Nàng Dâu Cực Phẩm

Nhóm người Đàm Hi trước khi bước vào lều đã tự tưởng tượng vô số lần rằng Lữ trưởng bị họ chém đầu kia sẽ có biểu cảm gì.

Thẹn quá hóa giận?

Đánh đấm mạnh tay?

Hoặc, lấy việc công trả thù riêng, bẻ cong sự thật.

Tóm lại, việc tốt việc xấu đều xuất hiện hết trong đầu của họ. Coi như chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc đó cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đều không bị lúng túng khó xử.

Nhưng họ lại không hề nghĩ đến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đây...

“Tục ngữ nói, anh hùng xuất thiếu niên. Nhìn thấy các cô cậu khiến tôi nhớ đến bản thân mình trước kia, dám gây chuyện dám liều mạng, mặc ý làm điều xằng bậy...” Phương Mãn nói đến đây, vẻ mặt hiện lên nét hoài niệm, thất thời cảm thán không thôi.

Đàm Hi và An An nhìn nhau.

Hàn Sóc và Nhiễm Dao hơi ngơ ngác.

Ngay cả kẻ thần kinh thổ như Từ Dương cũng thấy kỳ lạ, đừng nói đến Hứa Trạch và Tạ Từ, hai người họ nhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường.

Một loại không khí kỳ lạ lan tỏa...

Không trở mặt, không cần giương cung bạt kiếm; Cũng không không cãi nhau đấu võ mồm, miễn được phần đối đầu trực diện.

Từ khi họ bước vào, nụ cười trên gương mặt Phương Mãn chưa bao giờ biến mất, người không biết còn cho rằng anh ta rất vui mừng vì đội bảy thắng lần diễn tập quân sự này vậy.

Mặc kệ nói thế nào thì hình ảnh trước mắt có hơi... mới mẻ.


Huống hồ, lúc trước Đàm Hi nghe Đại Điểm Điểm nói qua, Lữ trưởng Phương này không phải là người dễ tính, cực kỳ thích bao che.

Theo lý thì tổ bảy đã phá hủy bộ chỉ huy trên không và bộ chỉ huy dưới đất của Lữ đoàn Tia Chớp, cho dù Phương Mãn có kiềm chế không phát cáu, cũng sẽ không thể mỉm cười với họ được.

Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn đối lập, anh ta không chỉ cười thân thiện, mà còn khen họ là... “anh hùng xuất thiếu niên” gì đó?

Đàm Hi tỏ vẻ, có thấy hơi mơ hồ...

Điều này giống như trong một cuộc thi, bạn thắng rồi, đối thủ không những không tức giận, mà còn khen ngược lại bạn... Người anh em, làm hay lắm vậy!

Không phải quá khác thường sao?

Đàm Hi không khỏi trở nên cảnh giác, ánh mắt lướt qua vẻ phòng bị.

Vừa hay lại bị Phương Mãn nhìn thấy, thầm nói: Nhóc con, phản ứng khá nhanh nhạy.

Không cần nói, những chiều tà đạo kia chắc chắn là do cô nghĩ ra.

Lục Chinh bước lên, âm thầm ngăn cách tầm mắt đánh giá của Phương Mãn, “Hai ngày này các em đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, muộn một chút rồi xuất phát trở về căn cứ.”

“Đợi đã!” Trình Cương đột nhiên lên tiếng, “Tấn công hai bộ chỉ huy, là do ai nghĩ ra vậy?”

Ánh mắt Đàm Hi khẽ lóe lên.

Hứa Trạch đang xoắn xuýt rốt cuộc nên nói ra hay không, nhìn dáng vẻ của vị tham mưu trưởng này, hình như muốn để đầy tính sổ sau...

Tám người còn lại, hoặc là ngẩng đầu nhìn trời, hoặc là cúi đầu nhìn giày, bày ra dáng vẻ vô lại “Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.”

Chuyện cười! Đàm Hi không chỉ là quân bài mấu chốt quyết định thắng lợi của diễn tập quân sự lần này, mà còn là đồng đội, bạn bè của họ. Giúp ai, nghiêng về ai, chẳng phải đã quá rõ rồi sao?

“Hừ... các cô cậu cũng đoàn kết đấy chứ!” Trình Cương cười lạnh, âm thầm mỉa mai.

“Là do tôi nghĩ ra” Đàm Hi bước lên, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, “Tham mưu trưởng Trình có gì chỉ giáo?”

“Co?”

“Có vấn đề gì sao?”

Trình Cương nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, Đàm Hi không hề né tránh.

“Các cô cậu đã chém đầu thành công, vì sao vẫn nói những câu đó?”

Đàm Hi mỉm cười, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh: “Diễn kịch phải diễn đến cùng, huống hồ đây là buổi diễn tập quân sự nghiêm túc? Ai nói là diệt được Long Vương rồi thì phải tha cho đám binh tôm tướng tép kia?

“Chừa một con đường thì về sau dễ gặp nhau, cô gái à, làm việc không thể quá tuyệt tình.”


“Lúc các ngài phái người bao vây càn quét, sao không nghĩ đến ngày sau dễ gặp nhau?” Mở miệng ra là chửi xéo người khác, cho dù trên vai đối phương có đính hai vạch bốn sao, nhưng khí thế của Đàm Hi không hề yếu đi chút

nào.

Trình Cương bị chặn họng á khẩu.

Há miệng vài lần, nhưng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Thua cũng phải thua cho đẹp, ngài nói xem có phải đạo lý này hay không?” Đàm Hi cười, khóe môi cong lên.

Da mặt Trình Cương co rút, chiếm được của hời còn khoe mẽ....

Sau khi hỏi thăm theo thông lệ, mười người nhóm Đàm Hi rời khỏi lều, được dẫn đến nơi khác nghỉ ngơi ăn uống.

“Lữ trưởng, Tham mưu trưởng, thế bây giờ bọn họ...” Anh lính thông tin tỏ vẻ khó xử. Một loạt những chuyện phía sau vẫn cần phải xử lý, anh ta không nhận được chỉ thị thì không thể truyền mệnh lệnh được, bên ngoài lòng quân hoang mang, không thể bỏ mặc không lo.

“Triệu hồi những binh lính đã được phái đi, thống kê số lượng thương vong. Những binh sĩ bị nhốt trong phòng tối do tử trận lúc trước cũng thả ra hết. Ngoài ra, đại đội máy bay trực thăng lực quản và tiểu đoàn đạn đạo phòng không, mỗi người viết một bản kiểm điểm dài năm nghìn chữ!”

“Năm... nghìn chữ?!” Còn là... mỗi người một bản? Lính thông tin trợn to hai mắt.

“Sao nào, cậu cũng muốn thử?”

“Báo cáo Lữ trưởng! Không muốn!”

Khi anh lính thông tin rời đi, không nhịn được bèn mặc niệm năm phút cho đại đội trực thăng và tiểu đoàn đạn đạo.

Năm nghìn chữ, viết xong chắc tay cũng gãy luôn nhỉ?

Haiz, ai kêu họ thua thê thảm đến thế... Bao nhiêu năm rồi chưa nhếch nhác như thế này nhỉ...

Đến đây, cuộc diễn tập quân sự mang tên “Cơn Lốc” chính thức kết thúc.


Tổ bảy trở thành người chiến thắng cuối cùng.

10 giờ sáng, một chiếc xe màu đen lái vào trong nơi đóng quân.

Phương Mãn và Trình Cương đích thân ra khỏi lều đón tiếp.

Cửa xe sau mở ra, một cụ già mặc thường phục xuống xe, tuy tuổi đã qua tuổi 70, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nhất là đôi mắt trải qua nhiều chìm nổi trong thế gian toát ra tia sáng nho nhã trí tuệ.

“Chào Thủ trưởng!”

“Lần diễn tập này...”

Ông cụ xua tay, “Kết quả ta đã biết, quá trình cụ thể vào rồi hẵng nói.”

Thời Cảnh vừa vận động xong, cả người đổ đầy mồ hôi, áo ba lỗ rằn ri cộng quần đùi, chân mang giày tác chiến, đột nhiên ánh mắt khựng lại.

Hình như anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc...

Thăm dò gọi: “Ông Cát?”

Bốn người quay đầu... Phương Mãn, Trình Cương, ông Cát, và cả lính cần vụ phụ trách lái xe.

Không biết từ lúc nào, Lục Chinh cũng đến, bước lên trước hai bước, đi đến bên cạnh ông cụ: “Ngài đến rồi?”

Giọng nói trầm thấp, ánh mắt âm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận