Nàng Dâu Cực Phẩm

Đàm Hi thông suốt, chẳng qua là...

Cố Hoài Cẩn thật giờ đang ở đâu?

Còn sống không?

Hay đã chết?

Nếu Dịch Phong Tước có thể ngụy trang trước mặt Cố Nghiệp và Lê Diệp hoàn hảo không có chút sơ hở nào, xem ra hắn biết khá nhiều về Cổ Hoài Cẩn.

Đặt nghi vấn xuống không nghĩ đến nữa, Đàm Hi tiếp tục xem tài liệu. Dịch Phong Tước sinh ra ở nước M, từ nhỏ mất mẹ, nên lưu lạc đầu đường xó chợ.

Lúc đó, hắn cùng một đám lang thang cướp đồ ăn, bị đánh đập dạy dỗ một trận, cơ duyên xô đẩy làm quen một bọn côn đồ sòng bạc, mượn gió đông trở thành bá chủ một khu phố, mang danh “Quỷ kiến sầu“.

Bọn lang thang đó không còn dám bắt nạt hắn, ngược lại coi hắn làm tướng sai đâu đánh đó, chỉ hai năm ngắn ngủi đã gom góp được một thế lực không nhỏ.

Dịch Phong Tước từ đó mà phất lên.

Sau đó, lọt vào mắt của người nắm quyền Tập đoàn GSK, nhận hắn làm con nuôi, không chỉ giao quyền làm ăn cho hắn, còn truyền dạy bản lĩnh gia truyền cho hắn.

Nhưng một người già có ơn đề bạt lại như cha như thấy như vậy, sau cùng lại chết dưới lưỡi dao sắn bén của hắn.

Không sai, Dịch Phong Tước đã giết ông ta.

Đổi tên “Tập đoàn GSK” thành “Tập đoàn Thiên Tước”, thành công lên chức, từng bước từng bước đến ngày hôm nay, thậm chí ngang hàng với nhà họ An và Dạ Xã.

Cùng với thế lực mạnh lên của Dịch Phong Tước, những người có lại lịch liên quan đến hắn biến mất sạch sẽ, những “người biết chuyện” đều không rõ tung tích.


Phần hồ sơ mà Đàm Hi tìm được trong phòng hồ sơ cơ mật này, cũng căn cứ trên thông tin của vô số người mai phục ở nước ngoài gửi về mà tổng hợp lại.

Giờ đây phần quét ra được này, cũng là tư liệu quý báu “thứ hai duy nhất” trên thế giới.

Đàm Hi thở một hơi dài, ngã về sau tựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, rơi vào nỗi run sợ...

Trước mắt, mối quan hệ của Dịch Phong Tước và Cố Miên đã rõ, vậy có phải hắn biết tung tích của Cố Miên không?

Hay là, chính hắn đã đem giấu Cố Miền đi!

Nhưng...

Tại sao Dịch Phong Tước làm vậy?

Một người sống sờ sờ ra thì làm sao giấu đi được?

Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe ra, nhớ tới buổi triển lãm giao lưu hắn từng nói qua một câu...

“Cô không muốn biết Cố Miền năm đó xém chút nữa là bị có hại chết giờ ở đầu sao?”

Đàm Hi lấy điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại: “ n Hoán, giúp tôi điều tra một người.”

Lục Chinh họp hành cả một ngày. Công ty chi nhánh ở Nam Phi xảy ra vấn đề nghiêm trọng, liên quan đến một số người ở chức vị cao cấp, cả ngày nay, sắc mặt anh không tốt chút nào.

Trần Khải không dám đụng đến anh.

Đến cả Hàn Uy, con người hoa hòe lắm chiêu này cũng hiếm khi ít ba hoa như vậy, cố gắng không múa may trước mặt vị Nhị Gia này.

Khó khăn lắm mới quyết định được phương án xử lý, chớp mắt mặt trời đã xuống núi.

Trần Khải nơm nớp sợ hãi đặt phần văn kiện trước mặt anh, tay Lục Chinh đột ngột ngừng lại, anh dừng bút: “Mấy giờ rồi?”

“6 giờ 15 phút.”

“Ừ, để ở đó, anh đi ra trước đi.”

Trần Khải khom lưng lui ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Lục Chinh đậy nắp bút thật chặt, dọn dẹp gọn lại phần tài liệu, đứng dậy, đem theo áo khoác, chuẩn bị rời khỏi.

Giữa đường, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh nhìn số cuộc gọi, bấm nút xanh bắt máy: “Có việc gì?”

“Lão Lục, tôi tìm được cô ấy rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi!”


Cô ấy?

Lục Chinh nhíu mày theo bản năng: “Ai?”

“Em gái họ của tôi, Viêm Hề.”

Tại sân tập luyện bắn súng tư nhân trong trung tâm thành phố.

Khi Lục Chinh đến, Thời Cảnh đã tập xong một vòng, đặt súng xuống, tháo tai nghe ra, đi về phía anh, khóe mắt cũng toát ra vẻ vui mừng.

“Lúc nãy cậu bảo đã tìm được Viêm Hế?”

“Không sai!” Thời Cảnh lấy một xấp tư liệu ra, “Tôi theo manh mối này của Hồng Hầm điều tra từ trước, phát hiện trước khi em ấy đảm nhận vai trò cố vấn đã mở một công ty tài chính...”

“Nói trọng tâm.” Mấy chuyện này đã biết rồi, Lục Chinh không muốn nghe.

Trong đầu anh tự nhiên lóe lên một đường, đường cao áp, có cái gì đó đã rục rịch như muốn chui ra, có lẽ kết quả là điều mà anh không muốn biết, thậm chí không thể chấp nhận được.

Nhưng anh lại không muốn hồ đồ dối gạt bản thân mình.

Nhị Gia lần đầu tiên biết được cái gì gọi là “xoắn xuýt“.

Cái cảm giác muốn biết đáp án, nhưng lại không dám đưa tay vạch trần cứ chiếm cứ nội tâm, khiến cho một người máu lạnh gan thép cũng do dự không muốn tiến bước.

Nhưng có một số chuyện, cái gì tới cũng phải tới thôi.

Thời Cảnh: “Nửa tháng trước, tôi tìm được nhân viên kế toán tài chính của công ty đầu tư CK.”

“Không phải nói những người năm đó đã mất tích hết rồi sao?”

Trong đây đương nhiên có sự nhúng tay của tập đoàn Thiên Tước.


Lục Chinh nửa tin nửa ngờ: “Sao cậu tìm được?”

“Thì ra, những người năm đó đều đã ra nước ngoài định cư, may là cô bạn tốt của cậu, Ngô Sở Điển giúp mới biết...”

Lục Chinh liếc nhìn qua, cổ Thời Cảnh rút lại một chút, tự nhận mình nhát gan, tức thời đổi giọng: “Khụ! Bỏ ba chữ kia đi...”

“Có quan hệ gì với cô ta?”

“Người đó là bạn cùng trường Harvard của cô ta.”

“Ồ?”

Thời Cảnh nhìn vẻ mặt của anh là biết anh không tin, “Tôi đích thân điều tra, chính là như vậy.”

“Cậu chắc chắn?”

“Chậc, ít nhất người ta theo đuổi cậu cuồng nhiệt như vậy, nhớ năm đó... Được rồi! Tôi im, nhưng tôi đã khẳng định bằng đường điều tra của mình, người đó đúng là kế toán tài chính của CK.”

Năm đó, Viêm Hề đến làm cố vấn tài chính của Hồng Hâm, CK vẫn chưa giải tán, công ty vẫn còn vận hành bình thường.

Sau này, Viêm Hề ôm tiền trốn đi, CK mất đi người tâm phúc, không làm gì cũng tự chết. Hắn ôm tiền, được sự sắp xếp của tập đoàn Thiên Tước ra nước ngoài định cư, giờ đây đã ăn nên làm ra.

“Cậu muốn nói gì?”

“Tuần trước, tôi đã liên hệ được người này, từ miệng hắn nói ra, tôi biết được...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận