Nàng Dâu Cực Phẩm

Là một trong những đội quân tinh anh thường trú tại căn cứ quân sự Tây An, lữ đoàn Tinh Quang xưa nay vốn có trình độ cao hơn mặt bằng chung, nhưng lần này lại té ngã, tin chắc rằng chưa đến một ngày tin tức sẽ lan truyền đến tại vị Thủ trưởng, đến lúc đó...

Dù sao thì lính của lữ đoàn Tinh Quanh sau này đừng mong được yên ổn nổi nữa.

Làm việc cần suy nghĩ nhiều hơn!

“Có xem được camera giám sát không?” Gương mặt Lục Chinh vẫn lãnh đạm, ánh mắt hơi lạnh đi, cũng không hề thể hiện sự kinh ngạc hay mừng rỡ như những người khác.

Thời Cảnh không đoán ra được Lục Chinh đang nghĩ gì, nên thành thật đáp: “Đại đội trưởng Hạ nói, sẽ nhanh chóng lập hồ sơ gửi lên Bộ Tư Lệnh”

Vì tính chân thực của đợt diễn tập, đáp ứng đầy đủ thiết lập “phần tử khủng bố đã khống chế hết camera giám sát trong khu vực bán kính hai kilomet xung quanh trang trại suối nước nóng”, nên Bộ Tư Lệnh đã cắt đứt tất cả mắt điện tử trong phạm vi nêu trên, cho nên họ chỉ biết được kết quả diễn tập, ngoài ra không hiểu rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quá trình ra sao.

Nếu không cũng không đến nỗi biểu hiện kinh ngạc như vậy.

Đột nhiên máy tính vang lên âm thanh nhắc nhở. Một bức thư điện tử nội bộ được thiết lập bảo mật được gửi lên máy chủ.

Hai mắt Thời Cảnh sáng bừng lên, “Đến rồi”

Lục Chinh dùng phương thức nội bộ để mở khóa, nhấn vào xem thư, hình ảnh camera giám sát ghi lại đầy màn hình

Anh nhấn mở một video trong đó, cảnh tượng hiện ra hai bóng người lăn nhanh như bay, chia thành hai hướng trước sau tấn công, chưa đầy ba chiều đã đè được anh lính bộ đội cường tráng khỏe mạnh xuống đất.

Đúng là màn Đàm Hi và An An liên thủ tập kích Vương Bân.

Lý Khuê thầm gật đầu: “Hai cô gái này thân thủ tốt lắm, hình như là cũng biết chút võ thuật?”

Chu Dân trầm ngâm một lúc: “Đàm Hi khéo léo, cô gái còn lại chưa nhìn ra được chiêu thức cụ thể, nhưng vững chắc đầu ra đấy, chắc cũng đã từng tập luyện”


Thời Cảnh vuốt cằm, nếu nói là không kinh ngạc thì chắc chắn là giả.

Cô nhóc Đàm Hi này, tính cách ngang như cua, lại hay nổi nóng, còn bạo gan, một khi đã máu lên thì có thể liều mạng, không sợ trời cũng không sợ đất, cũng không biết giống ai nữa...

Theo như anh ta biết, cha mẹ đã qua đời của cô đều là người dịu dàng đôn hậu, sao lại sinh ra được một “cô nhóc ghê gớm” thế này?

Nhưng Đàm Hi lại có chút giống với ông cụ nhà anh ta.

Mười người trong đội Đàm Hi ngồi trên xe việt dã, khi họ về đến điểm huấn luyện thì đã là bốn giờ chiều.

Ngoài họ ra, còn có ba đội nữa cũng có mặt.

Hai bên đều có chút nhếch nhác, miễn cưỡng chào hỏi nhau một tiếng, duy trì sự bình tĩnh để ngoài, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế nước sông không phạm nước giếng.

Rất nhanh sau đó, đội sáu cũng trở về, người đầy bùn lầy. Khi họ nhảy từ trên xe xuống trông giống như từng người bùn nhảy ra khỏi xe.

Đàm Hi và Hứa Trạch nhìn nhau, xem ra không chỉ có một mình đội của họ nghĩ đến việc thay đổi tuyến đường, nhưng đáng tiếc chọn đường không đúng, nên không tránh được vùng đầm lầy kia.

Từ Dương lai gần, liếc nhìn Đàm Hi: “Chị, chị nói xem thành tích của chúng ta sẽ được tính như thế nào?”

Đàm Hi hơi ngẩn người.

Hứa Trạch cũng ngần người theo.

Đúng đấy, cuối cùng họ không đến được điểm đích, mà là được xe đưa về, cho nên rốt cuộc phải tính thành tích của họ thế nào đây?

Nếu nói là không điểm, thì đương nhiên họ không thể phục được.

Ờ, đi sai đường là vô ích, diễn tập cũng không có tác dụng gì, cứu được con tin cũng thành vô ích luôn sao?

Muốn xóa đi thành tích của đội bảy hả, không đơn giản thế được!

Nhưng nếu nói cho họ điểm tuyệt đối, thì hình như... lại không được ổn thỏa cho lắm.

Đúng là họ không đến được đích, nếu cứ cố gắng tính, cho một quả trứng ngỗng cũng hết sức bình thường...

Thế này thì khó xử rồi đây.

“Chị, chị cho ý kiến đi!” Sau những chuyện vừa xảy ra, sự kính phục của Từ Dương với Đàm Hi dâng lên như sóng biển cuộn trào, triền miên không ngớt.

Trong tiết tấu có chuyện là dựa Đàm Hi.

“Vội cái gì?” Đàm Hi hừ lạnh, “Nghe xem huấn luyện viên nói thế nào đã. Chúng ta đến đâu tính đến đó. Tóm lại, không thể chịu khổ vô ích, cũng không thể để mồ hôi rơi vô ích được”

Lần này Từ Dương đã hoàn toàn yên tâm.


Phải biết lực chiến đấu vị này không phải dạng vừa đâu, cậu ta chỉ cần ngồi xem kịch là được rồi.

Bên này, bàn bạc xong đối sách; bên kia, Hàn Sóc đã chạy về như một cơn gió, dáng vẻ thầm thì bí mật.

“Gái à, có tin tức lớn đấy.”

“Nói”

“Có biết đội ba về thế nào không?”

“Về thế nào?”

“Qua sông!”

Mắt Đàm Hi run lên, cô chợt ngước mắt lên, “Có chắc chắn không phải là đùa không?”

“Đã đến lúc nào rồi, tớ gạt cậu làm gì chứ?”

Không lý nào...

Đội ba tuy thực lực tổng thể tốt, nhưng vẫn tồn tại tình trạng không đồng đều.

Đội trưởng Trần Tự bơi qua sông lại cộng thêm leo núi thì đúng là không có vấn đề gì, nhưng những người còn lại trong đội thì chưa chắc.

Đàm Hi: “Tin tức ở đâu ra đấy?”

Hàn Sóc: “Đội bốn”

Cái đội đó chỉ giỏi hóng hớt, ok?

Chuyện gì cũng dám tung ra bên ngoài, hơn nữa còn nói ngay trước mặt đội ba, đừng có quá điên cuồng như vậy chứ.

Hàn Sóc còn chưa hỏi thì họ đã líu ríu nói rất nhiều rồi.


Đàm Hi mím môi, nhìn về hướng đội ba, đường nhìn đột nhiên khựng lại.

“Thiếu mất hai...”

“Hai cái gì?” Hàn Sóc nhìn theo hướng cổ đang nhìn, lần này cũng phát hiện ra được có điều gì không đúng.

Đội ba có mười người, nhưng hiện chỉ có tám người có mặt, thiếu mất hai người!

“Chẳng lẽ là họ.” Hàn Sóc cân nhắc dùng từ, một lúc sau mới nghĩ ra được từ: “Hy sinh hai người đồng đội sao?”

“Hy sinh?” Đàm Hi cười nhạo, “Theo tớ thấy, khả năng cao là “bị hy sinh thì đúng hơn.”

Chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác.

Hy sinh là hành động vĩ đại, còn bị hy sinh lại là hành vi ác độc!

“Cứ chờ xem đã, đội ba còn có chuyện hay đây”

Hàn Sóc cười he hè, rõ ràng là đang hả hê, “Hay thế nào?”

“Gà bay chở chạy”

Rất nhanh sau đó, người của các đội khác cũng được xe việt dã đưa về.

Trần Tự đi đến trước mặt Hứa Trạch, “Đã nhìn thấy chưa? Mấy người đó cũng giống như các cậu, đều là đội không hoàn thành được nhiệm vụ việt dã, chỉ có thể đợi xe đưa về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận