Nàng Dâu Cực Phẩm

Hàn Sóc và Nhiễm Dao tổ thành một đội, len lén thu bớt lực. Hai người cứ thế qua được dễ dàng.

Điều đáng nói ở đây là Tạ Từ và Thẩm Hàn. Hai người này một lời không hợp liền diễn một trận long phượng đấu nhau trước mặt mọi người.

Mỗi chiêu thức đều ở đẳng cấp như trên sách dạy, người công ta thủ, ngươi lui ta tiến, đánh đến khó thể tách rời.

Phó Kiểu đứng ra hổ ngưng, nhưng tiếc là hai người mặc kệ anh ta.

Sau cùng bất đắc dĩ, Phó Kiêu nhập cuộc chiến, bị dính hai đòn mới thành công khống chế được hai vị tổ tổng này.

“Mỗi người 10 vòng, chưa chạy xong không được ăn cơm.”

Fuck! Lần này vừa lòng rồi...

Tập hợp, chỉnh lại đội hình, rầm rầm xông vào phòng ăn.

Từ khi bước vào giai đoạn huấn luyện đặc biệt, sức ăn tăng lên cao thấy rõ.

Mỗi người mỗi bữa có thể ăn hai loại thịt, hơn nữa là kiểu ăn được bao nhiêu thì ăn.

“Cậu làm gì thế?” Hàn Sóc thấy Nhiễm Dao cứ ra sức gắp thịt vào bát cơm của mình, còn là loại thịt ba rọi bình thường chẳng thèm đụng tới nữa, chợt cảm thấy kinh ngạc.

Lại thấy Nhiễm Dao lấy túi bọc thực phẩm từ trong túi quần ra như tên trộm vậy, bưng bát, mu bàn tay lật một cái, đổ luôn cơm và đồ ăn vào trong, nhanh gọn hết sức, rồi giấu đi.

Cả quá trình không một tiếng động, nếu Hàn Sóc không phải ngồi bên cạnh cô thì cũng chẳng thể phát hiện được.

“... À, cái này cho Thẩm Hàn.” Nhiễm Dao giải thích, hai mắt cong lên thành hình lưỡi liềm, vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Mặt Hàn Sóc tỏ vẻ quái dị: “Từ khi nào cậu và cô ta tốt đến mức có thể giúp lấy cơm dùm vậy?”


“Không có... tớ chỉ là trả ơn thôi.”

“Ơn gì?”

“Lần trước cô ta đổi trang bị cho tớ.”

Hàn Sóc ngẩn ngơ, thật sự có chuyện như vậy, lúc đó cô cũng có mặt, tận mắt chứng kiến.

Ăn xong cơm là thời gian nghỉ trưa.

Mọi người về ký túc xá, Nhiễm Dao tìm ngay Thẩm Hàn.

Lúc này, Thẩm Hàn vừa mới chạy xong, mái tóc màu xanh đã ướt nhẹp, thêm vào đó là khuôn mặt đỏ bừng, có chút tức cười, có chút... khụ... dễ thương.

“Tìm tối ư?” Đối với việc này, Thẩm Hàn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Bởi vì trước đó Thẩm Hàn và Đàm Hi xảy ra chuyện không vui, mấy người bên đó có thái độ không thân thiện gì với cô ta lắm, tuy miễn cưỡng nói có giao tình, nhưng nói tốt thì không thể nào.

Như Hàn Sóc ấy, cả hai nhìn nhau không vừa mắt lâu rồi.

Thế nên, sự chủ động chào hỏi của Nhiễm Dao mới khiến cho Thẩm Hàn ngạc nhiên không hề phòng bị như vậy.

Nhưng sau đó có chuyện còn khiến người khác kinh ngạc hơn...

Chỉ thấy cô gái mặt tròn mũm mĩm mỉm cười rồi lấy một cái túi bọc thực phẩm ra, trong đó đựng..

“Cơm và rau, bỏ túi cho cổ đó. Hộp thì bất tiện, dễ bị phát hiện, chỉ có thể dùng túi thôi. Tuy vẻ ngoài không ngon lắm, nhưng có thể no, cố ăn đi, tôi đi trước đây.”

Nói xong, Nhiễm Dao đưa một đống đồ vào trong tay của Thẩm Hàn, quay đi.

Cho đến khi không thấy được bóng lưng của Nhiễm Dao nữa thì Thẩm Hàn mới phản ứng lại, nhất thời, trong lòng cô ta ngũ vị tạp trần.

Từ đó về sau, quan hệ của hai người đột nhiên tốt hẳn lên.

Nhưng chuyện này là về sau, tạm thời không nhắc đến nữa.

Buổi chiều, căn bản không cần Phó Kiểu thổi còi, mọi người đều có thể chạy đến sân tập huấn đúng giờ.

Sau buổi tập đối kháng, buổi chiều đám sinh viên tiếp tục vật lộn trong vũng bùn, còn điên cuồng hơn so với ôm khúc gỗ to hụp lặn...

Trong thời gian ngắn, mọi người đều không thể quen nổi với cường độ cao như thế, tiếng oán thán vang lên khắp nơi.

Phó Kiểu như không nghe thấy, nên huấn luyện thế nào thì vẫn huấn luyện thế ấy.

Dù gì Đàm Hi cũng mệt đến không muốn nói gì.

Tối qua cô bị tên cầm thú nào đó giày vò đến chết đi sống lại, còn chưa hồi phục thì lại phải tiếp tục huấn luyện cường độ cao, nên thân thể rất dễ mệt mỏi...

Khi cảm xúc đang đến bên rìa bộc phát thì một chiến sĩ chạy đến trước mặt Phó Kiêu, cũng không biết nói gì, dù sao thì huấn luyện viên máu lạnh này cũng đã tha cho họ.


Qua chỗ căng tin ăn cơm tối xong, trên đường về ký túc xá, Đàm Hi nghe được không ít chuyện bên lề...

“Những ngày này đến khi nào mới chấm dứt đây? Tớ còn không dám tưởng tượng nội dung huấn luyện tiếp theo sẽ biến thái cỡ nào.”

“Thật ra tớ cảm thấy vẫn tốt, chẳng phải hôm nay huấn luyện viên Phó đã giải tán sớm hơn, để cho chúng ta về nghỉ ngơi sao?”

“Đó là vì bộ Tư Lệnh tìm thấy ấy, nên mới không có thời gian xử lý chúng ta.”

“Sao cậu biết?”

“Nghe người ta nói! Tớ còn biết là do huấn luyện viên Lục gọi Phó Cao Lãnh đi, hình như tổng quân khu phát ra thông báo gì đó thì phải?”

“Fuck! Đến cả việc này mà cậu cũng biết sao?”

“Hi hi... anh lính lúc nãy, cái người mà nói chuyện với Phó Cao Lãnh lúc nãy ấy là anh họ tớ đó! Lúc nãy ăn cơm gặp, tùy tiện nói đôi ba câu.”

“Oa! Người đầu tiên nắm giữ thông tin, giỏi đến bay lên giời rồi nhể, chị em cầu che trở..”

“Chuyện nhỏ mà!”

Đàm Hi nhướng mày.

Đây là... kiệt tác của Lục Chinh?

Không cần phải nghi ngờ lâu, vì ngay sau đó có một chiếc xe việt dã quân dụng dừng ngay trước mặt cô. Người đàn ông ngồi ở ghế lái có vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy.

“Lên xe.”

Đàm Hi nhìn xung quanh, thì ra trong lúc vô thức cô đã đi đến một góc khuất lúc vô thức.

Lục Chinh mở cửa xe ra, nhắc lại: “Lên.”

Cô ngồi vào.

“Dây đai an toàn.”


“... Ổ”

Đạp động cơ, xe lái đi từ từ.

Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước.

Đàm Hi quay lại nhìn anh, khóe mặt giật một cái: “Anh rảnh lắm hả?”

“Đổi câu hỏi thông minh một chút được không?”

Ý là, không rảnh thì sao mà đến đón em chứ?

Mắt Đàm Hi đảo một vòng, “Sao em nghe nói, Phó Kiều bị anh gọi đi mất rồi mà?”

“Bởi vì em ư?” Đàm Hi mỉm cười sắp đến gần, chăm chú nhìn người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khẳng định sự phán đoán trong lòng đã đúng một nửa.

Lục Chinh không đáp lại, im lặng là vàng.

“Không nói thì em xem anh ngầm thừa nhận nhé?”

Cổ họng người đàn ông chuyển động.

Đàm Hi nhìn thấy, rồi dựa lại vào ghế ngồi: “Thật sự là vì em sao?” Giọng nói có chút khó tin.

“Cô nhóc không biết điều!”

“Em chỉ... được yêu quá mà sợ thôi.” Không ngờ Lục Chinh lại vì cô mà phá bỏ luật.

Điều này có chút huyền ảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận