Nàng Dâu Cực Phẩm

Ông Cát đột nhiên nhớ lại, khi từ chối ông ta, Đàm Hi đã từng nói rằng...

Làm lính không phải là kế hoạch tương lai của tôi... tôi học mỹ thuật, tôi muốn trở thành một họa sĩ hơn, còn nữ binh...

“Thủ trưởng? Ngài...”

Ông Cát khua tay, ra hiệu không sao, sắc mặt cũng đã dần bình thường trở lại.

Một lúc sau ông ta mới nặng nề thở dài, “Tiểu Lưu, cậu nói xem có phải tối... đã làm sai rồi không?”

*****

Trời vào đêm, gió ở thủ đô còn mang theo cảm giác nóng bức.

Trong phòng bao, không khí lạnh lẽo.

Tần Thiên Lâm cầm ly rượu, ngồi trong một góc, ánh đèn mờ ảo chiếu lên nửa gương mặt nghiêng của hắn, sáng tối bất định.

Một đám choai choai nhảy múa quằn quại trên sàn nhảy, cầm micro gào thét không ngừng.

Bên cạnh một nam một nữ đã hành sự khi vẫn còn lớp quần áo, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng rên rỉ của người đàn ông và tiếng thở dốc của người phụ nữ.

Ngửa đầu uống cạn một chén rượu, Tần Thiên Lâm vẫn cảm thấy miệng lưỡi khổ khốc.

Dứt khoát nới lỏng cà vạt, mở cổ áo ra, khí lạnh theo đó rót vào bên trong, bỗng chốc giật mình một cái.

Một tên choai choai đã uống say, ôm trái ôm phải đi đến trước mặt hắn, “Cậu Hai Tần này, đêm xuân ngắn lắm, cậu làm gì mà ngồi ngẩn ngơ ra thế!”

Nói xong, đẩy cô gái ở bên phải vào lòng Tân Thiên Lâm, “Rose, đi hầu hạ anh Tần đây uống mấy chén, hầu hạ xong rồi sẽ có thưởng lớn”

Cô gái vốn dĩ vẫn còn thấy không cam lòng bỗng nhiên cười rạng rỡ, “Cậu Trần cứ yên tâm đi, Rose nhất định sẽ tiếp đãi khách quý thay cho anh” Bàn tay nhất một cái, lẳng lơ quyến rũ.

Tần Thiên Lâm không nói gì, để mặc cho cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.

Rose lơ đãng ngước mắt lên, người đàn ông ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, chỉ có điều ánh mắt có chút tối tăm, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của hắn ta.

Lúc trước ánh đèn quá mờ, cô ta chưa từng nhìn kỹ, nay vừa nhìn lên chợt nhận ra, gương mặt anh tuấn, vai rộng, eo hẹp, hình tam giác tiêu chuẩn.

Mũi cao, chân lại dài, nghĩ ra thì phương diện kia chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ.

Người phụ nữ không khỏi đỏ bừng hai má lên, mặt mày ý xuân nảy nở.


Tuy nói một khi đã tắt đèn đi, đàn ông ai cũng giống nhau, nhưng nghĩ đến gương mặt anh tuấn đó, tâm tình và hứng thú đã tăng lên gấp mấy lần rồi.

Trần Phi thấy vậy, thầm mắng một tiếng con đư” sao vừa rồi không thấy cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt đó.

Hừ... thời buổi này, gà cũng học được cách nhìn mặt rồi cơ à?

Tạo nhổ vào...

Đùa cái quỷ gì thế?!

“Thiên Lâm à, anh em không quấy rầy cậu nữa, cứ từ từ mà chơi đi. Một người không đủ cứ việc gọi thêm, đêm này tôi trả tiền, thoải mái đi.”

Nói xong, kéo cô gái ở bên tay trái đổi sang tay phải, cười ha ha rời đi.

Trước khi đi còn không quên dặn dò: “Cứ chơi đi, từ từ thôi, không việc gì phải vội!”

Tần Thiên Lấm liếc nhìn hắn, ánh mắt u uất.

Rose liếc nhìn Trần Phi đã bắt đầu chơi ở bên kia. Cô ta không nhịn được nữa dán lên người Tần Thiên Lâm, ánh mắt nhìn lên ly rượu trống không trên tay người đàn ông, chậm rãi mơn trớn, “Hay là, em rót thêm ly nữa cho anh được không?”

Tần Thiên Lâm lỏng tay ra, cô ta thuận thế rút đi, sau đó ngồi quỳ xuống bên chân người đàn ông, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, nhìn từ sau còn thấy cả cặp mông tròn trịa đầy đặn.

Thấy cô gái một tay giữ chai, một tay cầm cốc, một cao một thấp, chậm chậm để nghiêng...

Rượu nho màu đỏ sẫm chảy thành một đường cong như thác nước trong không trung, cuối cùng chảy vào trong chiếc ly kia, không rơi vãi một giọt nào.

Rose hai tay cầm cốc, dâng lên ngang mày, tư thế nằm sấp xuống, đưa đến trước mặt người đàn ông.

Tần Thiên Lâm bất động.

Cô ta cứ giữ mãi động tác đó, lộ ra cái gáy trắng nõn, và bộ ngực đầy đặn.

Một lúc sau, người đàn ông nhận lấy ly rượu.

Rose cười lẳng lơ, cô ta đã nói mà, không ai sẽ từ chối cô ta...

Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo lướt qua đầu, đôi môi đỏ thắm của người phụ nữ khẽ hé mở, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tần Thiên Lâm từ từ đổ ly rượu lên trên đầu người phụ nữ. Màu đỏ sẫm, làn da trắng, phối với chiếc váy đỏ xa hoa mỹ lệ kia, lúc này mới khiến hắn lộ ra vẻ hài lòng.


“A...” Rose ôm đầu thét chói tai.

Bốp!

Một cái bạt tai vang giòn, sau đó toàn bộ rơi vào tĩnh mịch, nhưng chưa đầy ba giây sau đã tiếp tục vui vẻ, huyện náo trở lại.

Không còn ai quan tâm đến những gì xảy ra ở trong góc đó nữa.

Chỉ có Rose ôm nửa mặt, khiếp sợ vô cùng.

Nụ cười lạnh lùng của người đàn ông đập vào mắt, cô ta không nén nổi sợ hãi rùng mình.

“Cậu Tần...”

“Có biết sao cô lại bị ăn đánh không?” Tần Thiên Lâm cười lạnh, nửa gương mặt lộ ra trong ánh sáng, nửa gương mặt còn lại chìm trong bóng tối.

Rose lắc đầu, đôi mắt hiện rõ sự hoang mang.

“Tôi ghét nhất là loại phụ nữ tự cho mình là thông minh” Tần Thiên Lâm chỉnh trang lại, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô ta, giống như vị thần nhìn con kiến hội, coi thường, khinh miệt.

“Trên bàn còn hai chai rượu nữa, cô uống hết đi” Hời hợt lạnh lùng.

“Cậu Tần, cầu xin anh...”

“Xem ra hai chai không đủ, vậy thì ba chai, cứ để tôi tính tiền”

Đôi mắt Rose lộ vẻ tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tần Thiên Lâm cất bước rời đi, không thèm liếc nhìn cô ta thêm một cái nào nữa.

“Này, Thiên Lâm, cậu đi đâu đấy?” Trần Phi đẩy mỹ nữ trong lòng ra, đứng lên định ngăn lại.

“Đi vệ sinh, cậu cũng muốn đi theo hả?”

“... Ờ, vậy thì cậu đi đi.” Hắn sở mũi, “Một lát nữa chải chuốt xong là lại ngon giai ngay”

Đáp lại anh ta là bóng lưng đang đi xa dần.


“Cậu ta làm sao thế? Hôm nay tâm trạng không tốt à?” Một tên ăn chơi tiến lên trước, đặt tay lên vai Trần Phi.

“Ai biết được cậu ta lên cơn cái gì, dù sao dạo gần đây lúc nào cũng thế, tôi quen rồi”

“Gần đây thế nào?”

Trần Phi chẹp chẹp hai tiếng, “Cậu không phát hiện ra là cả nửa năm nay cậu ta đều không chạm vào phụ nữ à? Lần trước, anh em mở party, đặc biệt làm cho cậu ta một khu vui chơi tình thú SM, kết quả hay lắm, người này vẩy mông một cái rồi đi thẳng.”

“Còn thế nữa cơ à?”

Sở thích đó của Tần Thiền Lâm cả giới này không còn lạ gì nữa, trước đây đó là thứ hắn dám chơi nhất, một khi đã hứng lên không khác gì kẻ điên.

“Chẳng lẽ do gần đây áp lực công việc quá lớn à?”

“Cậu ta có can dự vào sự vận hành của Tần Thị đầu, đều là anh Cả nhà cậu ta đang lo liệu. Cậu ta thì có áp lực cái quần quà gì chứ?” Trần Phi không khỏi trợn mắt. Trong số đám công tử con nhà giàu như họ, người nhàn rỗi nhất chính là Tần Thiên Lâm, mở công ty đầu tư, mời người về làm giám đốc chuyên môn, ngồi đó chờ thu tiền.

“Nếu không... là cơ thể suy nhược? Không chơi được nữa à?”

“Chậc... có thật không vậy?” Trần Phi vuốt cằm, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Tôi thấy có khả năng lắm, nếu không hay là đưa cho cậu ta tí thuốc đi?”

“HỜ” Trần Phi âm u liếc nhìn hắn, “Thế thì cậu cứ chờ chết đi.”

Tên ăn chơi: “...” Tần Thiên Lâm từ nhà vệ sinh ra, đi đến cuối hành lang, đứng bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, ngâm trong miệng.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía đêm tối mênh mang.

Phía sau thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng bước đi, tiếng những gã đàn ông nổi điên, mấy cô gái khẽ dỗ dành, vui cười tức giận mắng chửi, cuối cùng biến mất sau những tiếng đóng cửa.

Còn chuyện xảy ra sau những cánh cửa ấy mọi người ở đây đều không còn xa lạ gì, trong lòng rõ rành rành.

Cho một tay vào trong túi quần, bỗng dưng sờ được điện thoại, toàn thân Tân Thiên Lâm cứng đờ, dường như có cơn hồng thủy hay đàn mãnh thú đang ào đến.

Hắn hít hại hơi thuốc thật sâu, nhìn ra xa bóng đêm mịt mờ.

Tần Thiên Lâm móc điện thoại ra, mở màn hình sáng lên, mở khóa, nhấn vào weibo.

Một tấm ảnh hiện ra trước mắt.

Cô gái mặc trang phục thể thao rộng thùng thình, tay áo rộng lớn lộ ra dây đai màu đen bên trong.

Bóng đã ở trong tay, cô đang ở tư thế bật nhảy chuẩn bị ném rổ, ánh mắt tập trung, chuẩn bị sẵn sàng.

Tần Thiên Lâm dường như tham lam dừng lại mãi trên gương mặt đã lâu không gặp đó.


Hắn tưởng rằng mình đã sớm quên hết không còn gì, nhưng không ngờ khi gặp lại trái tim vẫn đau đớn như có ai cào xé.

Từ sau cuộc thi vẽ phác thảo, lần đầu tiên Đàm Hi bị lên top hot search weibo, trong điện thoại của hắn đã cài thêm một app weibo. Sau đó, tin đồn có liên quan đến khuynh hướng giới tính của Hàn Sóc, Tần Thiên Lâm chỉ vừa liếc nhìn đã biết ngay thân ảnh mơ hồ đó trong bức ảnh đám chó săn kia công bố chính là Đàm Hi.

Không biết từ khi nào, hắn đã có thói quen lướt weibo lúc rảnh rỗi.

Trực giác mách bảo bên trên đó sẽ tìm thấy được sự tồn tại của cô.

Hôm nay khi ăn cơm trưa, Tần Thiên Lâm lấy điện thoại ra lướt weibo như thường lệ, hai chữ “Đàm Hi” chễm chệ trên đó.

Hắn tưởng rằng mình đã nhìn lầm.

Không ngờ...

Đúng là cô ấy thật.

Giải thưởng Luciano đó...

Trong phòng ngủ của hắn vẫn còn đặt một bức vẽ phác họa cô từng vẽ vì hắn.

Tàn thuốc nóng bỏng tay đã gọi tầm tư bay xa của người đàn ông quay trở lại. Tần Thiên Lâm cười khổ. Hắn đúng là tên mù, không nhìn ra được ánh sáng của viên ngọc, nên mới coi viên đá xấu xí là đá quý.

Trong quá khứ, người đáng ra hắn chỉ cần khẽ giơ tay tới là chạm đến được, nhưng bây giờ lại không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Có lẽ còn lại một chút quan hệ, nhưng nghe châm chọc đến cực điểm... mợ nhỏ?

Đó vốn dĩ phải là vợ của hắn! Là vợ của hắn!

“... Ai bảo mày ngu xuẩn chứ?” Tần Thiên Lâm cười chế giễu, khóe mắt vô thức đỏ lên.

Bỗng dưng, nắm đấm cuộn chặt lại, trong mắt dâng lên sự phẫn hận, “Đáng ra tôi vẫn còn có cơ hội... Lục Chinh, tất cả là do cậu ép... do cậu ép tôi!”

Cùng lúc đó, ở Đàm gia cũng không được yên bình.

Đàm Vị vứt điện thoại sang một bên, phẫn nộ đá vào bàn trà trước mặt.

Đá máy phát vào đó, tiếng kêu chói tai vang lên.

Trương Như Thu trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Được rồi, tự con khó chịu trong lòng, giờ đi trút giận lên bàn trà làm cái gì chứ?”

“Mẹ! Bây giờ Đàm Hi xuất sắc như thế, mẹ bảo làm sao con nuốt được cục tức này xuống chứ?”

“Nó có chỗ dựa vững chắc là Lục Chinh, con có không?”

“Con!” Đàm Vi á khẩu không nói nên lời, một lúc sau, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng qua chỉ là kẻ dựa dẫm vào đàn ông thôi, có gì hay ho đâu chứ?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận