Nàng Dâu Cực Phẩm

“Từ chối lời tỏ tình của cô?” Dịch Phong Tước ngắt lời cô. Hắn nở một nụ cười mỉa mai, “Thường nói lòng dạ phụ nữ mềm yếu, nhưng trái tim của Viêm Hề cô lại cứng hơn cả đá! Nếu như năm xưa cô có thể khoan dung hơn với nó thì sẽ không thể không phát hiện ra nó thân bất do kỷ, trong lòng mang nỗi khổ tâm, cuối cùng cũng sẽ không dùng cách kết thúc thê thảm như thế!” Dịch Phong Tước tiến lên, ghé sát vào tai cô, hai tay vịn lấy bờ vai run rẩy của cô, rõ ràng là tư thế thân mật, nhưng miệng lại thốt ra những câu nói làm người khác thấy tổn thương nhất. Hắn nói: “Viêm Hề, cô là tội nhân.” “Câm miệng...” “Ha, thẹn hóa quá giận rồi à?” Hắn ta cười khẽ, trong mắt trừ sự u tối thì chỉ còn lại trào phúng. Hất tay hắn ra, sự tức giận tích tụ trong mắt Đàm Hi, cô đột nhiên mỉm cười: “Tôi là tội nhân, còn anh hoàn toàn vôi tôi sao?” Đôi mắt hắn co lại. “Lần tỏ tình năm xưa, vì sao Cố Miên lại từ chối tội? Vì sao tôi lại bị anh ép vào con đường cùng rồi mất mạng? Anh để tay lên ngực tự hỏi xem, anh dám nói không có bóng dáng của anh ở trong này không?” “Thế thì sao chứ?” “Ha... Thì sao à?” Ánh mắt Đàm Hi thê lương: “Anh ép cậu ấy, tôi làm tổn thương cậu ấy, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không có ai cao thượng hơn ai! Vì thế, cảm giác ưu việt của anh rốt cuộc đến từ đầu đây?” Sắc mặt hắn âm trầm. “Hôm nay anh đưa tôi tới e rằng không chỉ vì muốn lật lại nợ cũ. Nói rõ ra đi, anh muốn tôi làm gì?” “Đánh thức nó.” “Tôi?” Đàm Hi kinh ngạc. Dịch Phong Tước cười lạnh: “Nếu không thì sao?” Chẳng lẽ lại là hắn? Nhiều năm qua Cố Miên vẫn chẳng tỉnh lại, nếu có tác dụng thì cậu ấy đã nhảy nhót hoạt bát từ lâu rồi. Đàm Hi trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên người Cố Miên đang ngủ say không tỉnh, cảm thấy phức tạp một cách khó hiểu. Đột nhiên... “Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy.” Cô khựng lại, bổ sung thêm: “Đơn độc.” Dịch Phong Tước cau mày, nhìn Đàm Hi với ánh mắt do dự. Vẻ mặt Đàm Hi bình tĩnh, “Đây là chỗ của anh, còn sợ tôi sẽ giở trò sao?” “Hừ! Có cho cô cũng không dám...” Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài, không biết là cố ý hay vô tình, hắn còn tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng yên tĩnh. Nghe thấy tiếng máy móc đang chạy và cả tiếng hô hấp nhẹ tênh của cô và cậu ấy. Đàm Hi ngồi xuống bên giường, tham lam lưu luyến nhìn lên khuôn mặt trắng bệch kia, cô mỉm cười nói: “Thật tốt.” Cậu vẫn còn sống. Đã định sẵn sẽ không nhận được câu trả lời. Nhưng cô không để ý đến, cô đưa tay ra chỉnh lại những sợi tóc lưa thưa trên trán của Cố Miên, động tác dịu dàng cẩn thận. “Đồ ngốc, tôi đến thăm cậu đây.” “Cậu vẫn muốn ngủ tiếp sao?” “À, anh cậu rất hung dữ với tôi. Anh ta muốn giết tôi. Nếu cậu không tỉnh dậy, tôi biết tìm ai chống lưng đây?” “Đừng ngủ nữa, chim dậy sớm có sâu ăn, đây chẳng phải là điều là cậu đã dạy tôi sao?” Điều thần kỳ của vận mệnh nằm ở chỗ bạn sẽ không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bạn sẽ phải làm sao? Năm xưa, là Cố Miên kiên nhẫn đốc thúc cô. Hôm nay, vai diễn đã đổi, biến thành Đàm Hi đánh thức cậu ấy từ lần này đến lần khác. Khi Đàm Hi kéo cửa ra, Dịch Phong Tước đang đứng thẳng tắp ở bên ngoài, ánh mắt sắc bén và phòng bị. “Sự việc đến nước này, anh cho rằng tôi sẽ làm gì cậu ấy chứ?” Đàm Hi mỉa mai, nở nụ cười trào phúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận