Nàng Dâu Cực Phẩm

Thật ra ngẫm nghĩ kỹ mỗi một câu nói của Đàm Hi thì sẽ phát hiện mỗi một câu nói của cô đều có mục đích rõ ràng, một từ không biết” đã phủi sạch bản thân một cách sạch sẽ.

Bọn họ thật đúng là chẳng dám làm gì cô.

Không tính đội bảy đã đánh một trận đẹp đẽ ra sao, điều quan trọng là Đàm Hi còn chưa vào trong biên chế, không tính là lính chính quy, việc này sao mà phạt? Phạt như thế nào? Do ai phạt?

Tất cả đều là vấn đề!

Ừ... vấn đề lớn.

Lúc này phải xem Lục Chinh xử trí thế nào.

“Hai chuyện khác nhau, thưởng là thưởng, phạt vẫn phải phạt.”

Đàm Hi mím môi, không phản bác nữa.

“Huấn luyện viên, bạn học Đàm Hi là người vạch ra sách lượt hành động của lần diễn tập quân sự này, không có cậu ấy thì đội bảy sẽ không đạt được thành tích như thế!” Ai cũng không nghĩ đến, Hứa Trạch lại là người đầu tiên đứng ra phản bác lại.

Bản thân Đàm Hi cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đôi mắt Lục Chinh trầm xuống.

Thời Cảnh nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, hình như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nụ cười trở nên có hàm ý sâu sắc.

“Em có gì muốn nói?” Lục Chinh nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng.

Tứ chi Hứa Trạch cứng đờ, vô thức lắc đầu: “Không có ạ. Nhưng đối với chuyện này, thì một người đội trưởng như em cũng cần phải gánh một phần trách nhiệm”

“Ha...” Lục Chinh cười lạnh, ánh mắt như băng, xen lẫn với sự tức giận là... ghen tuông.

Lý Khuê thấy vậy, cười ha hả, “Thời buổi này, còn có vụ giành nhau để chịu phạt hả?”


Chu Dân cười nhạt, “Thế nào, còn muốn làm một đôi uyên ương khổ mệnh à?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí vừa mới trở nên dễ thở hơn lại đóng băng lần nữa.

Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống.

Hứa Trạch nhíu mày, cơ mặt cứng ngắc. Có trời biết, cậu ta và Đàm Hi ngoài là partner ra thì chẳng còn quan hệ gì cả.

Lại còn uyên ương nữa...

Chu Dân nói xong đã cảm thấy có gì đó không ổn, thấy phản ứng mọi người là lạ, nhất là cái người ngồi ở vị trí đầu kia, sắc mặt đã khó chịu đến không thể tả nổi.

Chu Dân thầm kêu tiều rồi, cái miệng thối này của anh ta...

Hận đến nổi muốn và cho mình một cái.

Dưới bàn, Phó Kiểu nhéo anh một cái.

Sự ăn ý sau bao năm làm việc chung khiến cho Chu Dân hiểu liền, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng kịp thời nói xin lỗi tuyệt đối sẽ không sai.

“À... Tôi chỉ nói đùa thôi...”

Vừa dứt lời, liền nghe Đàm Hi lên tiếng: “Huấn luyện viên phải biết rằng, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói không thể nói bừa được.”

Sắc mặt Chu Dân ngượng ngùng, cái mặt già nua nóng như lửa.

Vẻ mặt Lục Chinh có chút dịu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về Hứa Trạch: “Em muốn chịu phạt ư?”

“Em có trách nhiệm.”

“Được, vậy thì mỗi người về viết 3000 chữ kiểm điểm nộp lên.”

“Không chịu?”

Đàm Hi và Hứa Trạch nhìn nhau, “Không ạ.”

Chỉ 3000 chữ thổi mà, dễ dàng hơn tưởng tượng nhiều, hai người đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai bỗng nhiên không còn.

“Đừng vui mừng quá sớm.” Thời Cảnh đột nhiên lên tiếng, “Kiểm điểm cũng có yêu cầu, không phải tùy tiện viết vài chữ là có thể đối phó qua chuyện được.”

“?”

“Nhận biết phải sâu sắc, thái độ phải thành khẩn, biết chọn lọc từ ngữ, lời văn phải chân thành. Nói tóm lại, kiểm điểm là việc vô cùng nghiêm túc! Hai em rõ chưa?”

Đàm Hi gật đầu.

Hứa Trạch: “Rõ.”

“Được rồi, về đi, ngày mai nộp lên.”

Đợi hai người đi rồi, Chu Dân đứng lên, cúi người xuống rất sâu: “Xin lỗi, lúc nãy tôi... lỡ lời.” Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Lục Chinh.

Lục Chinh không có biểu hiện gì.

Thời Cảnh đứng dậy làm dịu bầu không khí, nói đôi ba cầu giảng hòa, chuyện này mới bỏ qua.


Lục Chinh: “Tôi xử lý như vậy, mọi người có ý kiến gì có thể nói ra.”

Thời Cảnh: “Tôi tán thành. Nếu không thích hợp xử phạt nặng, thì phạt nhẹ nhưng ý cảnh cáo lớn, để họ biết mà nhớ kỹ.”

Phó Kiều: “Không có ý kiến.”

Chu Dân và Lý Khuê đương nhiên cũng sẽ không nói gì.

Lục Chinh xử lý như vậy không hề sai sót.

“Đàm Hi và Hứa Trạch hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, có thể ở chung một chỗ cũng là kỳ tích...” Lý Khuê vuốt cằm, lẩm bẩm nói.

Mấy người lại tiếp tục bàn luận về kế hoạch huấn luyện tiếp theo, nửa tiếng sau mới giải tán.

Ra khỏi cửa, Chu Dân gọi Phó Kiêu, “Lúc nãy là sao vậy?”

“Hü?”

“Đừng giả khờ, lúc mà... khụ... uyên ương...”

Nét mặt Phố Kiêu trầm xuống: “Giữ cái miệng của cậu đi.”

“Tôi chẳng phải chỉ đùa thôi sao...”

“Có những chuyện đùa không thể nói được, cậu mới biết ngày đầu tiên à?”

Chu Dân lúng túng sở mũi một cái, “Chẳng phải do tôi thấy thấy đôi trai gái trẻ, trai tài gái sắc, lại bảo vệ lẫn nhau nên mới tiện mồm nói vậy thôi sao.”

“Chuyện vô căn cứ, cậu đừng nói lăng nhăng!” Trong mắt Phó Kiêu hiện lên sự phẫn nộ.

“Tôi nói Đàm Hi mà, cậu kích động làm gì?! Ai biết cô ấy sau này có đến với Hứa Trạch không?”

“Không thể!”

“Sao không thể nào? Tôi nói cậu này...”

“Cô ấy có bạn trai rồi.”

pc...


Chu Dân sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc.

Phó Kiêu đột nhiên im miệng, liếc mắt qua chỗ khác.

“Hả... Lão Phó, cậu sao vậy?” Chu Dân trên dưới trái phải quan sát anh ta một lượt, “Sao cậu biết Đàm Hi có bạn trai?”

“Ngậm miệng.”

“Chậc chậc, không thành thực nha! Tuyệt đối có chuyện giấu giếm.”

Bạn bè lâu năm, Chu Dân còn không hiểu anh ta sao?

“Giấu giếm cái gì?” Lý Khuê đi qua chỗ hai người ngồi, nụ cười rạng ngời nhưng nhanh chóng cảm thấy bầu không khí sai sai, mỉm cười hỏi, “Hai cậu làm sao thế?”

Ánh mắt Chu Dân trầm xuống, “Lão Phó nói, Đàm Hi có bạn trai.”

“Hử?” Lý Khuê không hiểu, “Tình cảm của người ta có liên quan gì đến chúng ta?” “Đúng vậy, có liên quan gì đến chúng ta chứ?” Chu Dân liền lặp lại, cứ luôn nhìn vào Phó Kiều với ý tứ không rõ.

“Cái gì với cái gì đây?” Dây thần kinh của Lý Khuê dày hơn người thường, đến giờ còn chưa hiểu.

“Lão Phó”, Chu Dân cắn răng, “Có phải cậu với Đàm...”

“Là Lôi Thần.”

“Hả?”

“Cái gì?”

Phó Kiểu nhìn hai người với ánh mắt sâu thẳm, nói từng chữ một:

“Bạn trai của Đàm Hi, là Lôi Thần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận