì nữa? Buổi chiều các cậu ở bên trong, bọn tối ở bên ngoài, công bằng thế cơ mà”

Nghĩ lại cũng thấy đúng, không dây dưa thêm nữa.

Vung tay lên: “Mấy anh em đi theo tôi, đi vào ăn cơm nào!”

Đột nhiên, bước chân khựng lại, anh ta quay lại nhắc nhở: “Này, các cậu gác cửa cho cẩn thận vào đấy, đám sinh viên đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thấy có vấn đề lắm đấy

“Đừng có dọa nhau chứ, một đám gà mờ thôi mà, làm được trò trống gì!”

“He, tôi nói này.”

“Thôi thôi thôi được rồi, dẫn họ đi ăn cơm đi, đừng có ở đây lôi thôi mãi nữa. Tôi mà lại không xử được mấy tên nhãi gà mờ nữa sao?”

“Cứ đắc ý đi, để tôi xem xem cậu bị vả mặt thế nào!”


“Đi đi đi, cái mồm quạ của cậu còn định hót đến bao giờ nữa hả, sao cử trù ẻo tối thế...”

Nhóm người rời đi, gần như chạy bước nhỏ lên tầng ba.

Vừa bước vào cửa, không khí lạnh ào tới, bốn người bỗng thoải mái cả người.

“Ôi sướng vãi!”

“Như ăn kem ấy”

“Lên tầng nhanh lên, lão Thất để lại món thịt kho tàu cho chúng ta đấy”

Mấy người nghe vậy không khỏi nuốt nước bọt ừng ực...

Hào hứng xông lên tầng ba, nhưng đáng tiếc đón chờ họ không phải là cơm canh ngon lành mà lại là...

“Giơ tay lên!”

Pång!

“Xong rồi, bây giờ toàn bộ các anh đã tử trận!”

Mấy người đeo khăn trùm đầu đen đều ngây người ra, đứng im tại chỗ không biết phản ứng thế nào.

Người anh em, chúng ta không phải là đồng bọn à?

Cho đến khi Đàm Hi tháo khăn trùm đầu ra, Hứa Trạch, Tạ từ và mọi người đi sát theo sau, họ mới hiểu ra.

“Gà mờ?!”

“Sinh viên đại học?!”

Đàm Hi búng tay một cái: “Trả lời chính xác, chính là bọn tôi, có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?”

Bốn người trầm lặng, lần này toi đời rồi!

Đợi đã!

“Vậy đội lão Hạ đâu rồi?”

“Giống như các anh, hy sinh vinh quang rồi. À không, các anh là phần tử khủng bố, không thể dùng từ hy sinh được, phải dùng... đền tội” đúng không nhỉ?”

“...” Chẹp, tê tái quá!

Đàm Hi nháy mắt ra hiệu cho Hứa Trạch. Cậu ta tiến lên tịch thu toàn bộ thiết bị liên lạc trên người mấy người đó.

Trong lúc đó, có người định phản kháng nhưng đã bị Đàm Hi gí một con dao lên ót.

“Ui chao! Cố làm gì vậy cô gái?”

“Anh định làm xác chết vùng dậy à?”

Hứa Trạch lại kiểm tra hết một lượt tất cả bốn người từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu ra hiệu với Đàm Hi: “Sạch sẽ rồi.”

Rất tốt, bây giờ chỉ còn lại đám gác cổng cuối cùng nữa thôi.

Rè rè...

“Lão Thất, máy thông tin trên người cậu đang kêu kìa?”


“Hả? Thế à?” Anh ta móc từ trong túi quần ra, đúng là vậy.

“Alo?! Nghe thấy xin hãy trả lời!”

Lão Thất khựng lại, giọng nói này... Không đúng lắm! Cảnh giác nói: “Ai vậy?!”

Đầu bên kia không hề chần chừ, “Tôi, lão Hạ đây”

“Giọng cậu sao lại... à!” Chỉ thấy anh ta vỗ đầu một cái, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Suýt nữa thì tôi quên cậu bị xương cá chọc vào cổ họng, sao lại nghiêm trọng thế này?” Đổi cả giọng luôn...

“Bây giờ không phải là lúc nói đến vấn đề này! Các cậu lên tầng ba ngay! Đám sinh viên đó đã trà trộn vào... rẻ rè...”

Ngưng rồi, chỉ còn lại tiếng rè rè.

Sắc mặt lão Thất thay đổi hoàn toàn: “Alo! Lão Hạ! Lão Hạ! Có nghe thấy tôi nói gì không?!”

Mấy người thấy vậy liền vây lại: “Anh Thất, tình hình sao rồi?”

“Mau đi theo tôi! Đám sinh viên đó đã trà trộn được vào trong...”

“Cái gì?!”

“Sao lại thế được?!”

“Thôi đi! Câm miệng hết lại cho tôi! Đi theo tôi lên tầng ba ngay, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận!”

“Rõ!”

“Anh Thất, chúng ta đi hết, vậy ai gác cổng?”

“Quân địch đã đánh vào bên trong rồi, còn gác cổng làm gì nữa?! Đi mau lên!”

“Ờ ờ!”

Trước cửa phòng số 3, lão Thất gặp “lão Hạ”.

“Tình hình sao rồi? Đám sinh viên đầu?”

Soạt soạt soạt...

Mấy khẩu súng nhắm thẳng vào họ.


Lão Thất không dám tin vào mắt mình, “Hạ Hải Sinh, cậu điên rồi à?! Có biết là mình đang làm gì không hả?”

“Lão Hạ” tháo khăn trùm đầu ra, để lộ gương mặt đỏ bừng của Tạ Từ, nhưng trong mắt đang ánh lên sự hưng phấn thấy rõ, “Xin lỗi, sinh viên anh cần tìm đang ở đây.”

“Còn cả chúng tôi nữa” Đàm Hi cùng mọi người lần lượt tháo khăn trùm đầu xuống.

Đám quân của lão Thất toàn bộ ngẩn ngơ: Đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang ở đâu?

Đàm Hi thu tay lại, thổi họng súng: “Rất tiếc phải thông báo với các anh, toàn bộ phần tử khủng bố đã tử trận, quân tôi đã giành được thắng lợi cuối cùng. Bây giờ chúng tôi sẽ phóng thích con tin”

Hàn Sóc, Nhiễm Dao, Từ Dương, Trương Quán, Lưu Minh giải năm người tử vong đầu tiên ở phía sau ngọn núi đi ra: “Oh yeah!”

Đàm Hi nháy mắt với cô. Hàn Sóc giơ tay ra: “Cục cưng à, hôm nay cậu soái vô đối luôn!”

“Đành phải thế thôi.”

“Anh yêu em quá đi, muazzz!”

Hai người đập tay, nhìn nhau cười.

Hứa Trạch như trút được gánh nặng, có trời mới biết cậu ta đã phải trải qua những gì.

Cánh môi Tạ Từ cũng xuất hiện nụ cười.

Thẩm Hàn nắm tay: “Yes!” Cùi chỏ tay nhô ra không may đụng trúng vào lồng ngực cậu ta.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn quét qua.

Thẩm Hàn khẽ hừ, kiêu ngạo hếch cằm lên, không hề có ý muốn xin lỗi.

Tạ Từ: “Đổ tâm thần”

“Đồ mặt liệt”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận